- Được rồi, Thi Vũ, em cuối cùng là muốn thế nào đây?!
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ bất đắc dĩ nói, nhưng Hàn Thi Vũ lại đang mải chơi trò chơi, căn bản không để ý tới hắn.
- Thi Vũ, em biết không, trong núi này chắc chắn là có rất nhiều bãi tha ma, đến tối, nhất định sẽ có ma chui ra, nếu chúng ta tiếp tục ở đây sẽ rất nguy hiểm đó.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, Hàn Thi Vũ vừa nghe lập tức trở nên căng thẳng, từ nhỏ tới lớn nàng sợ nhất chính là ma.
- A...anh gạt em!
Hàn Thi Vũ lập tức có chút khẩn trương nói, nàng vừa mới nói xong, một âm thanh quái đản khàn khàn phía ngoài chợt vang lên.
- Á!
Hàn Thi Vũ bị hù lập tức cả kinh hét lớn, vẻ mặt hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch.
- Em xem, anh nói có sai đâu, nhất định là có ma.
Tần Thiên nhìn bộ dáng sợ hãi của hàn Thi Vũ nói.
- Anh...Anh đừng hù dọa em nữa, em không sợ đâu!
Hàn Thi Vũ giọng run run nói.
Hưu!
Đột nhiên, chiếc xe mãnh liệt rung lên, chìa khóa xe cũng đồng dạng biến mất dọa Hàn Thi Vũ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng hô to tên Tần Thiên, liền đưa tay hướng về phía Tần Thiên bắt lấy, kết quả lại phát hiện bắt hụt, chỗ Tần Thiên đã trống không.
- A! Tần Thiên, anh đang ở đâu, đừng làm em sợ, Tần Thiên!
Hàn Thi Vũ vội vã hét lớn, nhưng không hề thấy trả lời, cùng lúc đó, phía ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng chà xát trên mặt đất tiến gần lại chiếc xe.
Hàn Thi Vũ liền hướng về cửa kính sau xe nhìn lại, mới vừa quay đầu, đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ vỗ lên cửa kính, phát ra một tiếng kêu vang dội.
- A! Đừng, đừng ăn ta, a! Tần Thiên, anh mau tới cứu em, mau tới cứu em, em không tức giận nữa, không tức giận nữa, chúng ta mau trở về nhà thôi!
Hàn Thi Vũ hai tay ôm ngực hét lớn.
Giờ phút này, phía ngoài Tần Thiên đang giả ma nghe thấy vậy lập tức mừng rỡ, ngay sau đó ngừng giả làm ma, lăng lẽ trở lại xe, vươn tay cắm lại chìa khóa xe, ba một tiếng, đèn xe sáng lên.
- Thi Vũ, em làm sao vậy, em không sao chứ, sao sắc mặt em lại khó coi như vậy?
Tần Thiên làm bộ dạng cái gì cũng không biết nhìn Hàn Thi Vũ hỏi, Hàn Thi Vũ vừa nhìn thấy Tần Thiên lập tức hướng Tần Thiên ôm chặt lấy, cả người không ngừng run rấy.
- Ma, có ma, Tần Thiên, chúng ta lập tức rời khỏi đây thôi.
- Được rồi, em không cần sợ, có anh ở đây sẽ không có chuyện gì cả, anh sẽ gọi điện thoại cho người ta tới cứu chúng ta.
Tần Thiên an ủi Hàn Thi Vũ nói, ngay sau đố càm lấy điện thoại của Hàn Thi Vũ chuẩn bị gọi điện, kết quả phát hiện điện thoại không hề có phản ứng, xem ra là đã hết pin.
- Sao lại thế này, Thi Vũ, điện thoại của em sao lại hết pin vậy?
Ngay sau đó Tần Thiên liền đem tất cả chuyện ban chiều kể lại cho Hàn Thi Vũ.
- Vậy tại sao anh không mặc quần áo bệnh nhân mà lại mặc quần áo như bình thường?
Hàn Thi Vũ hỏi.
