Trong hành cung tẩm điện của Thái tử gần tẩm cung của Hoàng đế nhất, nhưng chúng không mang Dận Tự đến đó, mà lại đến một thiên điện cực kỳ hẻo lánh trong hành cung, ngày thường ít có người đến gần, đến cả cổng vào cũng lấm tấm rêu xanh.
Bên trong đã được dọn dẹp sơ, nhưng mùi ẩm mốc bụi bặm lâu ngày vẫn có thể ngửi được rất rõ, khung cảnh đơn sơ, chỉ e còn không sánh bằng nhà dân.
“Tạm thời Bát gia nghỉ ngơi ở đây.” Cổ Ứng Tuyển nói, mang theo người lui ra ngoài.
Dận Tự tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, để tâm trạng bình ổn lại, bắt đầu suy tư.
Không còn gì để nghi ngờ, đây là cung biến.
Không biết Thái tử đã dùng cách gì, để nắm giữ một phần nhân lực ở đây, nên mới có thể bức vua thoái vị, nhưng đây không phải điều quan trọng nhất.
Quan trọng là, cuối cùng hắn có thể thành công không.
Theo như lịch sử mà Dận Tự biết, kiếp trước hình như cũng từng có một lần cung biến, chẳng qua phải sau mấy năm nữa, địa điểm xảy ra cũng không phải ở đây, nay lịch sử thay đổi, mọi thứ đều không giống.
Giống nhau chính là lòng người.
Đối vị Hoàng a mã quyết đoán cùng mưu lược từng bắt Ngao Bái, bình định Tam Phiên của bọn họ, Thái tử muốn thành công, khó càng thêm khó.
Nhưng nếu bản thân hắn biết cơ hội thành công cực kỳ thấp, sao còn làm.
Hay bị Hoàng a mã ép đến đường cùng, dự định dồn hết vào một lần cuối cùng này?
Cái này cũng không quan trọng.
Quan trọng là, hắn giờ phải nghĩ cách nào để rời khỏi đây?
Dận Tự nghĩ đến đây, khẽ cười khổ.
Hoàng a mã có quân đội tinh nhuệ ở bên, chắc chẳng xảy ra vấn đề gì, hắn một thân một mình ngồi ở đây, mới là người thật sự gặp nguy.
Bởi vì Thái tử điện hạ hận hắn tận xương tủy.
Tuy Khang Hy đã ngủ, nhưng ông từ trước đến nay luôn ngủ không say, dễ dàng tỉnh giấc trong tiếng bước chân hoảng loạn của Lương Cửu Công.
Hành cung đã bị bao vây.
Thái tử muốn bức vua thoái vị.
Ngạc nhiên qua đi, là tức giận.
Khang Hy giận đến mức bật cười: “Đứa nghiệt tử này đúng là tiến bộ không ít.”
“Vạn tuế gia, giờ giờ . . . . Để nô tài bảo vệ người rời khỏi đây!” Lương Cửu Công quệt mồ hôi trên trán, run rẩy nói.
Hãy thương cho lão đã sống hơn nửa đời người, lục đục đấu tranh thấy không ít, lại chưa từng gặp phải tình huống thế này.
Cũng chưa từng nghĩ tới, Thái tử lại dám bức vua thoái vị.
Khang Hy lắc đầu, khoác áo đứng dậy. “Hiện tại bên ngoài thế nào rồi?”
“Bên ngoài có thị vệ canh gác, Thái tử . . . .” Lương Cửu Công liếc mắt dò xét Khang Hy mới tiếp tục. “Hiện tại nghịch tặc còn chưa dám đánh đến đây, Vạn tuế gia có cần đi đến nơi an toàn tạm lánh không?”
“Trong thiên hạ, nơi nào không phải vương thổ, ngược lại trẫm muốn xem thằng nghiệt súc kia dám làm đến đâu.” mỗi câu mỗi chữ của Khang Hy, đều mang theo hàn ý.
Lúc Dận Chân chạy tới nơi, Khang Hy đang ngồi trên ghế, vận thường phục, nét mặt không có mấy thay đổi.
Bình tĩnh đến nỗi Dận Chân cảm giác, thật chất mọi chuyện đã nằm trong dự tính của Khang Hy.
Trong lòng lo lắng cho an nguy của Dận Tự, nhưng trong hoàn cảnh này, lại không tiện mở miệng.
“Con nói dọc đường đến đây, không hề bị ngăn cản?”
