Tần Thiên nhìn phía trước hưng phấn gọi. Còn Lâm Hiểu Di cũng đang vui vẻ cầm một chậu nước rửa mặt cùng cái khăn lông từ nhà vệ sinh đi tới.
- Tần Thiên! Sao anh còn ở bệnh viện, ŧıểυ Nhã bị thương chưa khỏe lại sao.
Lâm Hiểu Di nhanh chóng bước đến nơi Tần Thiên đang đứng. Hắn ngay lập tức dùng một tay bế Lâm Hiểu Di lên, trong lúc đó tổ vật gia truyền của Tần Thiên trực tiếp hướng vào cấm địa hoang nguyên của nàng, mặc dù mặc 1 bộ quần áo ngủ mỏng nhưng vẫn làm cho nàng chấn động.
- ŧıểυ sắc lang, làm sao mà cứng như thế, có phải hay không lại làm chuyện xấu với ŧıểυ Nhã.
Lâm Hiểu Di đỏ mặt làm ra vẻ nghiêm túc nhìn Tần Thiên.
- Ặc... làm sao có thể, anh là người đứng đắn, sao lại làm ra những việc như thế, muốn cũng phải làm lão sư như em kìa. Lão sư, chúng ta hãy đi làm một chút chuyện có ý nghĩa đi, bằng không sẽ lãng phí thời gian đấy.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói.
- Cái gì mà chuyện có ý nghĩa, em không biết, mau buông em xuống, em còn muốn trở về đi ngủ.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên tỏ vẻ không biết. Tần Thiên không nói nhảm, trực tiếp dùng ŧıểυ huynh đệ tiến công cấm địa hoang nguyên của Lâm Hiểu Di, trong nháy mắt người nàng run lên, phía dưới cũng đã bắt đầu rỉ nước.
- Tên gia hỏa chết tiệt, lại dám khi dễ ta, thật xấu xa. Xem lão sư trừng phạt ngươi như thế nào.
Lâm Hiểu Di tức giận nhìn Tần Thiên nói.
- Dạ, không biết lão sư chuẩn bị trừng phạt ta như thế nào.
- Lão sư phạt ngươi phải dùng lực mạnh hơn một chút.
Tần Thiên vừa nghe liền ôm nàng vào toilet, thuận tay khóa lại, một tay bế Lâm Hiểu Di lên bồn rửa tay rồi trực tiếp dùng hai tay chà xát bộ ngực lớn của nàng
- Ưm... Tiếu sắc lang, không nên mạnh tay như thế, làm ta đau.
Lâm Hiểu Di nhíu mày nhìn Tần Thiên nói.
- Hắc hăc, lão sư ta sẽ nhẹ nhàng.
Tần Thiên cưới híp mắt nói, vừa nói vừa lột y phục của nàng ra. Bộ ngực khủng bung ra, ngạo nghễ vươn thẳng, nhìn cực kỳ mê người.
Tần Thiên hai tay xoa bóp bộ ngực của Lâm Hiểu Di, một bên ngậm lấy hạt đậu đỏ mυ"ŧ vào, nhất thời làm Lâm Hiểu Di lớn tiếng rên lên, thở gấp, không tự chủ mà đưa tay sờ vào cấm địa của mình.
- Lão sư, em dùng tay không được nhá, để anh đến.
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói. Nhả hạt đậu đỏ ra, đem nàng xoay lại để cái mông hướng về phía mình, sau đó cởi bỏ quần ngủ lộ ra quần nhỏ và một ít cỏ tươi tốt, tới gần liền ngửi thấy được mùi vị làm người ta cực kỳ kích động.
Tần Thiên cho tay vào sâu bên trong cấm địa, nhất thời làm Lâm Hiểu Di run lên, nước cũng trào ra hưởng ứng không ngừng.
- Tần Thiên, đi vào mau, em sắp không chịu được nữa rồi.
Lầm Hiểu Di thúc giục nói.
- Không thành vấn đề.
Lúc nãy cùng Lý Phỉ Nhi ŧıểυ huynh đệ hắn đã sẵn sàng rồi cho nên lúc này cũng không nói nhảm, kéo qυầи ɭóŧ của nàng xuống rồi cầm vật tổ gia truyền (DG: chỉ truyền nam, không truyền nữ ) tiến quân lọt vào.
- A!
Lâm Hiểu Di sung sướиɠ rên lớn lên.
