“Tiểu Lâm ca, huynh đúng là nghĩa khí, sao lại dẫn đệ tới nơi thế này, đến lúc thanh toán đệ không có tiền trả, huynh đừng đem đệ ra thế chấp đó.”
Gian ngồi riêng sát cửa sổ nhìn ra đường lớn, phía dưới ồn ào náo nhiệt, nơi này lại yên ả thoải mái, hoa lan được bày trí khắp phòng, trên bàn bày chén sứ đũa bạc, vô cùng tinh xảo.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Trần Bình đặt chân đến đây, lúc bước vào, con mắt không khỏi láo liên.
“Lão đệ đùa hả, quan hệ giữa hai ta thế nào nha!” Lâm Quỳnh cười tười, hạ giọng nói: “Không giấu lão đệ làm gì, gần đây huynh kiếm được một khoản tiền lớn.”
“Hả?” Những lời này quả nhiên thu hút sự chú ý của Trần Bình.
Lâm Quỳnh cười lớn. “Nói đến đây cũng nhờ ân đức của chủ tử, hiện tại đang để huynh quản lý một hiệu cầm đồ, mỗi tháng tăng tiền không nói, có đôi khi đối phương đến cầm món đồ đáng giá, huynh còn có thể được thưởng một khoảng hậu hĩ, chủ tử còn nói nếu làm tốt, sẽ phái huynh đi Giang Nam mở cửa hàng.”
Trần Bình nghe vậy rất hâm mộ, đợi Lâm Quỳnh nói xong, hắn không khỏi thở dài: “Tiểu Lâm ca đúng là lợi hại, đâu giống đệ, mỗi ngày đều làm việc nặng.”
Lâm Quỳnh tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Hả, với tài trí và thực lực như lão đệ mà chủ tử nhà đệ không đề bạt à?”
“Haiz, huynh đừng nhắc đến nữa!” Trần Bình có cảm giác như gặp được tri âm, kìm không được trút hết tâm sự trong lòng ra. “Tỷ của đệ là người hầu hạ bên cạnh Phúc tấn chủ tử, hai năm nay làm việc đắc lực, được đề bạt làm thị nữ cận thân, còn giúp Phúc tấn quản lý sổ sách, vậy mà tỷ của đệ cũng không chịu nâng đỡ đệ, còn nói làm vậy dễ bị người ta lời ra tiếng vào, muốn đệ chuyên tâm làm việc của mình, huynh nói xem tỷ ấy được sủng ái như vậy, không chừng ngày sau còn có thể được gia nạp vào phòng . . . . Đó chính là tỷ ruột của đệ đấy!”
Lâm Quỳnh lắc đầu. “Nói chung thì lệnh tỷ làm việc chí công vô tư, cũng rất đáng nể, nhưng dùng thì dùng cho người ngoài, còn hai người là tỷ đệ ruột thịt, không phải huynh nói, lệnh tỷ quả thật có hơi quá đáng.”
“Còn không phải vậy sao!” Trần Bình thường ngày cực ít khi uống rượu, nên giờ vừa uống mấy chén đầu óc đã mơ màng. “Dù sao đệ cũng là đệ đệ duy nhất của tỷ ấy, sao tỷ ấy lại không châm chước cho đệ, haiz, nhớ năm ấy, nhà tụi đệ ở trong thôn cũng là gia đình trong sạch, được mọi người tôn trọng, có ruộng có đất, có nhà có cửa, nếu không phải thiên tai hại người, tụi đệ cũng không đến mức lưu lạc đến nỗi trở thành gia nhân của người khác . . . .”
“Chuyện cũ không nên nhắc lại.” Lâm Quỳnh vỗ vai an ủi hắn, lại châm thêm rượu. “Đến, nhất túy giải thiên sầu, hiếm khi đệ được một ngày nghỉ, huynh đệ chúng ta không say không về.”
“Được!” Trần Bình khí phách nâng chung rượu, nốc sạch một hơi.
“Ưm, đệ nói cho huynh nghe Tiểu Lâm ca,” Trần Bình say bí tỷ chống đầu nói, “Đệ quen huynh lâu rồi, mà vẫn chưa biết chủ tử nhà huynh rốt cuộc là ai?”
