- Khụ khụ! Lão sư, hay là chúng ta ra ngoài đàm luận một chút chuyện nhân sinh đi nào.
Tần Thiên mê đắm nhìn Lâm Hiểu Di, vươn tay về phía bộ ngực cao lớn ngạo nghễ của nàng bóp nhẹ một cái. Lâm Hiểu Di hô to, sắc mặt hồng lên trông thấy.
-Anh chờ một chút, để em dọn đồ đã.
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói,sau đó buông Tần Thiên ra ,xoay người vào phòng thu dọn đồ đạc. Sau khi thu dọn xong hai người liền ra khỏi phòng bệnh, Tần Thiên lôi kéo Lâm Hiểu Di tới sân thượng.
Hai người rất nhanh đã tới sân thượng. Nơi này tối om như mực, một người cũng không có, là nơi tuyệt nhất để làm chuyện mờ ám.
- Hiểu Di, anh không có ở đây mấy ngày rồi, em có cần phải dùng ngón tay giải quyết không vậy?!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di đùa giỡn hỏi.
- Anh chết đi! Em không có...
Lâm Hiểu Di nũng nịu mắng. Quả thật như thế, bởi vì kể từ khi cùng Tần Thiên làm chuyện đó, ngón tay của nàng đã không còn cảm giác rồi, căn bản là không tới được đỉnh...
- Không có à? Vậy em nhịn lâu như thế khẳng định là rất cực khổ, có muốn anh hảo hảo an ủi em một chút không?!
Tần Thiên nhìn Lâm Hiểu Di nói, không đợi nàng trả lời liền vô thanh vô tức hôn lên môi Lâm Hiểu Di, đưa lưỡi tách hàm răng của nàng ra rồi ngậm lấy con rắn nhỏ xinh ở bên trong.
Lâm Hiểu Di phản ứng rất nhanh. Nhiều ngày qua đã không có ai an ủi, nàng đã sớm khát khao rồi. Bây giờ lại bị Tần Thiên đột nhiên tập kích. Sau vài giây đồng hồ đã phản ứng, sau đó trực tiếp ôm lấy Tần Thiên, nhiệt liệt đáp lại. Cái lưỡi đinh hương nhanh chóng chui vào tận cùng bên trong, cùng đầu lưỡi Tần Thiên cuốn vào nhau. Hai người ôm hôn kịch liệt. Tần Thiên vừa hôn vừa đem Lâm Hiểu Di đẩy trên tường. Một tay nhanh chóng chiếm lĩnh bộ ngực cao lớn ngạo nghễ mà mềm mại của Lâm Hiểu Di. Tại bộ phận đó truyền tới một cảm giác mềm mại và to lớn, khiến trong lòng Tần Thiên thầm hô thoải mái.
Lâm Hiểu Di bị Tần Thiên hí lộng như vậy. Nhất thời trước ngực xuất hiện một trận tê dại, trong miệng không nhịn được rên lên.
- Ư ư …a…
Trong lòng kêu lên vui quá, hôm này được an ủi rồi. Cỏ thơm ở dưới đã một mảng lầy lội. Một cảm giác ngứa ngáy từ phía dưới truyền tới.
- Lâm lão sư, em thật sự rất thèm rồi phải không!
Tần Thiên buông miệng của Lâm Hiểu Di ra, đùa giỡn nói. Ngay sau đó một tay gỡ nút áo sơ mi của nàng ra, hai cục tròn tròn bên trong nhất thời bạo lộ ra ngoài.
- Mau tới đi!
Lâm Hiểu Di nói, bộ dáng rất là gấp gáp. Nàng trực tiếp đem áo sơ mi của mình bỏ đi hơn phân nửa. Hai tay lại gỡ áo ngực ra, nhất thời bộ ngực phong mãn của nàng liền xuất hiện trước mắt Tần Thiên.
- Mau, Tần Thiên, giúp em một chút!
Lâm Hiểu Di nhìn Tần Thiên nói.
- Hắc hắc, không thành vấn đề.
Tần Thiên vừa nói hai tay vừa ở bộ ngực của Lâm Hiểu Di dùng sức bóp nhéo và ve vút.
- Aaa…Ư …ư A
Lâm Hiểu Di nhất thời liền thoải mái kêu lên.
Tần Thiên nghe tiếng rêи ɾỉ tiêu hồn của nàng, cùi đầu há miệng đem viên ngọc màu đỏ ngậm vào. Ở trong miệng, hắn dùng lực lúc mạnh lúc yếu day day viên ngọc đó. Hai tay thì không ngừng bóp nhẹ trước hai trái tròn tròn. Lâm Hiểu Di rêи ɾỉ, yêu kiều thở gấp. Cỏ thơm phía dưới đã tưới ướt nước.
Lâm Hiểu Di nhất thời không nhịn được, trực tiếp đưa tay mình hướng cửa động vươn tới. Nàng dung ngón giữa mà nhẹ nhàng khuấy động. Mảng cỏ thơm đã lầy lội rất nhiều.
