Đỗ Lôi Ty sa sầm mặt đặt khung hình xuống, sau đó xoay người, “binh” một tiếng và vào ngực ai đó.
Bỗng có cảm giác muốn khóc muốn cười muốn bóp cổ ai đó. Cũng may cô đã kìm được, dù sao cô cũng xem trộm trước mà! Hành vi xem trộm mãi mãi vô đạo đức hơn hành vi chụp trộm.
“Anh… đến rồi sao?” Đỗ Lôi Ty lúng túng.
Liêm Tuấn gật đầu: “Đến một lúc rồi.”
Hừm! Đỗ Lôi Ty choáng, lập tức biện bạch: “Không phải em cố tình xem trộm, em chỉ… chỉ muốn kiểm tra xem khung hình em tặng anh chất lượng có tốt không, nếu không tốt thì có thể trả lại! Em còn giữ hóa đơn đây!”
Liêm Tuấn nhìn cô, thong thả: “Vậy em kiểm tra xong cảm thấy thế nào?”
“… Rất tốt, rất dễ sử dụng!”
“Thế hả?” Anh như cười như không, trong ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch.
Nhìn vẻ mặt ấy, Đỗ Lôi Ty thật chỉ muốn đập đầu chết cho xong, cô bất giác nghĩ đến những tấm hình chụp trộm lúc nãy, rõ ràng là anh chụp trộm trước, tại sao bây giờ lại có vẻ như cô đuối lý vậy? Nói thế nào thì cô cũng là bên bị hại mà!
Đỗ Đỗ, mày thật sự quá ngốc, quá ngây thơ!
Nghĩ đến đó, Đỗ Lôi Ty nổi giận: “Sao anh có thể chụp trộm em chứ?”
Liêm Tuấn lại tỏ vẻ sao - cũng - được: “Anh chụp quang minh chính đại mà, do em không phát hiện thôi!”
“… Em đang ngủ, sao phát hiện được?” Đỗ Đỗ, cô trở nên thông minh rồi à!
Cô nói xong, Liêm Tuấn bỗng im lặng.
“Không nói gì nữa chứ gì!” Đỗ Lôi Ty đắc ý.
“Suỵt!” Anh đặt tay lên môi ra hiệu, “Có người đến.”
“Hả?”
Đỗ Lôi Ty sợ hãi như biến thành một con kiến mất đầu, chạy lung tung, bỗng cánh tay bị nắm lại, lưng ép sát vào bức tường trơn nhẵn, sau đó là đôi môi cũng bị xâm chiếm.
“Không… ưm…” Vừa mở miệng lại đúng ý ai đó, giọng nói vừa phát ra nghe như âm thanh rên rỉ, khiến trí tưởng tượng lại bay bổng.
Một nụ hôn xong, quần áo đã xộc xệch, ánh mắt đã mơ màng.
“Chẳng phải anh nói có người…” Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, yếu ớt nói.
“Anh lừa em đấy.”
Đỗ Lôi Ty: -_-|||
Sếp tổng, có ai lừa người như anh không!
Cô giận dỗi: “Anh!”
Nói chưa xong, đã bị cắt ngang: “Đỗ Đỗ, em có muốn thử office sex không?”
Đỗ Lôi Ty ngẩn người hai giây, sau đó, sụp đổ.
Rầm!!!
Sau tiếng đóng mạnh cửa, một người bỏ chạy thê thảm ra ngoài còn một người khẽ mỉm cười đầy thích thú trong văn phòng, đúng là có sự khác biệt rõ rệt.
Một lúc sau, Jason vẻ mặt sửng sốt bước vào.
“Sếp tổng, người lúc nãy vừa ra là phu…” Sau đó, anh ta sững người, nhìn chằm chằm Liêm Tuấn, “Sếp ơi, trên miệng anh… thế?”
Liêm Tuấn đưa tay lau miệng, sau khi nhìn thấy vệt son môi đỏ trên ngón tay, anh cau mày: “Jason, bắt đầu từ ngày mai, không cho phép nhân viên Liêm Thị trang điểm đậm, đặc biệt là tiếp tân.”
“Vâng thưa sếp.”
“Còn nữa, anh bảo tiếp tân mỗi ngày hai lần mang danh sách khách hàng lên đây cho tôi.”
“Vâng! Nhưng sếp à, thực ra tiếp tân nếu có khách hàng quan trọng đến đây đều trực tiếp báo cáo với sếp, không cần mỗi ngày hai lần… phiền như thế đấy chứ?”
Liêm Tuấn nheo mắt: “Vậy anh họ vợ nghĩ một ngày mấy lần thì thích hợp?”