“Sao hả, đệ muốn chuyển qua đây?” Lâm Quỳnh cười nói, “Chủ tử nhà huynh nhân hậu, đối với hạ nhân rất tốt, cái khác không nói, chỉ nói đến vị trí của huynh hiện tại, tiền lương hàng tháng ít nhất cũng ba lượng bạc, đó là chưa tính tới mấy thứ linh tinh được thưởng vào dịp lễ tết.”
Trần Bình nuốt nuốt nước bọt: “Huynh đừng chì chiết đệ nữa mà, mau nói cho đệ biết huynh tích phúc thế nào, gặp được chủ tử tốt như vậy!”
“Nói cho đệ nghe cũng không thành vấn đề, chủ tử nhà huynh chính là . . . .”
Gục
Tiếng nói loáng thoáng bên tai, Trần Bình lại không nghe rõ được, lắc lắc đầu, cộp một tiếng, gục đầu xuống bàn.
Lúc tỉnh lại, chỉ cảm nhận được làn hương quyến rũ lượn lờ quanh mũi, lúc nồng lúc nhạt, khơi dậy cảm giác khát khao trong lòng.
Trần Bình khẽ rên một tiếng, cảm giác có một thứ gì đấy mềm mại dựa vào ngực hắn, rất ấm áp, làm hắn không nhịn được siết chặt tay để nó càng gần mình hơn.
Trong không gian không chỉ còn mỗi tiếng rên rỉ của hắn, phảng phất như tiếng thở dốc uyển chuyển của nữ tử.
Gió lạnh thổi vào chăn, Trần Bình giật mình, mở mắt.
Thứ hắn đang ôm trong lòng, cũng không phải cái gối, mà là một nữ nhân không mặc đồ.
Hắn thoáng cái tỉnh táo lại, lật đật chạy xuống giường, hoảng hồn phát hiện bản thân không mặc gì hết, không khỏi vô cùng hoảng sợ, chỉ vào nữ nhân trên giường, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Nữ nhân thấy thế, cười duyên nhỏm người dậy: “Xem ra gia vẫn còn nhỏ, hóa ra thiếp được lời quá rồi, vậy mà mới nãy nhìn gia không giống thế chút nào, rất dũng mãnh nha!”
“Cô . . . . cô, sao tôi lại ở đây!” Trần Bình phát hiện từ sau khi hắn say rượu, không nhớ được điều gì. “Tiểu Lâm ca đâu?!”
“Thiếp không quen ai là Tiểu Lâm ca cả.” nữ nhân che miệng cười. “Được rồi, dù sao cũng đã cùng nhau trải qua khoảnh khắc ngọt ngào, lại đây tỷ tỷ thương ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, nữ nhân đã ngồi dậy, chăn trượt khỏi người cô, Trần Bình nhìn thấy rõ mồn một dấu tích xanh tím trên làn da trắng ngần của nữ nhân, lại nhìn trên người mình, cũng có dấu vết bị móng tay quào.
Phát hiện này càng khiến hắn hoảng hốt hơn, vội vàng nhào tới nhặt y phục rải rác bên giường của hắn lên.
Vừa mặc quần vào, thì cửa bị mở ra.
“Lão đệ, một đêm xuân qua, cảm thấy thế nào?” Lâm Quỳnh đi vào, trên mặt mang theo nét cười đen tối.
“Lâm Quỳnh, huynh hại chết đệ rồi!” Trần Bình nghiến răng nói, cũng không rảnh tính toán với gã, vội vàng mặc hết đồ vào.
“Đệ nói vậy là sai rồi.” Lâm Quỳnh đuổi nữ tử kia ra ngoài, lúc này mới sầm mặt, trầm giọng nói, “Lúc nãy đệ uống say, miệng cứ nói muốn tìm cô nương muốn tìm cô nương, nên huynh mới đưa đệ đến đây, còn tìm một cô nương đến hầu hạ đệ, sao giờ lại thành hại chết đệ hả?”
Trần Bình hoàn toàn không nhớ được bản thân lúc say đã nói gì, giờ khó lòng biện bạch, há miệng lại không biết phải nói gì.
Lâm Quỳnh sắc mặt dịu đi, đè hắn ngồi xuống. “Được rồi được rồi, có gì ghê gớm đâu chứ, đây là nơi trăng hoa, chỉ cần là nam nhân đều sẽ đến, đệ chưa từng đến, thì huynh dẫn đệ đến cho biết đó biết đây không phải sao?”