Tần Thiên đã nhận ra động tác của Lâm Hiểu Di, liền đưa tay đem ŧıểυ đệ đệ của mình lấy ra. Sau đó chuyền qua tay của Lâm Hiểu Di. Vừa chạm vào cái đó Lâm Hiểu Di liền giật mình, nhưng sau đó lại nắm chặt lấy không buông.
Tần Thiên thì đem tay mình tiến vào địa phương cỏ thơm. Hai ngón tay tiến vào cửa hắc động, nhẹ nhàng vạch hai cánh hoa ra, xoa nhẹ lên đó vài lần, sau đó bất thình lình đâm mạnh vào bên trong, ngập lút cả hai ngón tay, sau đó hắn cong hai ngón tay lên khều mạnh vào hoa tâm nho nhỏ ở giữa...
(Biên: kon Bi To về học thêm râm ngữ đi đoạn hay nhất truyện thế này mà để ta phải chém )
- Á...ự...
Lâm Hiểu Di lập tức kềm lòng không được, lớn tiếng kêu lên. Thân thể một trận run rấy, từng dòng dịch thủy trong suốt phun ra như vòi hoa sen, tạo thành từng chấm nho nhỏ trên mặt đất.
Tần Thiên nghe được Lâm Hiểu Di nói. Hắn lập tức dùng sức giật hai ngón tay ra khỏi hắc động. Lâm Hiểu Di nhất run rẩy một trận. Thân thể không ngừng truyền tới cảm giác thoải mái, miệng khong ngừng rêи ɾỉ, kêu Tần Thiên đừng có dừng lại.
Tần Thiên lập tức thoả mãn yêu cầu của nàng, dùng sức khuấy động vùng cỏ thơm. Lâm Hiểu Di càng ngày càng hưng phấn sung sướиɠ, thân thể run rẩy càng dữ dội hơn, trong miệng rêи ɾỉ và gọi tên Tần Thiên cũng càng ngày càng lớn. Chỉ chốc lát đã lên đỉnh, ôm Tần Thiên thở từng ngụm lớn.
- Lão sư đến đây, giúp anh nào!
Tần Thiên lập tức ngồi chồm hỗm xuống, hai tay cầm ŧıểυ đệ đút tới cửa miệng của Lâm Hiểu Di, Lâm Hiểu Di không chút do dự há miệng ngậm lấy ra sức liếʍ mυ"ŧ khiến Tần Thiên nhất thời vô cùng sung sướиɠ. ŧıểυ đệ liền hóa xayda, chạm cả vào họng của Lâm Hiểu Di.
- Sắc lang đáng chết, dám chọc vào ta, để ta hảo hảo giáo huấn ngươi!
Lâm Hiểu Di nhả ŧıểυ đệ ra rồi nũng nịu mắng, sau đó lại há miệng đem nó ăn vào khiến Tần Thiên thoải mái không nói nên lời.
Lâm Hiểu Di lại nhả ra, sau đó đầu lưỡi như một con hồng xà nhẹ nhàng quấn lấy từng nếp khớp trên ŧıểυ đệ Tần Thiên (Biên: Có cần giải thích nếp khớp là rì ko ). Loại phương pháp này làm Tần Thiên cực kỳ thoải mái.
- Lão sư, em học skill này ở đâu thế? thật là thoải mái a!
Tần Thiên nói.
- Em xem trên mạng!
Lâm Hiểu Di nói. Sau đó lại bắt đầu tiếp tục ăn. Qua một thời gian, cỏ thơm của Lâm Hiểu Di lại bắt đầu xuất thuỷ, do đang không mặc gì ngồi xổm nên từng giọt từng giọt cứ róc rách chảy xuống đất.
- Mau, Tần Thiên! Cắm vào trong đi, em nhịn không được nữa...
Lâm Hiểu Di đứng lên nhìn Tần Thiên năn nỉ.
- Không thành vấn đề!
Tần Thiên lập tức đến. Hắn để cho Lâm Hiểu Di xoay người sang chỗ khác, đem cái mông to nhấc lên. Hai tay Tần Thiên nắm chặt cái eo thon, dùng ŧıểυ đệ đệ nhắm chuẩn cánh cửa, mạnh mẽ dùng lực đâm phập một cái, ŧıểυ đệ đệ lập tức tiến vào một vùng đất vừa chật vừa ôn nhu vừa ấm áp lại vừa nhờn nhờn.
- Aaaa!
Lâm Hiểu Di lớn tiếng kêu lên. Bởi vì Tần Thiên xông vào quá mạnh mẽ, đụng thẳng vào hoa tâm khiến nàng không khỏi lớn tiếng kêu lên, phốc một tiếng dịch thủy bắn tóe ra...
- Lão sư, chuẩn bị xong chưa?
Tần Thiên mồm nói eo động, từng đợt dập người không dừng lại. Lâm Hiểu Di lại nhất thời hô lớn lên, thân thể không ngừng run rẩy, trong miệng rêи ɾỉ lẩm bẩm gì đó không ai biết.
- Mau, Tần Thiên, dùng sức đi, lão sư rất thoải mái, anh đừng nên dừng lại. Nhanh, nhanh đến dùng sức.