Tần Thiên cùng Phong Tử bước vào quán rượu, liền thấy ba người đang ngồi ở bàn trung tâm đại sảnh. Đối diện Tần Thiên là một người trung niên mặc đồ tây, mặt hình chữ quốc, hai hàng long mày thô rậm, ánh mắt cực kì sắn bén, rất có thần. Phía sau hắn là hai người đeo kính đen khôi ngô cao lớn đứng thẳng tắp, toàn thân phát ra khí thế cường đại.
Ngồi hai bên bàn rõ ràng là hai tên côn đồ, chắc là đại ca của mấy thế lực nhỏ. Một tên đầu mào gà méo miệng, cầm trong tay điếu thuốc hút phì phèo, còn lại là một tên gầy còm đeo dây chuyền vàng, nhìn giống như thằng nghiện.
Ba người dường như đang thương lượng điều gì. Trong nháy mắt lúc Tần Thiên đi vào, bọn chúng lập tức ngừng lại, cùng nhìn về Tần Thiên, thần sắc khác nhau.
- Người mặc âu phục chính là ông chủ quán, Thạch Trung Ngọc.
Phong Tử thấp giọng nói với Tần Thiên. Tần Thiên gật đầu, trực tiếp hướng ba người đi tới. Phong Tử thuận tay cầm một cái ghế, đi tới trước bàn, đặt ở đó, chuẩn bị cho Tần Thiên ngồi xuống.
- Đợi một chút, nhóc con, mày là ai?
Tên đầu mào gà lên tiếng đầu tiên, bộ mặt khó chịu nhìn Tần Thiên.
- Thiên bang, Tần Thiên.
Tần Thiên thản nhiên nói.
- Hừ. Tự xưng Thiên bang à? Mày cho rằng mày là ai? Hoàng đế hắc đa͙σ à? Thời thế bây giờ thay đổi rồi, tùy tiện một đám chó mèo hợp lại, liền muốn chạy đến chiếm địa bàn, đúng là muốn chết.
- Bang phái bỏ đi sao? Chưa từng nghe qua, có mấy người? Hai hay ba, nói nghe chút coi?
Tên mào gà nhìn Tần Thiên châm chọc, từ từ hướng Tần Thiên nhả một hơi khói.
Tần Thiên nhìn hắn một chút, rồi không thèm để ý, tay gạt khói thuốc ra, trực tiếp ngồi xuống ghế.
- Mụ nó, dám không cho lão tử mặt mũi, hỗn ở đâu đó?
Tên mào gà nhất thời giận dữ, một tay vỗ bàn trực tiếp đứng dậy, chỉ vào Tần Thiên giận dữ mắng. Nói thế nào hắn cũng là đại ca của mấy chục người, hỗn ở khu quầy bar này cũng coi là một thế lực rồi. Không nghĩ đến một mao đầu ŧıểυ tử vô danh như Tần Thiên lại không cấp mặt mũi cho hắn, nhất thời làm hắn rất khó chịu.
- Cho mày ba giây, thu tay lại. Nếu không tao cho mày cả đời này khỏi thấy ngón tay này nữa.
Tần Thiên nhàn nhạt nhìn tên mào gà nói, trong giọng nói vô hình lộ ra khí phách vô hình, cực kì mạnh mẽ. Thạch Trung Ngọc nghe thế, khóe miệng hơi lộ ra nụ cười, tên gầy như nghiện bên cạnh nghe thế liền nhướng mày. Lúc Tần Thiên mới vào hắn đã không nói gì, bất quá đã có đầu mào gà mở đầu rồi, hắn cũng nói thêm vào. Hiện tại Tần Thiên kiêu ngạo như vậy, nếu là hắn, hắn cũng không tha rồi.
- Mụ nó, dám đấu với lão tử… A.
Đầu mào gà chuẩn bị động thủ với Tần Thiên, Phong Tử bên cạnh mạnh mẽ động thân, một cước mạnh mẽ đạp vào bụng tên mào gà. Ngay sau đó xông qua, mạnh mẽ bắt tay hắn đặt lên bàn, một đao hướng ngón trỏ hắn chém xuống.
- Dừng tay.
Thạch Trung Ngọc vừa thấy Phong Tử động thủ thật, nhất thời sắc mặt đại biến, lập tức kêu lên, nhưng đã quá muộn. Tốc độ Phong Tử rất nhanh, vung tay chém xuống, nháy mắt cắt rời ngón tay đầu mào bay ra, nhất thời máu tươi vấy ra, bắn đầy bàn.
-A.
Đầu mào gà hét thảm, ngã ra đất, ôm lấy ngón tay mà lăn lộn.