Jason lau mồ hồi: “Hai lần là được, vẫn là hai lần là hay…”
Thế mới nói, là một con tôm nhỏ tầng lớp thấp thì đừng bao giờ hy vọng “được lãnh đạo bàn bạc thông qua rồi quyết định”. Vì rất nhiều quyết định bất hợp lý luôn luôn nảy sinh trong những cuộc đối thoại đơn giản như thế này.
Từ sau lần đó, Đỗ Lôi Ty đau khổ nhận ra, ngày nào cô cũng phải đưa tài liệu đến cho sếp tổng. Cứ thế liên tục mấy ngày, ngay cả Tiểu Vương cũng rất hâm mộ.
“Tiểu Đỗ, biết sớm như thế thì tôi đã đến công ty muộn mấy năm rồi.”
“Sao vậy?” Đỗ Lôi Ty nhìn tập tài liệu đó, sợ hãi đau khổ.
“Trước kia những tiếp tân như bọn này làm gì có cơ hội gặp sếp lớn đâu? Mà cô vừa đến là công ty đã có chính sách gần dân thế này, cô thực sự là may mắn lắm đây!” Tiểu Vương vừa nói vừa lộ ra ánh mắt hâm mộ.
“Hả?” Đỗ Lôi Ty nghệch mặt, “Cái gì là chính sách gần dân?”
“Thì là cái này đây!” Tiểu Vương chỉ vào tài liệu mà Đỗ Lôi Ty phải mang đến văn phòng Tổng giám đốc, “Cấp trên yêu cầu mỗi ngày hai lần mang danh sách khách hàng đến văn phòng sếp tổng, nhưng nói ra cũng là, sếp tổng ngày nào cũng bận trăm công ngàn việc, sao bỗng có hứng với khách đến thăm thế nhỉ, cô không biết đâu, thực ra trong số những khách đến đây có rất nhiều người kỳ quặc lắm…”
Những lời sau đó Đỗ Lôi Ty không nghe vào nữa, vì cô đã vô cùng phẫn nộ: Thì ra, tất cả những việc này đều là âm mưu của sếp tổng!
Quá đáng! Quá đáng! Vô cùng quá đáng!
Thế là, cô cầm tài liệu, tức tối lao vào thang máy, quyết tìm sếp tổng để tính sổ.
Thang máy mới lên một nữa, bỗng có một người gặm hamburger đi vào, vừa thấy Đỗ Lôi Ty, vội vàng giấu bánh hamburger cắn dở ra sau lưng, lúng túng nói: “Phu nhân…”
Đỗ Lôi Ty tỉnh lại trong cơn giận dữ, phát hiện ra người vừa vào là Jason.
Nghe giọng Jason như thế, chắc là đã biết gì đó, cô hỏi: “Jason, anh có biết tại sao sếp tổng bắt tiếp tân mỗi ngày hai lần mang danh sách khác đến thăm hay không?”
“Cái này… có lẽ là vì sếp tổng khá kỹ lưỡng…” Jason lúng túng.
“Thế à?” Đỗ Lôi Ty quan sát anh ta, trong lòng bỗng nảy sinh ra một suy nghĩ, cô nở một nụ cười, “Jason, anh định đến gặp sếp tổng sao?”
Jason có vẻ hoang mang: “Vâng.”
Đỗ Lôi Ty chớp mắt: “Dù sao anh cũng tiện đường, giúp tôi đưa bản danh sách này cho sếp tổng nhé?” Vừa nói cô vừa nhét tài liệu vào tay anh ta.
Jason hoảng hồn: “Phu nhân, không được! Tuyệt không được!”
Hê hê, bị tôi nắm trúng tim đen rồi. Đỗ Lôi Ty nheo mắt, chất vấn: “Tại sao?”
“Cái này…” Bắt đầu lắp ba lắp bắp.
Được thôi! Thì ra hai người phối hợp để cho tôi vào tròng! Sếp tổng tôi không đấu nổi, nhưng nhân vật phụ là anh… Đỗ Lôi Ty quan sát anh ta từ trên xuống dưới - đúng là một đối tượng tốt để xả giận!
“Nếu đói thì ăn hamburger đi, cầm trên tay mà không ăn thì khó chịu lắm!”
“Không… không cần đâu…”
“Ồ! Tôi nhớ ra rồi!” Đỗ Lôi Ty như nhớ ra, “Trong công ty hình như có quy định là “thời gian làm việc không được gọi đồ ăn bên ngoài” nhỉ? Hamburger này của anh có phải là…”
Jason cuối cùng đã sụp đổ: “Phu nhân, tôi đưa giúp cô!”
