Tần Thiên nhìn âm dương tiên sinh, trong mắt bắn ra hồng mang đáng sợ.
- Á…
Tần Thiên hét lớn một tiếng. Ngay lập tức vọt tới Âm dương tiên sinh, phía sau là từng đa͙σ tàn ảnh, tốc độ kinh khủng đến cực hạn.
- Chủ nhân, không nên, mau tỉnh lại đi.
Ba Baca hô lớn, nhưng căn bản vô dụng. Tần Thiên giống như phát điên vọt tới âm dương tiên sinh. Trong mắt tựa hồ chỉ có máu tươi, cực kỳ khát máu.
Âm dương tiên sinh nhìn Tần Thiên đánh tới. Không chút kinh hoảng, một tay đỡ Phong Tử, một tay liền đánh một chưởng tới Tần Thiên, một đa͙σ bạch quang chói mắt từ lòng bàn tay âm dương tiên sinh đánh ra, lập tức oanh kích trên người Tần Thiên.
- Thình thịch.
Tần Thiên lập tức bay đi, ngay sau đó, âm dương tiên sinh theo sát lấy, một phát bắt được cổ áo Tần Thiên, bạch quang trong tay bộc phát, toàn bộ tràn vào trong cơ thể Tần Thiên.
- A.
Tần Thiên nhất thời kêu to, hai tay ôm chặt đầu, cảm giác đau tê tâm liệt phế từ trong đầu truyền đến. Tần Thiên đau đến mức cổ nổi gân xanh, bộ dạng cực kỳ đáng sợ, hồng quang trong mắt không ngừng lóe lên.
Âm dương tiên sinh giờ phút này trên trán mồ hôi to như hột đậu ứa ra, nhìn dáng vẻ cực kỳ gian nan.
Tần Thiên liên tục kêu thảm, ước chừng hơn hai mươi phút, hồng quang trong mắt dần dần bớt đi. Cả người đầy mồ hôi màu máu, mà âm dương tiên sinh cũng ngừng lại, bạch quang trong tay dần biến mất, thở một hơi thật dài.
- Phong Tử… Phong Tử…
Tần Thiên thanh tỉnh lại, lập tức hét lớn, đưa tay đón Phong Tử trong tay âm dương tiên sinh.
- Ngươi yên tâm, hắn không sao.
Âm dương tiên sinh nói.
- Tôi vừa rồi bị làm sao? Vừa rồi là ngươi cứu ta, tại sao lại cứu ta?
Tần Thiên nhìn âm dương tiên sinh hỏi. Hắn cảm giác vừa rồi mình như bị ma quỷ nhập vào, ham muốn máu tươi thật mãnh liệt. Rất muốn xé nát người khác, hút hết máu của hắn, nhưng đến thời khắc mấu chốt lại có một đa͙σ năng lượng xông vào trong não hắn, ngăn trở ham muốn của hắn, làm cho hắn thanh tỉnh lại.
- Chúc mừng thiếu chủ! Vừa rồi người đã thức tỉnh năng lực cuối cùng của Tần gia, Cửu Dương huyết thể.
Âm dương tiên sinh nhìn Tần Thiên kích động nói, trực tiếp quỳ gối xuống đất, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng.
- Thiếu chủ? Tại sao ông lại gọi tôi là thiếu chủ? Cửu Dương huyết thể là cái gì?
Tần Thiên vẻ mặt nghi hoặc nhìn âm dương tiên sinh hỏi. Hắn chưa nghe Ba Baca nói qua cái gì mà Cửu Dương huyết thể, đó cái thứ gì? Còn có, tại sao âm dương tiên sinh lại gọi mình là Thiếu chủ, rốt cuộc là sao?
- Thiếu chủ, tôi được gia chủ phái tới để bảo vệ người.
Âm dương tiên sinh nhìn Tần Thiên nói, vừa nói liền sờ sờ mặt mình, sờ một hồi liền lột ra một màng da giả, lộ ra một lão giả tầm năm mươi tuổi, dọa Tần Thiên kêu to một tiếng.
- Thiếu chủ, âm dương tiên sinh đã sớm bị ta giết chết, ta chính là giả dạng hắn.
Lão giả nhìn Tần Thiên nói.
Tần Thiên nhất thời muốn chửi ầm lên, tại sao ngươi không sớm cứu ta, như vậy Phong Tử cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, hơn nữa, ngươi biết âm mưu của hoàng đế, tại sao lại không nói cho ta a? Nhưng vừa nghĩ, hắn do gia tộc phái tới, mình và cái gọi là Tần gia kia cũng không quen thuộc, mình có quyền gì mà mắng người ta a. Cũng là hết thảy tự trách mình, tự cho hết thảy nằm trong lòng bàn tay, quá tự cao tự đại, kết quả là hao tổn nhiều người như vậy, không biết tình huống bên ngoài như thế nào.Phi Tiêu cùng Sấu Tử bọn họ thế nào rồi.