“Dạ, có lẽ do nhi thần đi đường nhỏ, không có bao nhiêu người chú ý . . . .” nhưng cũng không nên dễ dàng đến vậy chứ, phía bên Dận Tự . . . .
“Thập Tam và Thập Tứ cũng đến, Lão Bát đâu?” Khang Hy lãnh đạm hỏi.
Dận Tự cảm thấy tim đập thình thịch.
Thiết kế của hành cung không giống Tử Cấm Thành, chính điện Khang Hy ở nằm ngay chính giữa, các điện còn lại thì phân bố chằng chịt xung quanh, hình thành địa thế sao vây quanh mặt trăng, ngoại trừ Dận Tự, Thập Tam Thập Tứ do tuổi còn nhỏ nên ở chung, Dận Chân ở một mình.
Nhưng hiện tại cả ba người đều đã bình an vô sự tới đây, chỉ mỗi Dận Tự vẫn không thấy tăm hơi.
“Đệ nói xem kế sách này có hay không?” Thái tử ung dung bước đây, hai tay chắp sau lưng, tư thế nhàn nhã như đi dạo.
“Cố ý để cho bọn Lão Tứ chạy thoát, bắt mỗi đệ, đồng thời lan truyền lời đồn đệ cấu kết với ta.”
“Thần đệ có tài đức gì, mà khiến Thái tử phải lao tâm lao trí như vậy.”
Thái tử khẽ cười một tiếng, đi tới, nâng cằm hắn lên, nhìn ngắm gương mặt lạnh nhạt của đối phương. “Dù lời đồn này trông thật ngu ngốc, nhưng hiện tại Hoàng a mã đã thần hồn nát thần tính, chỉ cần làm cho ông ấy hoài nghi đệ, xem như gian kế của bổn cung đã thực hiện được rồi.”
Dận Tự giương mắt nhìn y, lạnh lùng nói: “Ngươi có từng nghĩ tới kết cuộc của bản thân chưa?”
Thái tử mỉm cười đáp lại: “Bát A ca tao nhã cũng có ngày tự xé rách mặt nạ của mình rồi sao, không phải từ trước đến nay ngươi luôn thích nói năng tất cung tất kính với ta à?”
“Thái tử vị, Thái tử một nước, dù Sách Ngạch Đồ chết, Hoàng a mã lại không đụng đến ngươi, ngươi hà tất phải tự tìm đường chết?”
“Đường chết chính là đường sống, hiện tại còn chưa biết, đừng kết luận nhanh vậy.” Thái tử xoa mặt hắn, ngón cái lần hướng đến bờ môi đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve.
Dận Tự cảm thấy chán ghét, vô thức quay mặt đi, lại bị mạnh mẽ kéo về.
“Ta rất ghét ngươi.” người nọ nói, môi theo sau ấn xuống, thế công như cuồng phong bão táp.
Nếu nói là hôn, thì nói là cắn có vẻ đúng hơn.
Động tác của Thái tử rất thô bạo, xuống tay không hề lưu tình, gặm cắn môi hắn, đồng thời cố gắng kiềm giữ người hắn.
Dù sao Dận Tự cũng không phải thiếu nữ yếu đuối, Thái tử cố kiềm giữ cỡ nào cũng có giới hạn, huống hồ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung bao nhiêu năm, ít nhiều cũng có tác dụng, thừa dịp đối phương cắn cổ của mình, Dận Tự trở tay nắm y phục đầu vai của y, đẩy mạnh, buộc Thái tử phải lui về sau ba bốn bước.
“Thái tử gia tự trọng.” Dận Tự chùi đi vết máu nơi khóe miệng, lạnh lùng nhìn y, giọng điệu trào phúng.
Thái tử nhìn vẻ mặt mỉa mai của hắn, bỗng nhiên nhớ đến Khang Hy.
Từ lúc Sách Ngạch Đồ chết, lúc Hoàng a mã nhìn về phía hắn, thường hay mang theo loại biểu cảm như thế.
“Ngươi giống y như ngạc nương của ngươi.” Thái tử cười, môi khẽ nhếch lên, lộ rõ bảy phần cay nghiệt, ba phần lạnh lùng. “Rõ ràng là mạng ti tiện, cứ thích giả vờ cao quý, giống y như tiện nhân thích ra vẻ thanh cao kia.”