Kiếp trước tôi nợ hai vợ chồng cô hay sao!T_T
Jason khóc lóc, cầm tài liệu mà vốn Đỗ Lôi Ty phải đưa, vào văn phòng của Liêm Tuấn.
Tập tài liệu vừa đặt lên bàn, ánh mắt sắc nhọn của Liêm Tuấn đã đảo qua: “Anh họ vợ, anh đang chê công việc trợ lý Tổng giám đốc, muốn được điều sang làm tiếp tân phải không?”
Một câu thôi đã khiến Jason ngã gục: “Sếp ơi, tôi oan uống quá! Sự việc là thế này… bla blab la…”
Trong sự miêu tả sinh động của Jason, Liêm Tuấn nhanh chóng hiểu ra ngọn nguồn sự việc, nói xong, Jason tỏ vẻ vô tôi: “Sếp ơi, đều do phu nhân ép tôi hết đấy!”
Liêm Tuấn gật gù: “Tôi biết rồi, anh về đi.”
Jason thở phào: “Cảm ơn sếp!”
“Nhớ trước khi tan sở phải đưa một bản kiểm điểm ba ngàn từ đến văn phòng tôi, nói rõ hamburger của anh là từ đâu mà có.”
Jason khóc ròng.
Đỗ Lôi Ty ngân nga Quốc ca và xuống lầu, cô cảm thấy việc lúc nãy làm vừa trả thù được Jason, mà lại khiến âm mưu của sếp tổng không thể nào thành công, nhất cử lưỡng tiện, thực sự quá thông minh!
Không ngờ bị sếp tổng đùa giỡn quá lâu, mà nay anh lại bị cô “chơi” lại một vố, cảm giác này giống như giai cấp nông nô được giải phóng vậy, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, đúng là có thể nói cô đang “bay” đến quầy tiếp tân!
Vừa đến đó đã thấy trên bàn có một bó hoa hồng to.
Người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, thấy cái gì cũng vui, nhìn bó hoa hồng, bài Quốc ca mà Đỗ Lôi Ty đang ngân nga bỗng đổi giai điệu: “Em là hoa hồng của anh, em là hoa của anh…”, nghe mà rùng rợn.
“Tiểu Đỗ, vui thế kia à?” Tiểu Vương vừa đi ngang, lên tiếng chào.
“Ừ, hôm nay tâm trạng vui đặc biệt!” Đỗ Lôi Ty tiếp tục bài hát đã lạc cả điệu.
“Cũng chẳng trách, hoa hồng to thế này cơ mà.” Tiểu Vương lẩm bẩm.
“Đúng rồi, to thế này cơ mà.” Đỗ Lôi Ty chưa nhận ra sự khác lạ.
Bỗng dưng, Tiểu Vương chồm lại vẻ nhiều chuyện: “Hoa này ai tặng đó? Bạn trai hả?”
“Hoa? Đương nhiên là… Khoan đã, sao anh lại hỏi tôi hoa này do ai tặng chứ?” Cuối cùng đã nhận ra chỗ nào kỳ lạ.
“Nhảm nhí, không hỏi côhẳng lẽ hỏi Tiểu Hoa? Hoa có phải tặng cho cô ấy đâu?”
“Không tặng cô ấy thì tặng ai?”
Tiểu Vương nhìn Đỗ Lôi Ty như nhìn người ngoài hành tinh: “Cô không đến nỗi không biết hoa này tặng cô đấy chứ?”
“Cái gì?” Đỗ Lôi Ty sửng sốt.
Sau khi chắc chắc công ty không có Đỗ Lôi Ty nào khác, cô nhìn bó hoa hồng vô cùng rực rỡ kia, chìm vào trong sự nghi ngờ.
Ai lại rảnh rỗi tặng cô bó hoa hồng to thế kia? Hơn nữa đã không ghi lại tên trên đó mà cũng chẳng lưu lại gì, thậm chí cả địa chỉ cũng không, tình huống này cũng kỳ dị quá!
Lẽ nào là sếp tổng tặng?
Nhưng Đỗ Lôi Ty nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Vì với sự hiểu biết của cô về Liêm Tuấn thì anh tuyệt đối sẽ không làm trò lén lút thế này.
Không phải sếp tổng thì rốt cuộc là ai?
Đỗ Lôi Ty nghĩ rất lâu cũng không ra, lúc đó sự nhạy cảm của một phóng viên bắt đầu bùng phát: Lai lịch hoa này không rõ, liệu có phải là có tập đoàn phạm tội nào làm điều này? Tuy người cô chẳng có gì để người ta tham lam, nhưng lỡ như phần tử phạm tôi nhắm vào thân phận phu nhân sếp tổng của cô thì sao?
