- Tại sao lại có cảnh sát đến, làm sao bây giờ, A Thiên!
Phong Tử nhìn Tần Thiên có chút lo lắng mà nói.
- Không có chuyện gì, có tao đây!
Tần Thiên nhìn Phong Tử nói, sau đó nói với Triệu ŧıểυ Nhã ở bên trong xe đi, không nên đi ra ngoài.
Ba chiếc xe cảnh sát cùng một siêu xe nhanh chóng hướng Tần Thiên bọn họ bên này lái tới, rất nhanh liền dừng ở trước mặt bọn họ, cửa xe mở ra, mười mấy cảnh sát nhanh chóng xuống xe rút súng chỉ vào bọn người Tần Thiên, nhìn trên mặt đất đến gần ba mươi người tàn phế, tất cả đều sợ ngây người.
- Không được nhúc nhích, lập tức bỏ vũ khí, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Một cảnh sát mặt như bánh nướng có vẻ là đội trưởng quát to, nhưng mà thành viên Thiên bang một người cũng không nghe theo.
- Có nghe hay không, bỏ vũ khí xuống, nếu không chúng ta lấy danh nghĩa bắt người mà nổ súng!
Mặt bánh nướng lần nữa quát lên.
- Bỏ vũ khí xuống đi, theo lời họ!
Tần Thiên thản nhiên nói, thành viên Thiên Bang lập tức làm theo, mọi người ngồi chồm hổm trên mặt đất hai tay ôm đầu, những cảnh sát kia lập tức nhanh chóng đi qua, lấy ra còng tay đem tất cả mọi người còng lại.
- Còn ngươi nữa, cũng ngồi xổm xuống cho ta!
Mặt bánh nướng hướng Tần Thiên hét lớn
- ŧıểυ Nghệ, ŧıểυ Nghệ, con làm sao vậy, mau gọi xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương!
Lúc này, bên cạnh truyền tới một tiếng kêu gào hoảng sợ, mọi người lập tức xoay người lại, vừa nhìn, một người đàn ông trung niên đang ôm heo mập đã bị Phong Tử hủy hoại dung nhan kêu to, bên cạnh còn có bốn năm lão gia hỏa đi giày da, nhìn qua thật giống như lãnh đa͙σ.
Không sai, bọn họ chính là lãnh đa͙σ trường học, chuyện ở đây bị học sinh báo cho bảo vệ, bảo vệ nhìn người bị đánh là Heo mập, nhất thời sợ hãi, Heo mập ở trường học rất nổi danh, bởi vì cha nàng là thương nhân tài trợ nhiều nhất cho trường, cho nên không ai dám đắc tội với nàng, không nghĩ đến cứ vậy mà bị bọn Tần Thiên đánh, bảo vệ lập tức gọi điện cho hiệu trưởng, đúng lúc hiệu trưởng cùng mấy lãnh đa͙σ trường đang ăn cơm cùng cha heo mập, biết được tình huống vô cùng nghiêm trọng, cha heo mập lập tức gọi điện thoại cho cậu em vợ đang làm đội trưởng ở cục công an thành phố, sau đó liền chạy tới, không nghĩ tới lại chậm mất một bước.
- Tằng tiên sinh, đừng kích động, ta lập tức gọi điện thoại cho xe cứu thương tới!
Hiệu trưởng nhìn người trung niên nói.
- A! Là ai làm?! Ta muốn hắn phải chết!
Người đàn ông trung niên giận dữ nói, ánh mắt trực tiếp khóa ở trên người Tần Thiên.
- ŧıểυ tử, có phải là mày làm hay không?
Người đàn ông trung niên nhìn Tần Thiên giận dữ nói, cả người đều không ngừng phát run, sắc mặt trắng bệch, hắn chỉ có một nữ nhi, bình thường nói nặng còn không nỡ, không nghĩ tới giờ lại bị đánh cho tàn phế ngay, thù này không trả giang hồ nó khinh!
- Đúng vậy, là ta làm, con của ông đánh em gái của ta, ta đã bỏ qua cho nàng một lần rồi, nhưng là nàng không nghe, không có biện pháp, vì an toàn của em ta, ta chỉ đành vĩnh tuyệt hậu hoạn rồi.
Tần Thiên nhìn người trung niên thản nhiên nói, những lời này ở vào lúc này, quả thực là lớn lối tới cực điểm a.
- Tốt! Mày có thể chết được rồi, bắn chết hắn, bắn chết tươi ngay tại đây, tao muốn hắn chết một cách đau đớn nhất, xảy ra chuyện gì tao chịu trách nhiệm!
Người đàn ông chỉ vào Tần Thiên nhìn mặt bánh nướng quát lên, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.
- Động thủ!
Mặt bánh nướng không chút do dự, bởi vì hắn cũng cực kỳ tức giận, người bị đánh tàn phế cũng là cháu gái hắn a.
Lập tức, bốn năm cảnh sát liền hướng lấy Tần Thiên vây đi qua.
- Hừ! Các ngươi ai dám động thủ, ta là người quân khu, các ngươi nếu là dám đụng đến ta, ta cho các ngươi hối hận tám đời!
