Nhân viên an ninh rất nhanh chạy tới, nghe được có hai tên bịt mặt ăn cướp liền kêu thêm mấy thanh niên thân thể cường tráng xông tới. Kết quả là nhìn thấy hai tên bị đánh đến nát cả ŧıểυ JJ, bán thân bất toại, trông có vẻ như đã hôn mê, không biết thằng nào mà hạ thủ ác như vậy. Sau đó đem hai tên bịt mặt đi.
- Dì Triệu, dì không sao chứ?
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi lo lắng hỏi, đưa tay sờ sờ cổ nàng, mới vừa rồi tên cướp kề dao vào cổ khiến nơi trắng như tuyết này xuất hiện một vết máu.
- Không có chuyện gì, xước chút da thôi. Cũng may là có cậu tới kịp, vừa rồi tôi sợ muốn chết, nhưng lần sau đừng như vậy nữa, nếu không tránh kịp nhát dao đó thì cậu xong đời rồi.
Triệu Nhã Chi lo lắng nói. Vừa rồi Tần Thiên không màng nguy hiểm cứu nàng khiến nàng thực sự rất cảm động.
- Không việc gì đâu. Được rồi, tôi đi lấy thuốc cho dì bôi, nếu không để lại sẹo là khó coi lắm đó.
Tần Thiên xoay người về nhà lấy ít thuốc trị liệu, sau đó trở lại thì lại không thấy Triệu Nhã Chi đâu nữa.
- Dì Triệu, dì ở đâu vậy?
- Tôi ở trong phòng, cậu vào đây đi.
Triệu Nhã Chi nói, Tần Thiên bèn đáp một tiếng rồi bước vào phòng Triệu Nhã Chi. Cửa phòng vừa mở ra một cỗ hương thơm nữ nhân liền ùa tới, khiến Tần Thiên mê mẩn cả người, tim đập nhanh. Cho tới lúc nhìn thấy Triệu Nhã Chi mặc bộ đồ ngủ ngồi trên giường, bộ đồ lót viền tơ vừa mới thay đang để bên cạnh thì tim hắn muốn nhảy ra ngoài rồi.
Triệu Nhã Chi thấy Tần Thiên nhìn chằm chằm vào mình không khỏi đỏ mặt, vội vàng đem bộ đồ lót giấu đi. Vừa rồi lúc thay ra nàng quên không cất.
- Lại đây bôi thuốc đi.
Triệu Nhã Chi nói.
- Ừ được.
Tần Thiên ngồi xuống cạnh Triệu Nhã Chi, nặn ra ít thuốc mỡ rồi bôi vào cổ nàng.
- A… Đau…
Thuốc mỡ vừa dính vào Triệu Nhã Chi liền rên to, lông mày nhíu chặt, cảm giác nóng rát truyền tới.
- Không sao đâu dì Triệu, cố gắng một chút, chỉ hơi đâu thôi.
Triệu Nhã Chi thấy Tần Thiên ngừng tay, bèn quay đầu lại. Đúng lúc Tần Thiên đang nhìn trộm, trùng hợp thế nào hai đôi môi lại áp vào nhau, khiến cả hai đều chấn động.
Tần Thiên cảm giác được sự mềm mại từ đôi môi Triệu Nhã Chi, không nhịn được đưa lưỡi ra liếʍ nhẹ, khiến Triệu Nhã Chi càng thêm hoảng hốt. Đôi môi nàng cũng vô ý hé ra, một cỗ hương vị xông vào người khiến Tần Thiên dần mất tỉnh táo, đưa lưỡi tiến sâu vào miệng Triệu Nhã Chi.
Triệu Nhã Chi chợt giật mình tỉnh lại, mặt đỏ bừng nhìn Tần Thiên thẹn thùng mắng:
- ŧıểυ sắc lang, dì cậu mà cậu cũng dám chiếm tiện nghi.
- Dì, chúng ta như lần trước được không?
Tần Thiên nhìn Triệu Nhã Chi nói. Triệu Nhã Chi vừa nghe thế lại càng thêm đỏ mặt. Nghĩ tới chuyện đêm đó tâm hồn nàng không khỏi nhảy tưng tưng.
- Không được, ŧıểυ sắc lang.
Triệu Nhã Chi vẫn là cự tuyệt.
- Dì, dì nhẫn tâm nhìn tôi khó chịu sao?
Tần Thiên cũng chả quản Triệu Nhã Chi có đồng ý hay không liền ôm nàng vào lòng, gắt gao ép lấy, cảm giác được sự mềm mại nhu nhược đến mê người.
Triệu Nhã Chi kinh hãi, muốn giãy ra nhưng căn bản Tần Thiên ôm quá chặt.
- ŧıểυ Thiên, buông tôi ra.
Triệu Nhã Chi kêu lên.
- Tôi không buông. Dì, nhiều năm như vậy không có gần gũi nam nhân, chẳng lẽ dì không muốn chút nào sao?
Tần Thiên thấy Triệu Nhã Chi đã động tâm, bèn đặt tay lên một bên ngực của nàng, nhẹ nhàng nắm lấy.