- Đó là vì anh ở trong bệnh viện buồn bực quá nên chuẩn bị đi ra ngoài một chút cho thoải mái, nhưng lại quên mất đã nói với em là anh bị thương cho nên anh mới tìm y tá mượn điện thoại gọi lại cho em, vì vậy lúc em nhìn thấy anh mới như vậy.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói.
- Cái kia…cũng là em không tốt, Tần Thiên, em hiểu lầm anh, hại chúng ta bị lạc ở đây, không trở về được.
Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên ngượng ngùng nói, nghe Tần Thiên giải thích xong, trong lòng nàng cũng dễ chịu hơn.
- Không việc gì đâu, như vậy cũng tốt, lúc buổi sáng anh không ở cùng em được, bây giờ chúng ta có thể cả đêm ở cùng một chỗ rồi.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ mập mờ nói, nhất là ánh mắt sắc lang của Tần Thiên đang nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa của Hàn Thi Vũ làm nàng nhất thời xấu hổ, sắc mặt trong nháy mắt đã đỏ bừng.
- Thi Vũ, em nói xem, chúng ta cô nam quả nữ ở cùng một chỗ có phải là nên làm chút gì đó không a, nếu không cũng quá đáng tiếc đi!
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ mê đắm nói, từng trận hương thơm từ người Hàn Thi Vũ truyền tới đã làm cho ŧıểυ đệ đệ của Tần Thiên sớm đã kích động đứng dậy.
- Làm...làm cái gì a!
Hàn Thi Vũ khẩn trương nói, thật ra trong lòng nàng đã hiểu Tần Thiên muốn làm cái gì với nàng, nên đã có chút căng thẳng, thân thể cũng khẽ run lên.
- Khà khà, em nói thử xem.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ cười xấu xa nói, sau đó lập tức vươn tay ôm lấy nàng, đem hai chân nàng tách ra ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt, vùng cỏ thơm phía dưới của Hàn Thi Vũ cùng ŧıểυ đệ của Tần Thiên lập tức đụng vào nhau.
A!
Hàn Thi Vũ kêu to một tiếng, ŧıểυ đệ vừa nóng vừa cứng của Tần Thiên đã chạm vào vùng cỏ thơm của nàng, làm nàng không khỏi run lên. Hai tay ôm chặt lấy lưng Tần Thiên, cực kì khẩn trương.
- Khà khà, Thi Vũ, không cần khẩn trương, thả lỏng đi, chúng ta còn chưa bắt đầu mà.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ sắc sắc nói, hai tay khẽ nâng đầu nàng lên, Hàn Thi Vũ nhất thời ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào Tần Thiên.
- Thi Vũ, đưa lưỡi ra nào.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ nói, Hàn Thi Vũ nhìn Tần Thiên, khẩn trương đem lưỡi của mình đi ra, hai mắt nhắm chặt, không dám nhìn Tần Thiên, không biết Tần Thiên muốn làm gì với mình, trong lòng nàng hiện giờ có hưng phấn, có kích động, cũng có một chút mong chờ.
- Chậc chậc, đầu lưỡi của em thật đẹp nha, Thi Vũ.
Tần Thiên nhìn Hàn Thi Vũ mê đắm nói, cùng lúc đem đầu lưỡi của mình đưa ra ngoài, tiến tới đầu lưỡi của Hàn Thi Vũ, dần dần đầu lưỡi của hai người đã chạm vào nhau, lập tức cả hai cung run lên, có cảm giác như bị điện giật.
Ngay sau đó, Tần Thiên mở miệng liền đem đầu lưỡi của hàn Thi Vũ ngậm vào, chậm rãi thưởng thức.
Hàn Thi Vũ đã trải qua vài lần cùng Tần Thiên hôn, cũng có chút kinh nghiệm, cái lưỡi nho nhỏ cùng đầu lưỡi Tần Thiên liên tục chuyển động trêu chọc lẫn nhau, miệng hai người cơ hồ dính chặt với nhau, cùng ra sức mυ"ŧ lấy.