- Anh thật xấu xa. Triệu Chỉ Nhược nhìn Tần Thiên đang xoa ngực mình ngượng ngùng nói.
- Được rồi, anh còn xấu hơn cho em xem đây. Tần Thiên nhìn Chỉ Nhược vừa nói, tay vừa tranh thủ cởi áo của nàng ra, nhưng đang cởi liền bị Chỉ Nhược ngăn lại.
- Chờ một chút, chúng ta cứ như vậy lỡ bị người khác nhìn thấy làm sao được, chúng ta núp đi. Triệu Chỉ Nhược nói.
- Núp đi, làm sao núp? Tần Thiên khó hiểu nhìn Triệu Chỉ Nhược nói.
- Anh nhìn xem. Triệu Chỉ Nhược vừa nói, mặt đát lại mạnh mẽ xuất hiện những đằng mạn đang mọc lên rất nhanh, ngày càng nhiều chẳng mấy chốc hai người đều bị bao phủ ở bên trong.
Tần Thiên nhìn thấy cảnh tượng này đầu óc chợt u mê khó hiểu.
- Em là Dị Năng giả thực vật, có thể ȶᏂασ túng loại thực vật này. Triệu Chỉ Nhược nhìn vẻ kinh ngạc của Tần Thiên đắc ý nói.
- “Thật sự là nghịch thiên, cái này để làm trang bị chiến đấu thật tốt.” Tần Thiên thầm nghĩ, mới vừa rồi đằng mạn màu lam hắn thấy chính là dị năng của Triệu Chỉ Nhược lộ hóa.
- Còn có thể biến hóa màu sắc. Triệu Chi Nhược tiếp tục tự hào nói.
Lập tức những đằng mạn phát sinh biến hóa thành màu xanh biếc, cùng chung màu với cây cối, hóa thành một thể từ ngoài nhìn vào căn bản không thể nhận ra.
- Những thứ này thật như tắc kè hoa. Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược than thở một câu.
Đã được che giấu cẩn thận, Tần Thiên không thèm để ý nữa, lập tức hung hăng bóp lấy ngực Triệu Chỉ Nhược, làm cô phát ra một tiếng rên duyên dáng, khuôn mặt Tần Thiên cực kỳ đắc ý.
- Đã lâu rồi không có giải trí, có phải em rất muốn rồi không? Tần Thiên vẻ mặt dâm tà nói, ánh mắt chằm chằm vào ngực Triệu Chỉ Nhược, thiết côn bên dưới đã sẵn sàng xung trận.
Giờ phút này, Triệu Chỉ Nhược sắc mặt đỏ bừng, nhịp tim bắt đầu đập mạnh.
- Làm gì có chứ, người ta không nghĩ đến. Triệu Chỉ Nhược ngượng ngùng nói.
- Ừ, như thế nào, có muốn hay không đây. Tần Thiên buông ra Triệu Chỉ Nhược nhìn khuôn mặt cô đã đỏ ửng hỏi, tuy vậy bàn tay vẫn không ngừng lại, liên tục nhào nặn cặp bánh bao của Triệu Chỉ Nhược.
- Nghĩ! Triệu Chỉ Nhược thấp giọng nói, mắc cỡ không dám nhìn Tần Thiên, Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược bộ dạng ngượng ngùng, càng thêm kích động lên, đưa tay lên, đem áo Triệu Chỉ Nhược cỡi xuống, lập tức phong cảnh mê người hiển lộ toàn bộ ra ngoài, cặp bánh bao to lớn, săn chắc, đầu ti hồng hào để lộ ra.
- Chồng yêu của nàng, sủng hạnh nàng đây, Tần Thiên đôi mắt bị mê hoặc, khẩn cấp nói.
Cái miệng hư hỏng ngậm lấy đầu ti của Triệu Chỉ Nhược liên tục mυ"ŧ…
- A...A...A! Triệu Chỉ Nhược chịu không nổi nữa rên to hơn, vẻ mặt vừa sung sướиɠ vừa khó chịu, hai tay nắm chắt lấy áo Tần Thiên.
- Từ từ rồi em sẽ được tận hưởng đầy đủ khoái lạc. Tần Thiên miệng cười nói, cũng trực tiếp cởi bỏ quần của Triệu Chỉ Nhược, chiếc qυầи ɭóŧ của nàng bây giờ đã ướt nhẹp, hang động của nàng đã hiện ra trước mắt Tần Thiên.
- Không ngờ, em da^ʍ đãиɠ như vậy, tất cả đều là nước. Tần Thiên nhìn Triệu Chỉ Nhược độc miệng nói, làm cho cô thẹn đến nỗi muốn tìm chỗ chui xuống đất.
- Có phải muốn anh lắm rồi không? Tần Thiên nhìn Chi Nhược nói, Triệu Chỉ Nhược không còn lựa chọn nào đành gật đầu.
- Tốt lắm, để chồng yêu đây giúp em sung sướиɠ. Tần Thiên vừa nói tay cũng cởi quần mình ra, đem lợi khí của chính mình cắm thẳng vào bên trong hang động tăm tối của Triệu Chỉ Nhược. Thiết côn của Tần Thiên đi trực tiếp vào bên trong khiến Triệu Chỉ Nhược như mê dại.