Đỗ Lôi Ty nghĩ một cách nghiêm trọng rằng: Hoa này không đáng tin!
Vừa hay lúc đó Long Tiểu Hoa đi qua, thấy bó hoa trên bàn, mắt cô nàng như đứng tròng: “Wow! Bó hoa hồng to quá đi mất! Lôi Ty, tặng cậu đó hả? Ai tặng thế? Lãng mạn quá!”.
Đỗ Lôi Ty sáng mắt lên: “Cậu thích không? Cậu thích thì tặng cậu đó!”
Long Tiểu Hoa mừng rỡ: “Thật sao? Hoa này chắc là đắt lắm!”
“Tớ cũng không biết, nhưng tớ cảm thấy người ở tiệm hoa tặng nhầm rồi, dù sao tớ bị dị ứng phấn hoa, cậu thích thì lấy đi.”
Thế là bó hoa hồng bí ẩn ấy đã bị Đỗ Lôi Ty chuyển sang tặng kẻ khác.
Thực ra Đỗ Lôi Ty cũng không hoàn toàn lừa gạt Long Tiểu Hoa, cô tặng bó hoa đó đi có một nguyên nhân lớn là vì cô thực sự bị dị ứng phấn hoa!
Cô bắt đầu thấy da ngứa ngáy. Đầu tiên chỉ hơi ngứa, càng gãi càng ngứa, cuối cùng cô không đứng ngồi yên ổn được nữa.
Không ngờ hoa cao cấp mà phấn hoa cũng cao cấp. Bình thường cô chạm vào những loại như hoa cúc thì nhiều nhất cũng chỉ hắt xì, hôm nay lại nghiêm trọng như thế! Quả nhiên đúng là không có số được nhận hoa hồng!
Cuối cùng Đỗ Lôi Ty ngứa không chịu nổi, quyết định đến phòng thay đồ để thay quần áo.
Cô chạy đến phòng thay đồ, trên đường đi gặp đúng lúc thang máy đi xuống, đến khi cửa thang máy mở ra thì cô đã chạy qua một đoạn hành lang rồi.
Đúng là, ngứa muốn mất mạng luôn!
Phòng thay đồ nội bộ của công ty Liêm Thị được thiết kế rất tiện lợi, trong phòng thay đồ có một phòng tắm, bây giờ nó thật sự là thánh địa của Đỗ Lôi Ty. Cô lao vào trong phòng tắm, nhanh chóng cởi áo khoác, cầm khăn bông lau sạch những chỗ có khả năng bị dính phấn hoa, lúc đó mới thấy thoải mái.
“Sau này thấy hoa cao cấp như vậy nhất định phải tránh xa…” Cô cầm áo vừa cởi ra, lẩm bẩm đi ra khỏi phòng tắm, chuẩn bị thay bộ khác sạch sẽ.
Bỗng nhiên trong không khí truyền đến một cảm giác kỳ quặc, Đỗ Lôi Ty r nhìn quanh quất một lúc.
Rồi, cô hóa đá.
Chỉ thấy Liêm Tuấn hai tay đút túi quần, đôi chân dài đang vắt chéo, dựa người vào tủ quần áo gần đó, ánh mắt lơ đãng có vẻ cười cợt, đang nhìn cô chằm chằm.
Ngẩn ra hai giây, Đỗ Lôi Ty hét lên một tiếng, lập tức lấy áo che ngực lại.
Đùa gì thế? Sếp tổng tại sao lại xuất hiện trong phòng thay đồ nữ? Ghê nhất là bây giờ cô chỉ mặc đồ lót!!! Trời cao ơi đất dày ơi, cho cô một cái lỗ chui xuống đi! T_T
“Sao… sao anh lại ở đây?” Đỗ Lôi Ty đỏ mặt, tay nắm chặt áo đang che ngực mình.
“Quan sát công việc!”
Làm ơn đi! Có ông sếp nào quan sát công việc trong phòng thay đồ nữ không? Đỗ Lôi Ty buồn bực nhìn Liêm Tuấn, nhắc: “Đây… là phòng thay đồ nữ.”
“Anh biết.” Thần sắc như thường.
“Anh… anh biết mà còn vào!” Mau ra ngoài đi, mau ra ngoài!
“Đây là công ty của anh!” Anh lại tỏ vẻ như chuyện tất nhiên.
Là công ty của anh, anh cũng không thể tùy tiện vào phòng thay đồ nữ chứ! Đỗ Lôi Ty tức đến phát khóc.
