Y đương nhiên không phải cố ý dầm mưa để dành lấy sự đồng tình của hắn.
Dù cho y có mong muốn hai người có thể gần gũi hơn xưa đến thế nào đi chăng nữa, thì đường đường một Tứ A ca như y cũng không đến nỗi phải dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy.
Vốn y định đợi qua một lát rồi hãy về, lại không ngờ mới vừa nhấc người dậy, thì bầu trời ầm vang, mưa to giàn giụa.
Chưa được bao lâu, cả người y đã ướt nhẹp.
Dận Chân hết cách, không thể làm gì khác hơn là nhảy lên ngựa phóng nhanh theo đường cũ trở về, nhưng gió thổi phần phật mưa như trút nước, con đường phía trước trở nên mờ mịt nhìn không rõ phương hướng, đến cả ngựa cũng bị xối đến rã rượi, lúc chạy được một quãng, móng ngựa bất ngờ đạp phải vũng bùn lầy, ngã quỵ đổ nhào về phía trước.
Dận Chân bất ngờ không kịp đề phòng, bị nước bùn bắn khắp người, mắt cá chân cũng bị thương.
Thấy hiện tại không thể tiếp tục cưỡi ngựa, y không còn cách nào đành phải bỏ ngựa lại, lê từng bước một.
Nếu như là lúc trời quang mây tạnh, thì quãng đường này cũng không đáng gì, nhưng ở trên một thảo nguyên vốn xa lạ với y, hơn nữa còn đang trong cơn mưa gió tầm tã, không thể phân biệt phương hướng, chẳng lâu sau y đã lạc đường.
Dận Chân nhận thấy thương tích ở chân thì càng ngày càng đau, biết rõ không thể đi tiếp nữa, bằng không đến khi Khang Hy phái người đến cũng khó lòng tìm kiếm, không còn cách nào khác đành phải tìm một gò đất gần đấy, tựa vào hòn đá, đồng thời nhổ cây cờ gắm trên gò đất xuống, dùng lá cờ ấy che đỡ chút mưa gió.
Mưa ngày càng nặng hạt, quất thẳng vào mặt người gây đau đớn, toàn thân như bị ngâm trong nước.
Dận Chân cũng không biết y đã ngồi đấy bao lâu rồi, cơn mưa không có vẻ gì như sẽ tạnh bớt, trái lại càng lúc càng lớn, mãi đến khi ý thức của y bắt đầu mơ màng, mới phảng phất nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền đến, thấp thoáng, càng ngày càng gần.
Đợi tới lúc thấy trang phục quen thuộc của người ngồi trên ngựa, Dận Chân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, y biết bản thân không đến mức trở thành vị A ca đầu tiên của triều Thanh vì dầm mưa mà bệnh chết.
“Tứ ca!”
Dận Chân bật cười, bản thân đúng là không bình thường mà, với thời tiết thế này, cộng thêm hai người mới vừa trở mặt, sao y có thể nghe thấy giọng nói của hắn ở đây được chứ?
Tuy là nghĩ như vậy, nhưng y vẫn ngẩng đầu lên, vô thức tìm kiếm nơi phát ra âm thanh ấy.
Trong cơn mưa to tầm tả, nét mặt đong đầy lo lắng của người đó ánh vào mắt y.
Ngay sau đó lập tức nhảy xuống ngựa, mấy bước vọt đến, ôm lấy y.
Tiếng mưa rơi rất lớn, lớn đến mức hắn nói gì đấy bên tai y, mà y cũng không cách nào nghe rõ.
Nhưng Dận Chân đã thỏa mãn rồi.
Y vươn tay, cũng ôm ngược lại người kia, thật chặt.
Thể chất của Dận Chân vốn không tệ, sức lực tuổi trẻ, hồi phục rất nhanh, sau khi trở về uống một bát canh gừng đậm đặc, lại xông thêm nửa ngày, ngồi dựa trên đầu giường, tinh thần cũng không tệ lắm.
Tâm trạng cũng theo đấy mà trở nên khoan khoái.
Nhìn Thái y đến bắt mạch, dặn dò nửa ngày, rồi mới đi ra ngoài kê thuốc.
Lương Cửu Công cũng phụng lệnh Khang Hy đến ân cần thăm hỏi, thấy y không có gì đáng lo, lúc này mới chịu quay về phục mệnh.
Dận Tự bất đắc dĩ nói: “Tứ ca, có thể buông áo đệ ra không?”
Dận Chân chớp mắt, giả vờ ngạc nhiên: “Sao vậy, đè lên áo của đệ sao, vậy mà nãy giờ huynh không phát hiện đấy, sao đệ không chịu nói!”