Tần Thiên bàn tay cũng không nhàn rỗi đặt ở ngực nàng, phía sau mạng mẽ tiến vào, nhất thời tiếng rêи ɾỉ vang lên khắp toilet.
- A
Lầm Hiểu Di kêu to, không đến vài phút đã lên đỉnh, cơ thể kịch liệt run lên, cầm địa phun ra một lượng lớn nước nhờn, cả người thoát lực.
- Lão sư, làm sao em nhanh như vậy đã xong rồi, anh còn chưa có ra đâu.
Tần Thiên ôm nàng nói.
- Cũng tại tên ŧıểυ sắc lang này đấy, quá mạnh mẽ rồi... nào đến nữa
Lầm Hiểu Di nói xong xoay người lại nâng chân lên để lộ ra vùng cấm địa mê người.
Tần Thiên vừa nhìn không nói hai lời, mang hung khí của mình chỉ huy tiếp tục tiến quân đánh sâu vào bên trong huyệt động của Lâm Hiểu Di.
- A...A... Tần Thiên mau dùng sức... sướиɠ quá... em..em yêu anh... nhanh...nhanh, mạnh lên.
Lâm Hiểu Di sung sướиɠ la lớn.
Tần Thiên dũng mãnh tiến vào trong huyệt động của Lâm Hiểu Di, hai tay bắt lấy cặp vυ" mê người của nàng hung hăng chà đạp, rồi mở miệng ngậm lấy hạt đậu đỏ mọng của nàng.
- A! sướиɠ quá..a...a.
Lâm Hiểu Di lớn tiếng kêu lên. Tần Thiên phía dưới điên cuồng công kích làm nàng căn bản không chịu được, chẳng bao lâu lại lên đỉnh lần thứ hai.
Thế nhưng Tần Thiên không có đình chỉ động tác, ôm nàng đặt trên bồn rửa tay tách hai chân nàng ra tiếp tục sát phạt.
- Tần Thiên, cái kia của anh thật sự quá lợi hại a, em suýt nữa bị nó làm sướиɠ chết mất.
Lâm Hiểu Di thở không ra hơi, cà người không có chút khí lực nào nhìn Tần Thiên nói.
- Hê hê, em quá khen rồi, có muốn một lần nữa không.
Tần Thiên cười gian nói, ŧıểυ huynh đệ ở trong huyệt động của Lâm Hiểu Di nhẹ nhàng giật giật nhất thời làm cho nàng chấn động không thôi.
- Không được, ŧıểυ sắc lang, không phải đã ra rồi sao, thế nào vẫn hung hãn cứng rắn như vậy.
Lâm Hiểu Di oán trách nói.
- Hắc hắc, của anh là thần khí, dĩ nhiên phải bá đa͙σ như thế chứ.
Tần Thiên đắc ý nói.
- À tý quên, Tần Thiên, em muốn chuyển nhà, chỗ ở cũ sắp phá bỏ di dời đi chỗ khác, anh biết nơi nào có phòng ốc cho thuê không, giá cả không nên quá đắt.
- Mướn phòng làm gì chứ, lúc nào trực tiếp đi mua là được, em là nữ nhân của anh mà còn đi thuê phòng thì mất mặt anh quá rồi.
Tần Thiên nghiêm túc nói.
- Ách... Không được, nơi em đang ở phòng ốc cũng không phải của em, em không có tiền mua phòng ốc nên trước hết tìm một chỗ nghỉ ngơi là được rồi.
Lâm Hiểu Di vội vàng nói.
- Sao không được, em là nữ nhân của anh, anh làm sao có thể để em bỏ tiền ra chứ, anh mua cho em là được rồi, ngốc ạ.
Tần Thiên lấy tay véo nhẹ trên má nàng mỉm cười nói. Lâm Hiểu Di nghe được Tần Thiên nói nhất thời cảm động rơi nước mắt, không tự chủ ôm chặt lấy Tần Thiên.
- Tần Thiên, anh tốt với em quá...
Lâm Hiểu Di vừa khóc vừa nói.
- Chuyện này cũng đâu có gì, em là nữ nhân của anh, anh làm sao có thể không tốt với em.
Tần Thiên hôn nàng, dùng nay vỗ vỗ sau lưng an ủi nàng, hành động này càng làm Lâm Hiểu Di thêm cảm động. Thật ra chuyện phòng ốc nàng đã sớm tìm được địa điểm rồi, chẳng qua cố ý nói ra để xem Tần Thiên phản ứng như thế nào, không nghĩ tới Tần Thiên muốn mua phòng cho nàng, nhất thời làm các tính toán của nàng triệt để sụp đổ.