Trần Bình quệt quệt mồ hôi, vẻ mặt suy sụp, không nói một lời.
Lâm Quỳnh thừa dịp lửa to thổi gió: “Đệ nghĩ lại mà xem, đệ đã bao nhiêu tuổi rồi, đến cả vợ cũng chưa lấy, nếu như theo chủ tử nhà huynh, với tố chất của đệ, đừng nói vợ, chỉ sợ được cho làm chủ một vùng đấy, không cần phải lao động nặng nhọc hầu hạ người khác.”
Trần Bình cười khổ cắt ngang gã: “Tiểu Lâm ca đừng nói nữa, kế bán thân của đệ một ngày còn nằm trong tay Bát gia, thì không thể rời khỏi phủ Bát Bối Lặc, trừ khi chịu bị xem như đào nô.”
Lâm Quỳnh bất cười: “Vậy thì đệ sai rồi, người hướng lên cao, nước hướng xuống thấp, là thiên kinh địa nghĩa. Lại nói huynh có một cách, chỉ không biết đệ có can đảm làm không thôi?”
“Cách gì, nếu là chuyện thương thiên hại lý thì đệ không làm đâu!”
Lâm Quỳnh sầm mặt nói: “Lão đệ xem Lâm Quỳnh huynh là hạng người nào, không kể đến chúng ta là đồng hương, chỉ bằng giao tình giữa hai chúng ta, đệ muốn làm chuyện thương thiên hại lý, huynh cũng không cho!” sau gã lại dịu đi, cười nói, “Nói ra cũng không có gì, chẳng qua muốn đệ ghi lại tất tần tật việc làm hằng ngày của chủ tử đệ, chỉ vậy thôi!”
Trần Bình cũng không phải kẻ ngu, nghe vậy ngờ vực hỏi lại: “Chủ tử huynh rốt cuộc là ai, sao lại bảo huynh làm chuyện thế này, nếu Bát gia gặp phải chuyện gì, người chịu hậu quả cuối cùng còn không phải là đệ sao?”
Lâm Quỳnh vội trấn an: “Lão đệ hiểu lầm rồi, đã nói không phải chuyện thương thiên hại lý mà, đương nhiên cũng không phải mưu tài hại mạng, chẳng phải cũng chỉ nhờ đệ ghi lại chủ tử nhà đệ đi đâu lúc nào, gặp ai thôi sao. Thật không dám giấu gì đệ, chủ tử nhà huynh chính là ngự tiền đại thần hiển hách đương triều, nhưng họ gì tên gì thì không thể nói ra, chỉ là thấy Bát gia có thực lực, muốn đầu quân cho ngài ấy, lại không tìm được cơ hội, nên muốn nghe ngóng hành tung của Bát gia, để tiện tạo cơ hội thôi.”
Trần Bình thở phào nhẹ nhõm. “Thì ra là thế, Tiểu Lâm ca nói sớm không phải tốt rồi sao, cần gì cứ quanh co dài dòng, đi cả vòng lớn.”
“Chuyện này cũng không tiện mở miệng, tuy cũng phải cái gì thương thiên hại lý, nhưng cũng không tiện rêu rao quang minh chính đại, nên mới . . . .” Lâm Quỳnh dứt lời xấu hổ cười thành tiếng.
Trần Bình cười nói: “Nếu Tiểu Lâm ca đã nhờ, thì đệ sẽ ghi lại, chỉ là . . . .”
Sự ngập ngừng của hắn, Lâm Quỳnh vừa nghe đã hiểu, lập tức lấy từ trong tay áo ra một túi tiền thêu chỉ bạc vàng đan xen.
Trần Bình nhận lấy cái túi, cảm thấy nặng trịch, nhẹ tay mở hé ra nhìn bên trong, ánh sáng chói mắt lập tức bắn ra, hắn cột túi lại kỹ càng, bỏ vào trong áo.
“Mỗi ngày đều phải ghi?”
“Mỗi ngày.”
“Làm cách nào đưa cho huynh?”
“Lão đệ hãy làm thế này . . . .”
Qua tháng ba, tuyết tan, lòng người như cũng theo đấy mà hoạt bát hẳn lên, nhưng khí lạnh vẫn chưa tan, y phục trên người cũng không giảm được bao nhiêu.
