Cuộc chiến tranh đoạt khu phố quán bar kéo dài đến tận ba giờ sáng, cả khu phố quán bar đã hoàn toàn thuộc về Tần Thiên. Từ nay Tần Thiên trở thành Tửu Ba nhai vương, là một trong tam đại thế lực Quảng Châu.
Lương Văn đa͙σ lập tức được thả ra, quay lại nắm chức cục trưởng, Vạn Phúc An thì đã bị bắt.
Lương Văn đa͙σ vừa được thả liền gọi điện thoại cho Tần Thiên, sao đó mang người đi Tửu Ba nhai dọn dẹp hiện trường.
Chiến đấu nguyên một buổi tối, Tần Thiên mệt mỏi muốn chết, liền đem chuyện của thủ hạ cho đám hộ vệ của gia tộc tới xử lý, sau đó bảo A Bưu lái xe đưa hắn tới chỗ Lâm Hiểu Di, không biết tại sao sau mỗi lần đánh một trận xong hắn liền nhớ tới cô.
Lâm Hiểu Di đang ngủ say thì bị điện thoại của Tần Thiên đánh thức, mở cửa ra nhìn thấy toàn thân Tần Thiên đầy máu, thiếu chút nữa bị hù chết.
- Tần Thiên, chuyện gì xảy ra thế, sao trên người anh đầy máu vậy?
Lâm Hiểu Di hoảng sợ nhìn Tần Thiên nói.
- Không có gì, anh đi tắm đã.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di mỉm cười nói, sau đó liền đi vào phòng tắm. Lâm Hiểu Di đứng nguyên tại chỗ, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần.
Tần Thiên ở trong phòng tắm rất lâu, cả phòng tắm cũng biến thành màu đỏ máu khủng bố. Một hồi lâu sau Tần Thiên mới tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài, lúc này Lâm Hiểu Di đã nấy cho hắn một bát mỳ nóng.
- Lại đây ăn chút gì đó đi.
- Cảm ơn em!
Tần Thiên quả thật rất đói bụng, bưng tô mỳ lên, chẳng quan tâm có nóng hay không bắt đầu ăn từng miếng lớn, sau đó thỏa mãn vỗ bụng ợ một cái.
- Tần Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Làm em sợ muốn chết!
Lâm Hiểu Di ôm tay Tần Thiên lo lắng hỏi, bộ dạng máu me của hắn lúc nãy vẫn còn ám ảnh trong đầu cô.
- Không có gì đâu, yên tâm, chúng ta đi ngủ thôi, anh mệt quá.
Tần Thiên nói xong liền ôm lấy Lâm Hiểu Di đi vào phòng ngủ. Lâm Hiểu Di thấy Tần Thiên ko nói lời nào biết hắn không muốn nói nên cũng không hỏi nữa, tùy ý để hắn ôm vào phòng ngủ, trong đầu thầm nghĩ tới chuyện Tần Thiên sắp làm với mình, sắc mặt khẽ đỏ lên.
Nhưng Tần Thiên cũng không làm như Lâm Hiểu Di nghĩ, chỉ ôm cô ngã xuống giường mà ngủ thiếp đi, ngay cả đèn cũng không tắt. Vốn trong lòng Lâm Hiểu Di có chút mong đợi nhất thời biến thành hụt hẫng, đã mấy ngày rồi không cùng Tần Thiên làm chuyện kia nên nàng cũng rất ham muốn. Mấy ngày nữa đến kỳ càng không thể làm, nhưng nhìn bộ dáng Tần Thiên đang ngủ say, Lâm Hiểu Di không đành lòng quấy rầy hắn, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy hắn rồi từ từ ngủ.
Ngày hôm sau.
Tần Thiên ngủ một giấc tới thẳng chín giờ sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại phát hiện Lâm Hiểu Di còn đang nằm ngủ trong ngực hắn. Thật ra thì Lâm Hiểu Di đã tỉnh giấc một lần nhưng nhìn Tần Thiên ngủ say như vậy, không đành long đánh thức hắn nên nhắm mắt ngủ tiếp.
- Oa! Thật thoải mái!
Tần Thiên lẩm bẩm, đã rất lâu rồi không được ngủ ngon như vậy, bình thường đều tu luyện qua đêm.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di trong ngực, từng làn hương mê người bay vào mũi hắn. Tần Thiên cũng gần một tuần không chạm vào nữ nhân nên nhìn người đẹp trước mặt rất nhanh đã nổi lên phản ứng, đưa tay vuốt xuống đùi nàng, cảm giác thật thoải mái.