Thằng nghiện bên cạnh nhìn Tần Thiên, không khỏi hít hơi lạnh, âm thầm may mắn chính mình vừa rồi không có vọng động, nếu không thì kết quả giống đầu mào gà rồi. Tần Thiên cũng quá tàn nhẫn, nói động thủ liền động thủ, căn bản không thèm để đối phương là ai. Chẳng lẽ hắn có chỗ dựa?
Sắc mặt Thạch Trung Ngọc khôi phục như cũ, nhìn Tần Thiên nhiều hơn một chút tán thưởng, khóe miệng lại càng thêm cong lên, thoạt nhìn bộ dạng như cáo già, lòng dạ thâm sâu.
- Đem hắn ném ra đi.
Thạch Trung Ngọc hướng về phía hộ vệ của mình nói. Một người trong số hộ vệ lập tức gật đầu, ngay sau đó đem đầu mào gà trực tiếp kéo đi, ném ra bên ngoài.
- Ông chủ Thạch, tôi cũng không quanh co nữa. Ông giao khu vực quán bar cho Thiên bang chúng tôi, tôi đảm bảo không ai quấy rối.
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc thản nhiên nói.
- Hừ. Mày ăn hết sao, coi chừng nghẹn chết.
Thằng nghiện bên cạnh nhất thời khó chịu nói. Tần Thiên vừa mở miệng đã muốn toàn bộ bãi, một tí không để lại cho hắn, nhất thời làm hắn cực kì khó chịu. Mặc dù vừa rồi Tần Thiên biểu hiện rất ngoan độc, nhưng hắn cũng là người hỗn qua, cũng không e ngại, nhất là lúc giẫm lên đầu người khác.
- Vậy mày chờ xem một chút, xem tao có ăn hết hay không?
Tần Thiên nhìn thằng nghiện cười lạnh nói. Ý hắn là, ngươi có bản lãnh tới quấy rối thử coi.
- Hừ. ŧıểυ tử, mày được, chờ đó.
Thằng nghiện lạnh lùng nói, trực tiếp liền đứng dậy rời đi, cũng không ai ngăn cản.
- Ông chủ Thạch, như thế nào?
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Người trẻ tuổi, cậu rất mạnh. Bất quá, cường thế vẫn là cường thế, ŧıểυ bang phái của cậu không có tiếng tăm gi, tôi làm sao yên tâm giao địa bàn quán ta vào tay cậu được. Cậu cũng phải đem thành ý của mình lộ ra cho tôi thấy một chút chứ.
Thạch Trung Ngọc nhìn Tần Thiên từ từ nói, lộ ra vẻ rất là bình tĩnh. Muốn để hắn lộ thực lực ra .
- Ông chủ Thạch, nếu ông đã đến đây mở quán bar, vậy chắc ông đã điều tra qua khu vực này chứ?
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Ừ.
Thạch Trung Ngọc gật đầu.
- Vậy thì tốt, vậy ông cũng nên biết, phố quầy bar này rất hỗn loạn, chỗ này có gần hai tram tụ điểm ăn chơi, chi tiêu mỗi ngày đều kinh người. Cho nên đây cũng là một địa bàn màu mỡ, các thế lực lớn đều muốn nuốt nơi này. Đáng tiếc thế lực nhỏ ở đây quá nhiều, một khi thế lực lớn nhúng tay vào, các thế lực nhỏ sẽ tập hợp lại, chung tay chống cự, ngày ngày gây chuyện, làm cho các thế lực lớn cực kia đau đầu, cho nên các thế lực lớn phải buông tha. Khu vực này bao năm qua vẫn là khu vực tranh đoạt của các thế lực nhỏ.
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc nói.
- Đúng vậy, tiếp tục.
Thạch Trung Ngọc nói.
- Ông chủ Thạch, tôi nghe nói ông cũng là người hỗn qua, vậy thì ông nên biết, hiện tại, bang phái người càng đông, thì càng mạnh. Bây giờ là thời cấm dùng hàng nóng, nhiều người nghĩa là nhiều hơn một phần sức mạnh. Thế lực khu này, lớn nhất bất quá chỉ năm sáu chục người, nhỏ nhất hai mấy người thôi. Mà Thiên bang của tôi, là một trăm lẻ năm người, gấp đôi thế lực lớn nhất. Chúng ta, thành lập mới chỉ năm ngày, thành viên cũng đã hỗn qua, không phải người mới. Ông cảm thấy giao cho chúng tôi có an toàn không?
Tần Thiên nhìn Thạch Trung Ngọc từ từ nói, biểu hiện điềm đạm ổn định, không nóng không lạnh, vừa đúng.