Tùy ngoài miệng nói dậy, nhưng người lại không hề nhúc nhích lấy nửa phân, góc áo của Dận Tự vẫn như trước bị đè chặt dưới khủy tay của y.
Dận Tự đối mặt với bộ dáng vô lại hiếm có của y, thực sự không thể nào ương bướng giựt phắt ra cho rồi.
Hắn cảm thấy, bản thân nói sao cũng hơn người ta mấy chục tuổi, cùng một người mới mười mấy tuổi đầu tranh hơn thua, thật sự rất mất phong độ.
“Tứ ca . . . .”
Gắng áp chế ý muốn thở dài thành tiếng của bản thân, hắn muốn nói chuyện đàng hoàng với y, bất ngờ một cánh tay vươn đến kéo mạnh y xuống, Dận Tự nửa người ngã úp xuống, vừa vặn bị Dận Chân ôm trọn vào lòng.
Dận Chân nói trước một bước: “Huynh cảm thấy đầu hơi choáng, thân thể cũng không còn chút sức lực nào, đêm nay chúng ta ngủ chung , đệ hãy ở lại bầu bạn với huynh đi.”
Giọng nói hơi suy yếu, cơ thể đang ôm lấy hắn quả thật cũng có hơi nóng, Dận Tự khẽ nhăn mày, cuối cùng gật đầu.
Ở một góc độ hắn nhìn không thấy, khóe miệng ai đó thấp thoáng như khẽ nhếch lên, lại lập tức biến mất.
Thảo nguyên Mông Cổ vào tháng tám thật ra rất mát mẻ, gió đêm thổi vào cánh cửa sổ khép hờ, mang theo mùi cây cỏ, đủ để giúp người khác mơ một giấc mơ đẹp.
Dận Chân mở mắt nhìn lên đỉnh giường, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Nhưng y biết chắc rằng đối phương cũng chưa ngủ.
“Dận Tự.”
“Hửm?”
Y đưa tay cầm lấy tay đối phương, mơn trớn lòng bàn tay tinh xảo, cảm giác thân thể đối phương thoáng cứng đờ, nhưng không có giật ra, không khỏi mỉm cười: “Đệ đi tìm huynh, huynh rất vui.”
Dù sao cũng là bàn tay của nam tử, thế nào đi nữa cũng không thể mềm mại nhẵn nhụi bằng nữ tử, nhưng khi y nắm trong tay, lại có loại kích động không muốn buông ra.
“. . . . Huynh vừa mới mắc mưa, nên nghỉ ngơi nhiều.” Dận Tự cảm thấy hơi đau đầu, hắn đột nhiên phát hiện bản thân chẳng hề hiểu gì người này, hắn có thể đọ sức với y, cũng có thể đấu trí với y, lại không biết phải xử lý tình huống trước mắt như thế nào.
Kiếp trước dù là Bát Phúc tấn, cũng chưa từng khiến hắn cảm thấy nan giải như lúc này, bởi vì đối với nàng, Dận Tự dù sao cũng là thân tình nhiều hơn ái tình.
“Tiểu Bát?”
Người nằm gối bên cạnh không có trả lời.
Dận Chân cũng không lặp lại.
Thôi được rồi, trước mắt cứ vậy đã.
Không nên ép hắn quá.
Một đêm không mộng mị.
Ngày hôm sau Dận Chân lại lên cơn sốt nhẹ, cứ lặp đi lặp lại suốt ba ngày, Dận Tự tất nhiên là thường xuyên đến thăm.
Tuy rằng cả hai người họ không ai nói gì, nhưng tình cảm giữa cả hai vô hình trung đã tiến thêm một bước.
Dận Tự không biết biến hóa như vậy là tốt hay xấu, chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng, nếu không có ý đồ với ngôi vị Hoàng đế, như vậy có mối quan hệ tốt đẹp với Hoàng đế tương lai, chung quy có lợi mà vô hại.
Qua mấy ngày sau, đợi thân thể Dận Chân dần dần khỏe mạnh trở lại, ngự liễn liền khởi hành, rời khỏi bộ tộc Khách Lạt Thấm, thẳng tiến về vùng Ba Long Tang Cổ Tư Thai, dọc đường còn miễn thuế năm nay cho vùng Sơn Tây Thái Nguyên.
Thiên ân cuồn cuộn, trên suốt đường đi, đương nhiên có thủ lĩnh các bộ tộc nghênh tiếp, đến cả mấy nơi như Tạ Ân Chiết Tử cũng đến, khiến cho Khang Hy mặt mũi tràn đầy thõa mãn.