- Được rồi, đừng khóc nữa, thấy em khóc trong lòng anh lại khó chịu, em là nữ nhân của anh, anh nhất định sẽ làm cho em cười tuyệt đối không để em rơi lệ.
Tần Thiên đưa tay lên cằm nàng chân thành nói, Lâm Hiểu Di nghe xong nhất thời bật cười. Hai người nghĩ ngơi một chút liền thu thập chiến trường rồi đi ra ngoài, Tần Thiên đưa Lâm Hiểu Di về phòng bệnh của mẹ nàng rồi xoay người rời đi. Đi sang phòng Triệu ŧıểυ Nhã nhìn một chút, thấy nàng đang ngủ ngon lành, đành lặng lẽ rời đi. Trở lại bên này Lý Phỉ Nhi cũng đã ngủ. Tần Thiên ở một bên ngồi xuống bắt đầu tu luyện.
Sáng sớm ngày thứ hai. Tần Thiên từ trong tu luyện tỉnh lại, cảm thấy tinh thần tốt vô cùng, hơn nữa lại cảm giác bụng dưới như đang phồng ra, dĩ nhiên đây không phải muốn mắc đái, cũng không phải đại tiện, một loại cảm giác va chạm bên trong. Tần Thiên tập chung vận hành không chế cỗ lực lương kia, thời gian dần qua cảm giác được một thân tràn đầy năng lượng cảm giác cơ hồ muốn nổ tung ra.
- Ba Baca, xáy ra chuyện gì, ta làm sao cảm giác như toàn thân thể giống như muốn nổ tung lên.
- Thật tốt quá, phải nhanh chóng đột phá mới được, như vậy mới đủ sức giữ mạng trước bọn sát thủ.
- Ưmm...
Lúc này, trên giường Lý Phỉ Nhi phát ra một âm thanh rêи ɾỉ, tỉnh dậy lại thấy Tần Thiên đang nhìn mình nhất thời khuôn mặt đỏ ửng, đại khái nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua.
Tần Thiên ngược lại không thấy xấu hổ tý nào, nhìn nàng cười xấu xa nói:
- Đồ chanh chua, sáng sớm em đỏ mặt cái gì.
- A...em...em làm sao mắc mớ gì tới anh, đồ lưu manh đáng ghét.
Lý Phỉ Nhi sắc mặt còn đỏ hơn. Tần Thiên nhìn nàng không nhịn được nhảy xuống giường đem nàng bế lên làm Lý Phỉ Nhi nhất thời kinh hãi.
- Anh...Anh muốn làm gì. Em... Em đánh anh.
Lý Phỉ Nhi nhìn Tần Thiên khẩn trương nói, sắc mặt cũng đỏ ửng, nhịp tim tăng nhanh, lại thấy Tần Thiên nhìn mình chằm chằm một lúc rồi hướng bờ môi của mình hôn xuống, nhất thời không kháng cự, ngược lại còn nhắm hai mắt nhếch môi lên chờ đợi.
Nhưng không nghĩ đến đợi một lúc không có phản ứng, Lý Phỉ Nhi không nhịn được mở mắt ra, lại thấy Tần Thiên vẻ mặt xấu xa nhìn mình cười, Lý Phỉ Nhi liền tức giận, mình tự nhiên lại bị tên ŧıểυ lưu manh này đùa bỡn.
“ Ha ha ha...Bát phụ, em vểnh môi lên làm gì thế, lại còn nhắm mắt nữa.
Tần Thiên cười to nhìn Lý Phỉ Nhi đang tức giận.
- A... Em muốn giết anh.
Lý Phỉ Nhi tức giận hét lên, há miệng cắn lấy bộ ngực của Tần Thiên. (Biên: có vẻ là cắn vếu)
- A!
Tần Thiên hét thảm một tiếng.
- A... Mau buông ra, em là người hay thú mà cắn người ghê thế.
Tần Thiên hét lớn. Nhưng Lý Phỉ Nhi nào có buông tha, tiếp tục cắn lấy.
- A! Thôi thôi, anh sai rồi, anh sai rồi, cho anh xin lỗi, em mau buông ra.
Tần Thiên vội vàng cầu xin Lý Phỉ Nhi, lúc này nàng mới buông ra đắc ý nhìn Tần Thiên.