Dận Tự đi ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, trong đầu còn đang suy đoán tấu chương Khang Hy vừa phê duyệt, làn gió ấm vương hương hoa bay thẳng vào mặt, khiến hắn không kìm được nheo mắt lại nhìn.
Có hai người đang đi về phía hắn.
Bước chân của họ hơi nhanh, chỉ chốc lát sau đã đến trước mặt Dận Tự, người trẻ tuổi thì cười tít mắt với Dận Tự.
“Bát ca!”
Dận Tự cười gật đầu, chắp tay. “Đại ca!”
Dận Đề thuận thế vỗ lên cánh tay hắn một cái. “Mới ở chỗ Hoàng a mã à?”
“Dạ, đang định quay về Lại Bộ tiếp tục làm việc.”
“Ừ vậy đi đi, mai là ngày nghỉ, đến điền trang của huynh ăn lẩu được không?”
Lúc trước đã từ chối khéo hai lần, giờ Đại A ca lại mời, cũng không tiện từ chối, Dận Tự thoáng suy tư, gật đầu cười đáp: “Vậy làm phiền đại ca.”
Dận Đề trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. “Tốt lắm, đến lúc đó huynh sẽ chờ các đệ.”
Dứt lời đi trước một bước, đến Dưỡng Tâm Điện.
Đại A ca vừa đi, Dận Đường lập tức khôi phục dáng vẻ cười cợt, thân thiết kề sát Dận Tự.
“Sao bát ca lại đồng ý, vậy ngày mai chúng ta đi chung nha?”
Dận Tự nhìn thấy bóng dáng Đại A ca đã đi xa, trong lòng vụt quá nỗi buồn thầm kín. “Sao dạo gần đây đệ hay đi chung với đại ca vậy?”
Dận Đường nghe ra ngụ ý trong lời nói của hắn, trả lời lại: “Bát ca không cần lo, Thái tử sẽ không làm gì khó dễ đệ được đâu.”
“Thái tử là Thái tử, đệ cần tránh đầu gió thì tốt hơn.”
Dù kiếp này Dận Tự vẫn giữ mối quan hệ tốt với Dận Đường, nhưng người không có dã tâm, sẽ không cùng họ hợp mưu tranh ngai, chỉ là hắn không hy vọng đến lúc đó bọn Dận Đường bị Đại A ca kéo vào cuộc chiến tranh giành ngai vị.
Dận Đường nghe vậy khẽ cười lạnh. “Hắn là Thái tử cái thá gì, chẳng qua là đầu thai tốt, bao nhiều năm qua có từng để huynh đệ chúng ta vào mắt sao?”
Dận Tự biết Dận Đường do ân oán thuở nhỏ, nên luôn nhìn Thái tử không thuận mắt, giờ thấy nó bất cần như vậy, chỉ đành nói: “Đệ không thích nhìn mặt hắn cũng được, tóm lại đừng đụng vào hắn, đại ca bảo đệ làm gì, đệ cứ đồng ý, nhưng không cần làm quá tích cực, bảo toàn bản thân quan trọng nhất.”
Tuy Dận Đường không đồng tình với cách nghĩ của Dận Tự, nhưng biết hắn là vì tốt cho mình, nhìn nét mặt nghiêm túc của đối phương, trong lòng không khỏi cảm động, gật đầu nói: “Bát ca huynh yên tâm.”
Trong hoàng cung này, đừng nói chân tình, đến cả sự dịu dàng cũng là điều đáng quý. Tuy Dận Đường và Dận Kỳ cùng mẹ, nhưng tình cảm của họ chỉ tàm tạm mà thôi, ngược lại Dận Nga cùng đánh cùng lớn với hắn, hay Dận Tự người mà tụi nó thường bám lấy thuở nhỏ, lại có một vị trí đặc biệt nhất trong lòng hắn.
Lúc chia tay Dận Đường, thấy thời gian còn sớm, Dận Tự đến chỗ Lương Phi thỉnh an.
Dạo gần đây sức khỏe Lương Phi vẫn không tốt lên, cứ khỏe rồi bệnh, cả lúc tinh thần tốt nhất, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, làm Dận Tự thấy mà kinh hồn bạt vía, không dám mảy may buông lỏng, chỉ hận những quy tắc trong cung, không thể đón ngạc nương về phủ phụng dưỡng, cách xa nhau một bức tường cung cấm, thời gian hai mẹ con có thể gặp gỡ cũng ngắn ngủi, hắn không cách nào nán lại lâu.