Từ cổ chí kim phàm là Hoàng đế đều mong muốn đạt chút thành tựu, không ai không thích được bá tính ca tụng công đức, do đó có vài vị đế vương không tàn bạo thì ngu ngốc, là thuộc dạng yêu tiền yêu sắc, còn như Khang Hy, lại là yêu danh.
Yêu danh, hiển nhiên cũng xem trọng sĩ diện.
Khang Hy mang theo Thái tử và Đại A ca, cũng có ý như muốn khoe khoang nhi tử của mình với người khác.
Bất kể thế nào, hai nhi tử này, đặc biệt là Thái tử, người kết tinh tâm huyết dạy dỗ suốt hơn hai mươi năm của ông, người khác thừa nhận Thái tử, cũng như gián tiếp thừa nhận ông.
Mà Thái tử và Đại A ca nếu như sáp lại gần nhau, theo thường lệ tất nhiên sẽ ganh đấu với nhau, nhưng dạo gần đây cũng không biết thế nào, bất kể Thái tử thẳng thắng hay ngấm ngầm khiêu khích, Đại A ca đều nhẫn nhịn, không hề nổi giận.
Lần tuần du tái ngoại này của Khang Hy, không hoàn toàn được xem như đi du ngoạn, lần trước thân chinh, Cát Nhĩ Đan tổn thất nghiêm trọng, đến cả thê tử cũng bị bắt làm tù binh, nhân mã của gã cũng không nhiều lắm, Khang Hy đang muốn nhân cơ hội này một lần dẹp sạch, khiến hắn mai sau không cách nào vực dậy, mà chuyến đi lần này, vừa hay gắn kết tình cảm với các bộ tộc Mông Cổ, triệt để cắt đứng đường lui của Cát Nhĩ Đan, chuẩn bị sẵn cho lần thân chinh thứ ba vào năm sau của ông.
Đại A ca phụ trách Binh Bộ, lại hộ tống đại quân xuất chinh mấy lần, cũng xem như thành thạo quân sự, Khang Hy mỗi lần nghiên cứu chiến thuật, tất nhiên y có thể nói ra nhận định của bản thân, nếu so bì về mặt danh tiếng, Thái tử có vẻ thua thiệt hơn.
“Dận Đề quả nhiên là thiên lý câu của trẫm!” Vào lúc ngự giá dừng chân tại Ô Lý Nhã Tô Thai Đạt Ba Hán, trước mặt phó tướng bình định biên cương phía trái và quận vương địa phương của Mông Cổ, Khang Hy cười lớn bật ra những lời này, không giấu được vui sướng.
Đại A ca phối hợp mỉm cười, thỏa mãn nhưng không khoe khoang.
Thái tử đứng một bên, hiếm khi lộ ra tức giận không cách nào che giấu giữa đôi mày, khuôn mặt tuấn tú hơi méo mó.
Dận Tự nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy một loại cảm giác rất kỳ quái nói không nên lời, dường như có chuyện gì đấy, bị bản thân lãng quên.
Cuối tháng 9, đoàn người hồi kinh, Khang Hy lập tức làm một sự kiện khiến tất cả mọi người kinh hồn.
Phân đất phong hầu cho các con.
Hoàng trưởng tử Dận Đề, được phong làm Trực Quận Vương.
Hoàng tam tử Dận Chỉ, được phong làm Thành Quận Vương.
Hoàng tứ tử Dận Chân, hoàng ngũ tử Dận Kỳ, hoàng thất tử Dận Hựu, hoàng bát tử Dận Tự, đều được phong làm bối lặc.
Đại A ca và Tam A ca nhảy qua hai bậc bối tử và bối lặc, được phong thẳng làm quận vương, tiếp theo, chính là Thân vương, đương nhiên sẽ thu hút tầm mắt của mọi người.
Dận Đề có công trạng, Dận Chỉ thì văn chương xuất chúng, đều từng được Khang Hy tán thưởng, trong đó lại có một câu lấy Dận Đề sánh với “thiên lý câu”.
Trước đây Đại A ca ganh đấu cùng Thái tử, dù sao xét về phương diện danh phận, vạn sự đều phải cúi đầu thấp hơn hắn một bậc, nhưng nay được sắc phong làm quận vương, không thể nghi ngờ khoảng cánh đến Thái tử, lại gần thêm một bước.
So ra, sắc phong của các nhi tử còn lại, ngược lại không đến nỗi được xem là gây chú ý.