- Nga, thì ra là như vậy, Nhờ ngươi xem hắn giúp ta, ta ra ngoài xem có chuyện gì.
Tần Thiên nhìn lão già nói, nói xong không đợi lão già trả lời, Tần Thiên lập tức hướng bên ngoài lao đi.
- Đợi một chút, Thiếu chủ, lão hủ cùng đi với người.
Lão già hướng về phía Tần Thiên hô, lập tức ôm Phong Tử nhanh chóng đi theo. Hai người cùng lên Kim Sắc Thiên Địa, vừa mới mở cửa, Tần Thiên liền thấy bốn năm tên lưu manh chuẩn bị đi vào, nhưng tên kia thấy Tần Thiên cả người đều là máu tươi, thiếu chút nữa bị hù chết.
- Nói, người của Thiên bang ở đâu? Nếu không tao giết mày.
Tần Thiên kê đao lên cổ một tên lưu manh.
- Ở… Ở bên ngoài, tất cả đều chết hết… Ở bên ngoài trên đường cái.
Tên lưu manh vội vàng hét lớn, khẩn trương gần chết. Tần thiên vừa nghe, trực tiếp ném hắn xuống, nhanh chóng hướng bên ngoài phóng đi. Trong lòng lo lắng bọn Phì bưu với sấu tử có việc gì không?
Lao ra ngoài cửa, đến đường cái, Tần Thiên liền nhìn thấy rất nhiều thi thể, cơ hồ đều là thành viên của Thiên bang, thi thể đầy đất, mùi máu tươi tràn ngập, cực kì khủng bố. Không biết tại sao, Tần Thiên thấy cảnh này, đột nhiên có một loại ham muốn hấp thụ. Tần Thiên vội vàng áp chế.
- Sấu Tử, Phì Bưu…
Tần Thiên lập tức hô lớn, nhanh chóng tìm kiếm. Hướng tới chỗ thi thể chất đồng đi tới, nhưng nhìn tới nhìn lui cũng chỉ toàn tay cụt, chân cụt, căn bản không tìm thấy Phì bưu với Sấu tử.
- Đã chết sao? Đều chết hết rồi sao? Không thể nào.
Tần Thiên lớn tiếng gầm lên. Bộ dạng cực kỳ tức giận, cơ hồ muốn nổ tung.
- Lúc này, lão già bên cạnh rút điện thoại ra gọi, không biết nói gì, sau đó liền cúp máy.
Lúc này, tiếng còi cảnh sát vang lên, rất nhanh hơn hai mươi xe cảnh sát nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Thiên. Rất nhiều cảnh sát mang theo súng đi ra, cầm súng chỉ vào ba người Tần Thiên, thấy cả người Tần Thiên toàn máu, cả đám đều kinh hoàng, người này rốt cuộc đã giết bao nhiêu người a.
Cùng lúc đó, bên trong Kim Sắc Thiên Địa, hoàng đế mang theo bốn năm mươi người hướng bên này đi tới, rất nhanh, cảnh sát vây hoàng đế cùng ba người Tần Thiên vây lại.
Tần Thiên nhìn hoàng đế mặt tràn đấy lửa giận. Hai tay xiết chặt.
Hoàng đế thấy cả người Tần Thiên đều là máu, lập tức lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, hừ một tiếng. Ngay sau đó nhìn về phía cảnh sát, phó cục trưởng cục cảnh sát xuống xe, hoàng đế nháy mắt hắn một cái. Vạn Phúc An lập tức quát to:
- Thu đội.
Rất nhiều cảnh sát nhất thời không giải thích được, nhưng Vạn Phúc An nói thu đội, lập tức rối rít rời đi, chỉ chốc lát, toàn bộ cảnh sát đều đi hết, chỉ còn đám hoàng đế vây Tần Thiên lại.
Tần Thiên không nghĩ tới thậm chí ngay cả Lương Vă đa͙σ cũng không làm gì được, rốt cục tên Hoàng Đế này có bối cảnh ra sao
- Hừ! không nghĩ tới mày còn sống đấy, bất quá đi ra được thì sao? Giết hắn cho tao.
Hoàng đế chỉ vào Tần Thiên quát to, lập tức những tên lưu manh kia liền đánh về phía Tần Thiên.
Hoàng đế biết Tần Thiên lợi hại, nhưng nghĩ đến vừa nãy bên dưới mặt đất, Tần Thiên đã đại chiến một hồi, khẳng định không còn khí lực, hiện tại nhiều người vây giết Tần Thiên như vậy, hẳn không phải vấn đề.
- Hừ! Muốn chết.
Tần Thiên phẫn nộ quát, hắn giờ phút này không những đột phá, thực lực đang lúc đỉnh phong, nhưng tên côn đồ cắc ké này làm sao có thể là đối thủ của hắn.
- Hưu!
Tần Thiên nhặt một thanh khảm đao trên mặt đất. Cả người chợt biến mất, lập tức vô số đầu người rơi xuống đất, máu tươi phun như suối.