“Ngươi không tự nhìn lại hoàn cảnh của bản thân, ngạc nương ta thế nào, không tới phiên ngươi bình luận.” Dận Tự lông mi hơi rủ xuống, giấu đi sát ý trong mắt.
“Không tới phiên?” Thái tử cười lạnh, chậm rãi bước đến gần. “Vệ thị trời sinh có diện mạo xinh đẹp, ngươi là nhi tử của bà ta, đương nhiên cũng không kém, nếu không . . . .” giọng y bỗng hạ thấp, kề sát bên tai hắn, thong dong nói: “Nói không chừng lúc này ngươi phải sửa giọng gọi ta là A Mã.”
Dận Tự bất ngờ ngẩng đầu, nhìn dáng cười mờ ám cùng khiêu khích của y, thình lình ra quyền, đánh Thái tử phải lảo đảo lùi về sau.
Không đợi đối phương kịp phản ứng, hắn nhào tới, bồi thêm một quyền.
Thái tử không cam lòng chịu thua, hiển nhiên cũng vung quyền đáp lại.
Hai người nhanh chóng quần nhau thành một đống, thị vệ ngoài cửa nghe tiếng chạy vào, lôi Dận Tự ra, bẻ hai tay ra sau lưng đè trên đất.
Trống ngực đập dồn dập, Dận Tự nhắm chặt mắt.
Không phải không nghĩ đến việc uy hiếp Thái tử thoát ra ngoài, nhưng ngoài cửa có binh lính canh gác, bản thân hai tay không, suy cho cùng không có phần thắng.
Trong lúc đang mãi mê suy nghĩ, trên mặt bị trúng một cái tát, cằm bị giật mạnh lên.
“Ta dù có chết, cũng phải kéo ngươi chết chung, đừng tưởng có thể đứng ngoài cuộc, tiếp tục ba lần bốn lượt đâm sau lưng ta.”
Dáng cười của Thái tử gần như dữ tợn, tay chậm rãi trượt xuống cổ hắn, từ từ siết chặt.
Không khí hít vào ít dần đi, tựa như bị người khác cắt đứt khí quản, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen.
Cơ thể bị ghìm chặt, cơ bản không thể giãy dụa.
Hắn không nhịn được ngưỡng đầu ra, vẫn là gương mặt bình tĩnh ấy.
Lồng ngứt cứ như nứt toạt ra, đầu óc ong ong, vô số hình ảnh lướt qua trước mắt.
Ngạc nương, tứ ca, Hoàng a mã . . . .
Đủ thứ khi còn sống, tất cả như bọt nước.
Sau đó, là bóng tối vô hạn vô tận.
Dận Nhưng thả tay ra.
Cảm xúc dần dần bình ổn lại, y nhìn người đã lâm vào hôn mê, không nói gì.
Thị vệ đứng hai bên ghìm Dận Tự lại chưa được cho phép, cũng không dám tùy tiện thả ra.
Ngay lúc đó có tiếng bước chân ầm ĩ từ ngoài cửa truyền vào, Cổ Ứng Tuyển đẩy cửa ra, hối hả chạy vào, nói nhỏ mấy câu vào tai y.
Đầu tiên là nét mặt đờ đẫn vô hồn, sau đấy, chậm rãi cong môi.
“Thái tử gia . . . .” Cổ Ứng Tuyển kinh hồn bạt vía nhìn thay đổi trên mặt y, rồi lại kiêng dè thị vệ xung quanh mà không dám mở miệng.
“Để cho chúng tiếp tục đánh, không cần hỏi ta.” Dận Nhưng xua tay, “Các ngươi lui xuống hết đi.”
“Thái tử gia . . . .”
“Lui xuống.”
Cổ Ứng Tuyển thoáng run rẩy, không dám nói nữa, vội dẫn người đi, trước khi đi còn lén quay đầu đưa mắt dò xét, gương mặt đối phương bị ánh sáng mờ ảo xuyên qua cửa sổ chiếu rọi, không thấy rõ biểu cảm.
Dận Nhưng đứng trong chốc lát, đường nhìn chuyển tới Dận Tự.
Đầu hắn tựa vào cây cột, có thể thấy rõ dấu năm ngón tay bầm tím trên cổ, hai mắt nhắm chặt, lông mi buông rủ tạo thành bóng mờ trên mặt.
Lúc Dận Tự tỉnh lại, vẫn còn cảm giác choáng váng nặng nề, cứ như sau khi thoát chết, từ cỗ truyền đến từng cơn đau rát nhức nhối, đau đến nỗi như đầu và thân thể sắp sửa đứt lìa.