Không ai biết Khang Hy đang nghĩ gì.
Vì sao bao nhiêu lúc không chọn lại ngay trong lúc mấu chốt này mà chọn phong tước.
Chỉ có Dận Tự là hiểu rõ, tiết mục tranh giành thừa kế, đang vì vậy mà chính thức mở màn.
Lục Bộ triều đình, ngoại trừ Thái tử, chúng A ca hầu như mỗi người quản lý một bộ.
Dần Đề quản lý Binh Bộ, Dận Chỉ quản lý Lễ Bộ, Dận Chân quản lý Hộ Bộ, Dận Hựu quản lý Công Bộ, Dận Tự quản lý Lại Bộ, còn lại là Ngũ A ca Dận Kỳ, do ít khi xen vào chính sự triều đình, nên không có chức trách cụ thể.
Mấy bộ quan trọng trong lục bộ đều bị chia đều cho các huynh đệ, còn Thái tử tuy rằng trên danh phận hắn là Thái tử, nhưng thực tế còn không bằng như Dận Tự nắm chắc một bộ có quyền lực nhất trong lục bộ.
Dận Tự được phong bối lặc, cũng nên có phủ đệ riêng, Khang Hy liền chỉ định cho hắn toà nhà đang bỏ trống bên cạnh phủ Tứ A ca, đồng thời cho phép những người trước nay theo hầu hạ Dận Tự theo hắn xuất cung vào phủ bối lặc.
Dận Tự còn chưa thành thân, trong phủ không có nữ chủ nhân quản lý việc trong nhà, nên trước cứ để Cao Minh tạm thời trông coi trên dưới trong phủ, bên Tứ Phúc Tấn cũng gởi qua mấy người, mới giải quyết được tình trạng rối rắm hiện nay, để hắn có tinh thần thoải mái quan tâm đến sự tình triều đình.
Về phần kế sinh nhai của Bát Kỳ, do Dận Chân tiếp tục xử lý, y lại đem mấy phương án trước đây Dận Tự từng nói chỉnh sửa lại dâng lên cho Khang Hy, thông qua quyết định của Khang Hy, có một điều được thực hiện, chính là “Kinh kỳ hồi truân”.
Kinh kỳ hồi truân, cũng tức là những con cháu Bát Kỳ đang nhàn tản cư trú tại kinh thành bắt buộc phải quay về nơi khởi nguồn của Đại Thanh —— thừa lệnh vua, Cát Lâm tới vùng Hắc Long Giang phía Bắc, sau tìm cho bọn hắn một ít đất hoang không có chủ, ban cho các loại ưu đãi, để những người này tự khai khẩn.
Phương án này vừa được truyền ra, tất nhiên bị không ít người phản đối, có thể an ổn ở trong kinh thành hưởng phức, ai đời lại cam tâm tình nguyện đến nơi khỉ ho cò gáy để chịu khổ chứ?
Ở trong thành Bắc Kinh, dù có là ăn xin lưu lạc đầu đường xó chợ, cũng còn có tiền lương định kỳ của Bát Kỳ để lãnh, có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống ấm no, nếu như tới Hắc Long Giang, chỉ sợ chết cũng không về được.
Nhưng biện pháp này đã thông qua sự cho phép của Khang Hy, do Tứ A ca Dận Chân chấp hành, rất nhiều người dù bực tức, cũng không thể kháng chỉ, chẳng bao lâu, bầu không khí bi thương bao trùm khắp kinh thành, các gia đình phải di dời, hộ nào hộ nấy giống như đi chịu chết.
Mà Tứ A ca phụng chỉ, chấp hành lại càng dứt khoát quyết liệt hơn, không có gì để thương lượng giảng giải nhân tình, quan lại quyền quý trong kinh thành, đương nhiên không cần phải đi đến biên cương, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng mấy đến danh xưng “A ca mặt lạnh” mà bọn họ lén tặng Dận Chân.
Bên kia náo động ầm trời, riêng bên đây, Dận Tự lại cảm thấy “kinh kỳ hồi truân”, chẳng qua là hạ sách hắn đề ra trong bản điều trần, tính về lâu về dài, tuyệt đối không phải là một biện pháp hay.
Khang Hy mong giải quyết vấn đề sinh nhai cho Bát Kỳ, đơn giản là vì thay đổi hiện tượng nhụt chí không phấn đấu, tác phong kỷ luật suy đồi của con cháu Bát Kỳ, nhưng trên thực tế theo Dận Tự thấy, kinh kỳ hồi truân chẳng qua dời mâu thuẫn đi nơi khác, đối với vấn đề thay đổi tình huống này, không có bất kỳ giúp ích gì.