- Ư….
Triệu Nhã Chi không nhịn được phải rên lên, tiếng rên cực kỳ mê người, khiến Tần Thiên càng thêm kích động. Bàn tay hắn tăng thêm chút lực, Triệu Nhã Chi lại càng rên to hơn.
- ŧıểυ Thiên, không được.
Triệu Nhã Chi cố ngăn Tần Thiên lại nhưng không được. Tần Thiên đặt nàng trên giường, cả người hắn đè lên thân thể nàng, miệng áp chặt xuống miệng Triệu Nhã Chi, đầu lưỡi mạnh mẽ luồn vào, mυ"ŧ lấy lưỡi của nàng. Triệu Nhã Chi cả người run rẩy, hơi thở nam nhân khiến nàng dần mất tự chủ, hưng phấn tăng dần lên, độ kháng cự cũng theo đó mà giảm.
Tần Thiên thấy Triệu Nhã Chi đã biến đổi, càng thêm dùng lực, vừa ngậm vừa mυ"ŧ lưỡi nàng, khiến nàng rên hừ hừ liên tục, thân thể cũng dần trở nên phối hợp hơn, tự đưa lưỡi qua cùng Tần Thiên quấn quýt.
Cảm nhận được Triệu Nhã Chi đã phát tình, Tần Thiên liền cởi bỏ bộ đồ ngủ của nàng, hai khối tuyết cầu liền hiện ra. Hắn liền ghé miệng vào ngậm lấy hạt anh đào nhỏ, vừa day vừa mυ"ŧ.
- A…Ư…
Triệu Nhã Chi la to, hai chân kẹp chặt lại, hai tay ôm lấy đầu Tần Thiên ép vào ngực mình.
Tần Thiên nhìn bộ dạng khoái lạc của Triệu Nhã Chi thì càng cố gắng mυ"ŧ, liếʍ, cắn, làm cho Triệu Nhã Chi rên la liên tục. Hắc động càng lúc càng xuất ra nhiều xuân thủy, chiếc qυầи ɭóŧ đã ướt sũng nước.
- Dì Triệu, có thoải mái không?.
Tần Thiên ngẩng đầu hỏi.
- Thoải… thoải mái lắm. Cậu, đồ ŧıểυ sắc lang này… hại chết dì rồi…
Triệu Nhã Chỉ hổn hển nói.
- Hắc hắc, thoải mái là tốt rồi. Sau đây còn nhiều trò vui hơn nhiều.
Tần Thiên vừa nói xong liền lột chiếc quần ngủ của nàng ra, hắc động lộ mờ mờ ẩn hiện sau lớp qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, cả một vùng ngập nước. Tần Thiên nhìn vào chỗ đó nhất thời ngây ra. Sau đó hắn lập tức lột nốt chiếc qυầи ɭóŧ ra, toàn bộ hắc động đã hiện ra trước mắt, từng dòng từng dòng ngọc lộ trong suốt chảy dọc xuống hai bên đùi, ướt đầm cả tấm ga đệm bên dưới. Hai cánh hoa màu phấn hồng thật giống như một thiếu nữ.
- Bạch Hổ.
Tần Thiên nhìn chỗ hắc động không một cộng lông mà không khỏi giật mình.
- ŧıểυ Thiên, cậu có phải không thích chỗ đó không? Cậu sợ tôi khắc chết người phải không. Vậy cũng không sao, tôi dùng tay giúp cậu.
Triệu Nhã Chi thấy Tần Thiên không động đậy, cho rằng hắn ghét bỏ nàng, nét mặt liền trở nên thương tâm. Trước đây khi chồng nàng chết người ta cũng nói là do nàng khắc chồng.
- Không, làm sao có chuyện đó chứ. Tôi thích nhất chính là bạch hổ, còn cái gì khắc với không khắc đều là nhảm nhí cả mà thôi.
Tần Thiên vội nói.
- Thật sao?
Triệu Nhã Chi có vẻ vẫn chưa tin tưởng lắm.
- Đương nhiên rồi.
Vừa dứt lờ Tần Thiên dùng sức tách đùi Triệu Nhã Chi ra, cúi đầu xuống mạnh mẽ mυ"ŧ lấy hắc động của nàng.
- A… Dơ lắm… Tần Thiên… Ư…
Triệu Nhã Chi muốn đẩy đầu Tần Thiên ra, nhưng hắc động bị hắn tấn công. Nhất thời toàn thân vô cùng sung sướиɠ, thân thể trắng nõn run lên bần bật, hai chân kẹp chặt đầu Tần Thiên lại.
Triệu Nhã Chi không nhịn được mà thét lên, hai chân kẹp càng chặt, hai tay nắm tóc Tần Thiên dúi vào huyệt động của mình, thân thể co giật liên hồi, xuân thủy đã tràn ra ướt một mảng giường. Phải hơn hai phút, Triệu Nhã Chi như thoát lực, cả người ngã xuống giường, thở hổn hển từng hơi, sắc mặt hồng nhuận.
Tần Thiên ngẩng đầu lên, trên mặt là vô số những dòng nước trong suốt chảy ròng ròng.