Tầm mắt lúc đầu còn mơ hồ, qua thật lâu, mới dần dần rõ ràng, trước mắt có một người đang ngồi xếp bằng, áo vàng ánh đỏ, đang nhìn hắn.
Dận Tự giật mình, lập tức tỉnh táo hơn nửa.
Thần sắc của Dận Nhưng rất tĩnh lặng, tựa như sự tĩnh lặng của trời đất khi bị bao phủ bởi tuyết.
Dận Tự chưa bao giờ bắt gặp biểu tình bình thẳng như lúc này trên mặt y.
“Ngươi . . . .” vừa mở miệng, yếu hầu lại đau đến vô phương kiềm chết, nhịn không được nhíu mày.
“Bát đệ, có phải đệ cũng cảm thấy, ta là một người vô quân vô phụ, xảo trả?”
Một tiếng bát đệ này, đúng là hiền hòa không gì sánh bằng.
Từ khi Dận Tự có ký ức tới nay, vị Thái tử này luôn luôn cao cao tại thượng, bễ nghễ thiên hạ, chưa có lúc nào tâm bình khí hòa như thế này, chẳng lẽ do đã thất thế, nên người sắp chết, lời ra khỏi miệng cũng hiền hòa hơn?
Nghĩ thì nghĩ, Dận Tự cũng không dám mất cảnh giác, ai biết được y có thể lại nổi điên không, lại định giở trò cho long trời lỡ đất, đồng vu quy tận, lôi hắn vào tròng.
“Hỏi người khác, sao không tự hỏi lại chính mình?” Dận Tự lạnh lùng nhìn y, giọng nói khàn khàn, từng câu từng chữ ra khỏi miệng đều vô cùng khó khăn.
“Đệ thật sự cho rằng, ta vì mưu phản nên mới bức vua thoái vị?” Thái tử mỉm cười, “Hoàng a mã nhìn ta chướng mắt, một ngày trôi qua lại mất đi một người bên cạnh, từ Sách Ngạch Đồ, cho đến thái giám cận thân, tuy rằng ông không đụng đến ta, nhưng từ lâu đã không còn kiên nhẫn với ta, ở trong mắt ông, ta là một Thái tử vô dụng, không khéo lần này ông cũng đang chờ ta xuất binh bức vua thoái vị, để có thể danh chính ngôn thuận phế truất ta, ta sao có thể không giúp ông toại nguyện?”
“Binh lực Thượng Tam Kỳ đều là thân tín của Hoàng a mã, có thể nắm chắc được bao nhiêu người tình nguyện đi theo ta quyết không thay lòng, ta vốn không hy vọng viễn vông có thể thành công.” Dận Nhưng thản nhiên nói.
“Đã biết vậy, sao còn làm.” Dận Tự trầm lặng trong một thoáng, nói lại.
Dận Nhưng lắc đầu: “Đệ sai rồi, bất luận là ai một khi đã ngồi vào vị trí này, sớm hay muộn cũng sẽ nhận lấy kết quả thế này mà thôi, đáng tiếc ta đã nhận ra quá muộn.”
Thị vệ canh giữ ở ngoài không ít, nhất thời loạn binh không thể tiến vào, nhưng âm thanh đao kiếm vẫn vang lên âm ĩ bên ngoài, hai tiểu A ca sợ đến mặt mày trắng bệch.
“Mở cửa, trẫm muốn đi ra ngoài.”
“Vạn tuế gia!” Lương Cửu Công hoảng hồn gọi to.
“Mở cửa.” giọng Khang Hy trầm xuống.
Lương Cửu Công chần chờ, nhìn về phía Dận Chân.
Dận Chân biết Khang Hy đang nghĩ gì, nói: “Hoàng a mã, không bằng để nhi thần đi ra ngoài, người . . . .”
Khang Hy lắc đầu: “Cứ mở cửa ra.”
Lương Cửu Công hết cách, chỉ đành đi ra mở cửa, Khang Hy đi theo sau lão.
Vào lúc sắp sửa bước ra khỏi cửa, Dận Chân lại nghiêng mình, bước nhanh về phía trước, hơi che lại Khang Hy.
Như vậy, dù có gì nguy hiểm, cũng là Dận Chân chịu trước.
Khang Hy nhìn bóng lưng của nhi tử, ánh mắt trở nên ôn hòa.