Đang rầu rĩ bỗng thấy ngực mát mẻ hẳn, áo trong tay đã bị cướp mất. Nhìn Liêm Tuấn, anh đang cầm áo của cô, nhìn một cái rồi ném sang một bên.
Sau đó, anh nhìn cô, gật đầu hài lòng: “Cứ thế này thì đẹp hơn.”
Đỗ Lôi Ty khóc ròng.
Và thế là, cô che cũng không phải, mà không che cũng không phải: che che đậy đậy vậy, rõ ràng là quá rụt rè, dù sao họ cũng là vợ chồng lâu rồi, có nơi nào mà chưa thấy đâu? Không che thì lại cảm thấy thiếu tự nhiên, có cảm giác nude và đi vòng vòng thị chúng vậy.
Tay đưa lên rồi buông xuống, cứ thế mấy lần, cuối cùng cô không chịu nổi nữa.
Mẹ ơi! Thời đại này lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có bằng cấp, cái mà sếp tổng lĩnh được nào phải giấy kết hôn? Rõ ràng là bằng lưu manh thì có!
Đỗ Lôi Ty dưới sự giám sát của “lưu manh”, thay quần áo xong, rồi cô đến cửa phòng thay đồ như ăn trộm, lén lút dòm qua khe cửa, nhìn ra bên ngoài.
“Em đang làm gì thế?” Liêm Tuấn hỏi.
“Suỵt!” Đỗ Lôi Ty quay đầu, ra hiệu, “Anh nhỏ tiếng đi, lỡ bị người ta phát hiện anh ở đây thì làm sao?” Đùa à, đường đường là sếp tổng của Liêm Thị, làm sao mất mặt được?
Thấy dáng vẻ căng thẳng sợ sệt của cô, Liêm Tuấn bỗng thấy thí vị, nhướn mày: “Em quan tâm anh hả?”
Đỗ Lôi Ty đang bận kiểm tra bên ngoài, không nghĩ gì mà buột miệng: “Vớ vẩn, em không quan tâm anh thì ai quan tâm anh?”
Người sau lưng bỗng im lặng, một lúc sau anh hỏi: “Em lo cho anh, là vì em yêu anh ư?”
“Vớ vẩn, em không yêu anh thì ai yêu anh?”
“Em đang tỏ tình với anh đó sao?”
“Vớ vẩn, em không tỏ tình với anh thì ai…” Cô khựng lại, mặt đỏ đến tận cổ.
Tiêu rồi, bất cẩn để sếp tổng lừa vào tròng rồi!
“Đỗ Đỗ.” Giọng nói sau lưng bỗng trở nên dịu dàng hẳn, gần trong gang tấc, trầm trầm và gợi cảm.
“Ưm…” Đỗ Lôi Ty tựa đầu vào cửa, không dám quay lại.
“Đỗ Đỗ.” Anh lại gọi, bỗng ôm lấy eo cô, cuốn cô vào lòng.
Đỗ Lôi Ty lấy tay che mặt, lòng bàn tay được hơi ấm trên mặt, cảm giác có thể luộc chín được trứng!
“Đỗ Đỗ…” Lần thứ ba, mặt anh dán vào hõm cổ cô, hít lấy hương thơm trên người cô, bàn tay ôm cô dần dần xiết chặt, giống như muốn ép cô vào trong cơ thể!
“Đỗ Đỗ, anh cũng yêu em.”
Giọng nói vang lên bên tai rất chân thực, dịu dàng xuyên qua tai, gảy lên những sợi thần kinh nhạy cảm nhất. Đỗ Lôi Ty ngẩn người, để mặc nụ hôn của anh di chuyển trên cổ, dần dần hôn đến tai, nhẹ nhàng ngậm trong miệng rồi nhả ra, cả người cô khẽ rung lên, lồng ngực như có cảm giác tê dại.
Như đang ở trong một đầm nước sâu, dần dần chìm xuống, đầu tiên là cơ thể, sau đó là trái tim.
Đúng lúc đầm nước ấy sắp phủ mờ lý trí, cách một cánh cửa, bỗng có tiếng gõ cửa gấp gáp.
“Có ai trong đó không?”
Đỗ Lôi Ty bỗng tỉnh lại, muốn trả lời nhưng môi đã bị dán kín.
Một nụ hôn không kẽ hở, đầu lưỡi di chuyển như muốn hút hết sức lực toàn thân cô. Người bên ngoài vẫn đang gõ cửa định mở ra nhưng người đó đâu biết phía sau cánh cửa này đang chịu đựng trọng lượng như thế nào?
Không chỉ có hai người, mà còn là một tình yêu không ai có thể lay động nổi.