Lộc Tinh và Chu Khâm Việt vừa trải qua một trận hoan ái kéo dài suốt ba giờ đồng hồ. Đến khi nơi đó của Lộc Tinh sưng đỏ vì bị làm đến tê dại, Chu Khâm Việt mới chịu buông tha.
Chu Khâm Việt tháo chiếc bao cao su đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, tiện tay gom luôn mấy chiếc vỏ bao đã xé ra, ném vào thùng rác.
Hắn hỏi Lộc Tinh:
“Muốn tắm không?”
Lộc Tinh dang rộng đôi chân, cơ thể vẫn còn run nhẹ. Cơn kɧoáı ©ảʍ khiến hơi thở của cô chưa kịp ổn định, sức lực đâu mà đáp lại câu hỏi của hắn.
Chu Khâm Việt cũng không hỏi thêm. Hắn bọc Lộc Tinh trong chăn, giống như xách một con gà con, rồi vác thẳng vào phòng tắm.
Bồn tắm massage nhanh chóng được đổ đầy nước ấm. Chu Khâm Việt đặt cô vào trong đó. Dòng nước ấm áp tràn lên da thịt, mang lại cảm giác vô cùng dễ chịu.
Ngâm mình một lúc, cuối cùng Lộc Tinh cũng hồi sức.
Ga giường trong phòng ngủ đã ướt đẫm từ lâu. Chu Khâm Việt rót cho cô một cốc nước rồi đưa qua.
Lộc Tinh nghiêng đầu, liếc nhìn hắn. Cô đưa cánh tay trắng nõn đón lấy ly nước, sau đó không do dự hắt thẳng vào gương mặt điển trai của hắn.
May mắn là nước trong ly chỉ là nước ấm.
Chu Khâm Việt không hề tức giận. Hắn đoán được phần nào lý do cô phát cáu.
Hai người đã nửa tháng không gặp nhau. Vì thế, lần này khó tránh khỏi có lúc hắn mạnh tay hơn bình thường. Có vài cú thúc quá sâu khiến nước mắt Lộc Tinh trào ra.
Chắc chắn trong lòng cô vẫn còn chút ấm ức.
Chu Khâm Việt không mặt dày đến mức chối cãi. Dù chính hắn cũng không khá hơn là bao.
Trên lồng ngực vạm vỡ, dấu răng cắn rải rác khắp nơi. Lưng hắn cũng đầy những vệt cào đỏ chót.
Chu Khâm Việt lau đi vệt nước mắt còn đọng nơi khóe mắt Lộc Tinh, cùng chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô trên khóe môi cô. Hắn thành thật xin lỗi:
“Vừa rồi là lỗi của anh, làm em đau rồi.”
Nhưng lần này hắn đoán sai. Điều Lộc Tinh để bụng không phải chuyện đó.
Cô hất tay hắn ra.
“Không phải đã nói là không được nghe điện thoại khi đang làm chuyện này với em sao?”
Lộc Tinh là người hay thù dai. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng chịu qua uất ức gì, kể cả trên giường cũng vậy.
Chu Khâm Việt làm cô thỏa mãn là một chuyện. Nhưng ngay lần đầu tiên, khi cô gần lên đỉnh, điện thoại của hắn lại vang lên.
Thế là hắn bỏ cô lại, quay sang nghe máy.
Cái đó là gì chứ?
Hắn coi cô là gì đây?
Lộc Tinh bực mình, giơ tay tát Chu Khâm Việt một cái. Lực không mạnh, chỉ như đùa giỡn, nhưng vì trên mặt hắn còn đọng nước nên tiếng tát vang lên giòn giã trong không gian trống trải của phòng tắm.
Tiếng động bất ngờ khiến Lộc Tinh giật mình.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay rồi lại ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.
Lộc Tinh không chắc có phải đã đánh đau thật hay không, nhưng nghĩ lại lại thấy thế cũng tốt—phải đau mới nhớ lâu.
Cô làm bộ thờ ơ vuốt tóc, nhưng ánh mắt vẫn lén lút liếc về phía Chu Khâm Việt.
Chu Khâm Việt nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Tinh ửng đỏ vì hơi nước. Cô gần như ngâm cả người trong bồn tắm, để lộ chiếc cổ trắng ngần cùng bầu ngực căng tròn.
Đầu ngực đỏ hồng, hơi sưng lên vì bị ngậm mυ"ŧ, vùng da quanh đó cũng ửng đỏ. Những dấu vết lưu lại trên làn da mềm mại càng khiến cô thêm gợi cảm.
Lộc Tinh đẹp đến mức như được sinh ra để mê hoặc người khác, đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt long lanh, trong trẻo tựa mặt hồ phủ sương, chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến lòng người ngứa ngáy.
Giờ đây, cô đang liếc hắn bằng khóe mắt, vẻ dò xét xen lẫn chút bối rối.
Chu Khâm Việt cảm thấy dáng vẻ cố làm ra vẻ bình tĩnh của cô thật đáng yêu.
Hắn bước vào bồn tắm, nước tràn ra ngoài, chảy thành dòng làm sàn nhà ướt sũng.
Chu Khâm Việt kéo Lộc Tinh ngồi lên đùi mình, giữ cằm cô, định hôn.
Lộc Tinh đẩy mặt hắn ra:
“Không, đừng mà…”
Cô không chịu nổi nữa. Ăn nhiều quá thì ai mà chẳng ngán.