Tần Thiên nhìn vào ngực Lâm Hiểu, đồ ngủ của nàng bị bung ra vài nút, hung khí bên trong lộ ra ngoài, trắng, tròn, ngay cả nhũ đầu màu phấn hồng cũng loáng thoáng nhìn thấy, dục hỏa của hắn ngày càng dâng cao.
Lập tức, một tay Tần Thiên liền hướng về hai hung khí kia mà bắt lấy, nhẹ nhàng mơn trớn.
- Ư!
Lâm Hiểu Di từ trong giấc mộng tỉnh lại, thật ra thì nàng cũng không ngủ say lắm, mơ hồ cảm thấy Tần Thiên phản ứng, lại bị hắn nắm lấy trước ngực liền lập tức tỉnh lại.
- Anh là đại sắc lang, sáng sớm mới tỉnh lại đã động tay động chân với cô giáo, xấu quá!
Lâm Hiểu Di ngượng ngùng nói với Tần Thiên.
- Hắc hắc, lão sư! Không phải em muốn anh như vậy sao?
Tần Thiên nhìn gương mặt xinh đẹp của Lâm Hiểu Di mê mẩn nói. Lực đa͙σ trên tay hơi gia tăng một chút làm Lâm Hiểu Di không nhịn được mà ân một tiếng thoải mái.
- Hiểu Di, mấy ngày rồi không cùng anh ở chung một chỗ, có phải đặc biệt ham muốn không? Có muốn chính mình chủ động không?
Tần Thiên cười với Lâm Hiểu Di, động tác trên tay cũng không ngừng lại làm mặt Lâm Hiểu Di càng đỏ, âm thanh rêи ɾỉ thoải mái vang lên.
- Ư! Đáng ghét, còn không phải là bị đại sắc lang anh làm hại sao? làm lão sư ngay cả dùng tay cũng không thỏa mãn được, anh phải chịu trách nhiệm.
Lâm Hiểu Di ỏn ẻn nói.
- Thật sao? Cô giáo, em muốn anh chịu trách nhiệm như thế nào?
- Hắc hắc, anh nói đi, mấy ngày qua lão sư nhịn rất khổ cực, anh không giúp lão sư giải quyết là không xong đâu!
Lâm Hiểu Di vừa nói xong, liền liếc nhìn Tần Thiên một cái, sau đó tung mình ngồi vào giữa hai đùi hắn. Tay nàng đỡ hai bên đầu Tần Thiên, giữ hắn nhìn thẳng vào mình. Ngón tay ngọc đưa lên nhẹ nhàng cởi bỏ đồ ngủ vướng bận, đôi gò bồng đảo tuyết trắng no đủ lộ ra ngoài không khí. Hai ŧıểυ anh đào phía trên khiến Tần Thiên vừa nhìn đã đầu choáng mắt hoa.
- Đến đây, lão công, giúp em, hi hi!
Lâm Hiểu Di làm nũng, song phong lay động, bên dưới bắt đầu ma sát với đại sát khí kia, làm Tần Thiên vô cùng thoải mái.
- Hắc hắc, lão sư, em lại gọi anh là lão công, anh thích!
Tần Thiên cười, vừa nói xong liền vươn tay nắm lấy hai trái bưởi tiếp tục chơi đùa, hai ngón tay kẹp lấy trái nho nho nhỏ mà vân vê.
- A!
- Thoải mái quá, lão công! Chỉ cần anh thích, sau này em sẽ gọi anh như vậy!
Lâm Hiểu Di kêu lớn. Vươn cái lưới nhỏ thơm tho ra liếʍ liếʍ khóe môi, bộ dáng cực kỳ mị hoặc.
- Được! Lão sư, mấy ngày không gặp, em càng ngày càng hấp dẫn người khác, nơi này hình như cũng lớn thêm chút ít a!
- Hảo lão công, anh mau cho em ăn đi, em chịu không nổi nữa rồi!
Lâm Thiên Di nhìn Tần Thiên cầu khẩn, nang đem đại nãi tử của mình đưa lên mặt hắn, chính nàng cũng sắp không chịu được, dục hỏa đốt lên, trong người như có ngàn vạn con kiến đang bò, ngứa ngáy vô cùng.