“Mấy ngày nay sức khỏe của ngạc nương ổn chứ?”
Lương Phi nhìn con nàng với gương mặt tràn đầy thương yêu trìu mến: “Từ lúc uống thuốc do con mang đến, chứng tim đập nhanh đã tốt hơn nhiều, con hãy chuyên tâm làm việc, đừng nên lo lắng cho ngạc nương, ngạc nương biết cách tự chăm sóc bản thân, mấy ngày trước Tứ Phúc Tấn dẫn theo Hoằng Huy tiến cung thỉnh an, còn con thì sao, định chừng nào mới cho ngạc nương ẳm cháu đây?”
Dận Tự bất đắc dĩ nói: “Ngạc nương xem người kìa, việc này cũng không phải do con định đoạt.”
“Không phải ngạc nương muốn hối con, Đình Xu là một đứa trẻ ngoan.” Lương Phi thoáng ngập ngừng, khẽ cười khỏi: “Chỉ là con nên chuẩn bị sẵn tâm lý, năm nay là năm đại tuyển tú nữ, nay Đình Xu vẫn chưa thấy tăm hơi gì, chỉ sợ Hoàng a mã sẽ chỉ người cho con mà thôi.”
Dận Tự cau mày nói: “Có phải có người nhắc đến chuyện này trước mặt Hoàng a mã không?”
Lương Phi chỉ lấp lửng: “Nghi Phi có một đứa cháu bà con xa, năm nay vừa tiến cung, bên Huệ Phi cũng . . . .”
Dận Tự lập tức hiểu, trong lòng không khỏi cười lạnh, nhưng vẫn điềm nhiên đáp: “Con hiểu rồi.”
Dục Tú gả cho Xuân Thái, Dận Tự cũng cưới Đình Xu, dự định lúc đầu của Nghi Phi thất bại, hơn nữa từ hai năm trước hắn bị Hoàng a mã lạnh nhạt, chuyện làm mai này vốn đã đi vào dĩ vãng, nhưng nay hắn lại được Hoàng a mã quan tâm, Nghi Phi nổi tâm tái diễn chuyện này.
Huệ Phi đương nhiên cũng ôm bụng dạ như vậy, lôi kéo thế lực cho con mình.
Tuy rằng không được vị trí Đích phúc tấn, cũng còn Trắc phúc tấn, Thứ phúc tấn, tóm lại cũng không thiệt thòi cho cháu mình, nếu có thể sinh con thì càng tốt, nếu tương lai Dận Tự được trọng dụng, sẽ không uổng phí quân cờ này.
Lương Phi nói: “Nếu Hoàng a mã chỉ hôn, con tuyệt đối không được kháng chỉ, mấy ngày tới ngạc nương sẽ giúp con đỡ lời trước, dù sao cũng còn chút thời gian.”
Sắc mặt Dận Tự dịu xuống, trấn an bà: “Ngạc nương yên tâm, con tự có cách, sẽ không hành sự lỗ mãng.”
Có thể người khác sẽ ngưỡng mộ hắn được hưởng phúc Tề Nhân, nhưng hắn lại không hứng thú.
Trước đây lúc trong phủ khó khăn, Đình Xu thậm chí lấy của hồi môn của bản thân đắp vào, nhưng trăm phương ngàn kế gạt hắn, cho rằng hắn không hay, tuy Dận Tự không tự nhận bản thân là người tốt bụng dễ lừa, nhưng đối với một nữ nhân như vậy, hắn lại không nhẫn tâm phụ lòng nàng.
Nói thêm đôi câu thì Dận Tự định xin cáo lui, chợt nghe bên ngoài có người thông báo Tứ A ca đến thỉnh an Lương Phi.
Na Lạp thị mỗi lần tiến cung đều sẽ đến thỉnh an bà, nhưng Tứ A ca thì rất hiếm khi, Lương Phi nhìn Dận Tự, thấp thoáng tiếu ý, một bên cho người mời y vào.
Dận Tự vốn cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng ánh nhìn này của Lương Phi lại làm tim hắn trật nhịp, khi không nhớ đến quan hệ giữa hai người, không khỏi nóng tai, dời đường nhìn, ra vẻ ung dung đứng dậy đi ngắm nghía hoa văn chạm trổ trên cột nhà.