Chu Khâm Việt xoa eo cô, ra hiệu không được nhúc nhích. Lộc Tinh bị xoa đến mềm nhũn, cuối cùng cũng chịu im lặng.
Hắn cố giải thích về cuộc điện thoại lúc trước, nhưng Lộc Tinh chẳng hề để tâm.
Thật ra cô cũng không thèm quan tâm ai gọi đến. Chỉ nhớ mang máng đó là một giọng nam trầm ấm, nghe rất dễ chịu.
Mà nghĩ lại thì… Nếu giọng đó gọi cô thức dậy mỗi sáng, chắc còn dễ nghe hơn nữa?
Tất nhiên, đó chỉ là một suy nghĩ vu vơ.
Những lời giải thích của Chu Khâm Việt rốt cuộc cũng bị cô bỏ ngoài tai.
Hai người tiếp tục đùa giỡn trong phòng tắm thêm một lúc.
Trời sắp tối.
Lộc Tinh phải về nhà, vì bà nội cô đã về.
Chu Khâm Việt lái xe đưa cô về.
Mọi khi, Lộc Tinh đều bảo hắn dừng xe ở cổng khu biệt thự, cách nhà cô khoảng bảy tám phút đi bộ.
Lý do là vì bà nội cô không thích Chu Khâm Việt, kiên quyết phản đối hai người bên nhau. Vậy nên cô chỉ có thể lén lút qua lại với hắn, chẳng khác gì vụng trộm.
Buổi tối đầu xuân, gió vẫn còn hơi se lạnh.
Chu Khâm Việt hạ kính xe, liếc nhìn Lộc Tinh ngồi bên ghế phụ.
Cô đang chơi trò rắn săn mồi trên điện thoại của hắn, chăm chú đến mức không để ý đến hắn.
Bộ váy trên người cô có vẻ hơi mỏng, váy ngắn chỉ vừa che quá đùi, để lộ làn da trắng muốt.
Chu Khâm Việt chần chừ một chút, định hỏi có nên đưa cô đến tận cửa nhà hay không, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
“Đến rồi.”
Hắn chỉ nói một câu, giọng điệu hơi cứng nhắc.
Lộc Tinh đáp qua loa:
“Lái xe vào đi, em đi không nổi nữa.”
Cô vẫn mải mê với con rắn đỏ trên màn hình, chỉ cần nhích thêm chút nữa là có thể phá vỡ chướng ngại vật.
Chu Khâm Việt im lặng nhìn cô một lúc.
Giờ này trước cổng khu biệt thự có khá nhiều người qua lại.
Lộc Tinh lại lớn lên ở đây, ai cũng quen mặt, ngay cả bác bảo vệ cũng biết cô. Nếu để người khác nhìn thấy rồi kể lại với bà nội, chắc chắn sẽ phiền phức.
Chu Khâm Việt không nỡ để cô phải đi bộ, nhưng cũng không muốn làm bà nội tức giận.
Hắn đành coi mình là tài xế, nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.
Hắn thúc giục mấy lần, khiến Lộc Tinh bực mình.
Vì không cẩn thận, cô để thua trong trò chơi. Con rắn đỏ bị đâm nát thành từng mảnh vụn.
Ngay lập tức, cơn giận của cô bùng lên:
“Không đưa thì thôi, ai thèm!”
Cô tháo dây an toàn, đẩy cửa xe rồi sập mạnh, ném cả điện thoại vào trong.
Chu Khâm Việt vội gọi cô lại, nhưng điện thoại bị vứt sang một bên, chẳng ai quan tâm.
Lộc Tinh đi nhanh như thỏ, thoáng cái đã gần khuất bóng.
Chu Khâm Việt cuống quýt xuống xe đuổi theo.
Hắn chân dài, vài bước đã bắt kịp cô.
Vừa kéo tay vừa gọi cô:
“Tinh Tinh!”
Lộc Tinh giật tay ra, nhưng hắn vẫn nắm lại, cứ thế giằng co vài lần đến mức tay cô cũng mỏi.
“Không phải thấy phiền à? Giờ còn đuổi theo làm gì?”
“Không phải ý đó.”
Chu Khâm Việt cố giải thích.
Thật ra Lộc Tinh cũng biết hắn không có ý gì, nhưng vừa thua game nên tâm trạng tệ, đành trút giận lên hắn.
Cô giận nhanh mà nguôi cũng nhanh, cuối cùng Chu Khâm Việt vẫn là người nhượng bộ.
“Được rồi, đưa em lên tận nhà.”
Nhưng đến lượt Lộc Tinh không chịu:
“Muốn đưa ai thì đưa, em tự đi về.”
Cô nói thế nhưng cũng biết nếu bị bà nội phát hiện thì sẽ phiền lắm.
Dù vậy, bảo cô mở lời thì tuyệt đối không chịu.
Chu Khâm Việt cũng chẳng tính toán mấy chuyện này.
“Thật không cần anh đưa?”
“Không cần, hỏi nhiều phiền lắm.”
Cô phẩy tay ra hiệu hắn im đi.
Bộ dáng bướng bỉnh đáng yêu của cô khiến Chu Khâm Việt mềm lòng.
Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên tai cô:
“Tối video call nhé.”
Lộc Tinh nghe xong, mắt sáng rực.
Chu Khâm Việt nói “video call” đâu phải chỉ là trò chuyện đơn thuần, phải làm thêm gì đó mới thú vị chứ.
Cô ngượng ngùng nhưng không biểu lộ ra ngoài.
Lộc Tinh nhìn xe hắn đi xa, sau đó quay người đi về nhà.