Tần Thiên nhìn của bọn hắn lạnh lùng nói, trực tiếp đem một phần chứng nhận sĩ quan lấy ra, ném tới trên người mặt bánh nướng.
Mặt bánh nướng nhận lấy vừa nhìn, bỗng nhiên sắc mặt biến động, bất quá ngay sau đó vừa khôi phục bình thường, trực tiếp đem quân quan chứng nhận ném đi.
- Hừ! Tao đéo biết gì hết, bắt nó lại!
Mặt bánh nướng quát lạnh nói, trực tiếp liền thu hồi súng, nhặt gậy sắt trên mặt đất lên liền hướng Tần Thiên đập tới.
- Muốn chết!
Tần Thiên nhất thời giận dữ nói, mạnh mẽ đưa tay lên, trực tiếp đỡ lấy gậy sắt, sau đó đoạt lấy, một gậy hung hăng đập tới mặt bánh nướng.
- Cờ-rắc
Trong nháy mắt xương bả vai cả mặt bánh nướng bị nện trúng, y liền ngã xuống đất ôm tay hét thảm, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ứa ra, bộ dáng cực kì thống khổ.
Còn Tần Thiên, một kích đắc thủ, nhanh chóng vọt tới trước mặt người đàn ông trung niên, một tay bóp cổ hắn nhấc lên, tên kia nhất thời kinh hãi, liều mạng giãy giụa, Tần Thiên một quyền nệ sau gáy hắn, đập cho hôn mê bất tỉnh.
- Dừng tay, để Tằng tiên sinh xuống, nếu không chúng ta sẽ nổ súng!
Cảnh sát còn lại lập tức cầm lấy súng chỉ vào Tần Thiên quát to.
- Hừ! Đều bỏ sung xuống cho ta, nếu không ta sẽ giết hắn!
Tần Thiên nắm cổ họng người đàn ông nhìn mọi người quát lạnh, không có tí sợ hãi nào.
- A... ŧıểυ tử... Ngươi dám... Ngươi dám công khai đối kháng cảnh sát, ngươi muốn chết sao?
Mặt bánh nướng ở trên mặt đất nhìn Tần Thiên sắc mặt trắng bệch mà nói.
- Hừ! Ta là người của quân khu, các ngươi không có quyền bắt bớ ta, còn muốn mưu sát ta, muốn chết, lập tức thả tất cả bọn họ ra, nếu không ta sẽ giết hắn!
Tần Thiên nhìn mặt bánh nướng lạnh lùng nói.
- Ngươi... .
Mặt bánh nướng vừa định nói, lúc này điện thoại của hắn vang lên, mặt bánh nướng lập tức lấy ra, vừa nhìn số gọi đến, nhất thời sắc mặt đại biến, là cục trưởng điện thoại tới.
- Uy! Cục trưởng, chuyện gì vậy?
Mặt bánh nướng hỏi.
- Có phải cậu bắt một người tên là Tần Thiên phải không, hiện tại lập tức thả hắn cùng những người khác, nếu không hậu quả rất nghiêm trọng, nghe rõ chưa, ngay lập tức!
Điện thoại truyền đến tiếng nói của đàn ông, mặt bánh nướng vừa nghe, nhất thời sắc mặt đại biến, bởi vì chứng nhận sĩ quan vừa ném đi kia trên đó đề hai chữ Tần Thiên.
- Có nghe hay không, lập tức thả, ngay lập tức!
Tiếng nói đầu bên kia điện thoại lại vang lên.
- Vâng, cục trưởng!
Mặt bánh nướng lập tức nói, sau đó cúp điện thoại.
- Hừ! Thả bọn hắn, thu đội!
Mặt bánh nướng nhìn bọn cảnh sát không cam lòng nói, nhất thời làm tất cả mọi người đều u mê.
- Không nghe thấy sao, để bọn hắn đi, thu đội!
Mặt bánh nướng quát lên lần nữa, khuôn mặt đầy lửa giận, những cảnh sát kia vừa nghe, lập tức liền đem mở còng tay cho thành viên Thiên Bang.
Tần Thiên có chút nghi ngờ, làm sao đột nhiên lại thả a, là người nào đã giúp mình, bất quá bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ vì sao, nếu bọn họ thả mình, vậy trước tiên rời đi rồi hãy nói.
- Phong Tử, cậu mang của bọn hắn đi trước, thuận tiện đem ŧıểυ Nhã đưa đến bệnh viện đi, sau đó điện thoại cho ta, ta sẽ tới ngay!
Tần Thiên nhìn Phong Tử đến, vì lấy phòng ngừa vạn nhất, hắn trước hết để cho Phong Tử đi trước.
Phong Tử gật đầu, sau đó mang theo thành viên Thiên Bang rời đi.
Tần Thiên nhìn đồng bọn an toàn rời đi bèn quăng nam tử đã chết ngất trong tay ra mặt đất, sau đó đi ra ngoài.
…
- ŧıểυ thư, thiếu gia bọn họ không có chuyện gì rồi.
Cách đó không xa trong một góc bình thường, một nam tử mang theo mặt nạ nhìn Tần Thiên rời đi, hướng về phía điện thoại di động nói, nói xong liền thu hồi điện thoại di động, rời đi.