Người Bát Kỳ lười nhác, bởi vì họ có tiền lương để lãnh, thành ra không làm gì cũng sẽ không chết đói, đi Hắc Long Giang, bọn họ có thể như bây giờ đi thuê người Hán đến giúp đỡ, thời gian dài lâu, tính ỷ lại ăn sâu vào máu, nếu nói thẳng một chút, chỉ sợ đến lúc đó Bát Kỳ sẽ dần dần suy tàn mà thôi.
Biện pháp này, ngược lại cứ như uống rượu độc giải khát.
Nhưng Dận Tự cũng không còn cách nào, Bát Kỳ không thể buôn bán sản xuất, là gia pháp tổ tông, rất nhiều người Mãn đối với vấn đề cải tổ gia pháp tổ tông, đều có một loại sợ hãi theo bản năng, thành ra lần trước mới liều mạng phản đối đề nghị của Dận Tự, mà hiện nay hắn đang trông coi Lại Bộ, cùng sự việc này bắn đại bác cũng không tới, thành ra hắn cũng không có quyền xen vào.
Kế duy nhất bây giờ, chỉ có thể thường xuyên tâm sự với tứ ca, để y tán thành quan điểm của hắn, như vậy, nếu sau này có cơ hội có thể thực thi, cũng có thêm trợ giúp.
Nay hắn đã có chút rõ ràng, kiếp trước vì sao người tứ ca Hoàng đế này, cần phải phê duyệt tấu chương mỗi ngày đến tận đêm hôm khuya khoắc, đổi lại là bất cứ ai tiếp nhận một cục diện rối rắm bề ngoài thì trát vàng nạm ngọc, bên trong thì mục nát thối rữa, cũng sẽ không thể làm tốt hơn y.
Tháng 3 năm Khang Hy thứ ba mươi sáu, xuân về hoa nở, dán bảng kỳ thi mùa xuân, cùng lúc đó, đợt đại tuyển tú nữ ba năm một lần cũng chính thức bắt đầu.
Bên phía tú nữ, đã có Lương Phi lo liệu, Dận Tự cũng không cần phải đi hỏi han nhiều, điều làm hắn chú ý hơn, chính là kết quả kỳ thi hội.
Lần trước Sầm Mộng Như vô duyên vô cớ bị trục xuất khỏi trường thi, khiến lòng hắn sinh khả nghi, liền sai người đi thăm dò thử, kết quả phát hiện phòng ngay kế bên Sầm Mộng Như trong kỳ thi hương, chính là Trương Hoành, còn người canh gác dãy phòng ấy, ngay sau khi kỳ thi hương kết thúc thì liền thay đổi lối sống tiết kiệm thường ngày, mời không ít đồng liêu đi ăn một bữa thịnh soạn ở tửu lâu lớn nhất kinh thành.
Sau khi dán bảng kỳ thi hội mấy ngày, người được Dận Tự phái đi tìm người kia quay về bẩm báo, rằng người kia đã gặp bạo bệnh qua đời.
Dận Tự không thể không cảm thấy kỳ quái, với một người không có bối cảnh gì như Sầm Mộng Như, Trương Hoành muốn hãm hại y, đương nhiên dễ như trở lòng bàn tay, nhưng với thân phận và lá gan của gã, dường như vẫn chưa thể làm được chuyện giết người diệt khẩu như vậy.
Người kia đã chết, đương nhiên không có cách nào để điều tra tiếp, huống hồ kỳ thi hội thi đình cử hành liên tiếp, Lại Bộ bận tối mặt tối mày, Dận Tự cũng không có thời gian rảnh rỗi quan tâm đến chuyện khác, chỉ đành tạm thời gác nó sang một bên.
Đợi qua kỳ thi đình, thứ tự cũng nhanh chóng được công bố.
Kim khoa trạng nguyên tên Lý Bàn, người Giang Tô Từ Châu, lúc thi đình đối đáp trôi chảy, được Khang Hy khen ngợi, bổ nhiệm làm trạng nguyên ngay tại chỗ, được truyền tụng thành “Đệ nhất nhân vật Thiên triều”.
Còn thám hoa cùng bản tên Khương Thần Anh, hơn mười năm trước do đắc tội với Minh Châu mà bị phớt lờ, mãi đến khoa thi năm nay mới trúng tuyển thám hoa, tuổi gần kề 70, cũng rất được chú ý.
“Lý Bàn này đúng thật là một nhân tài.” Trong phủ Tứ A ca, Dận Chân lật xem «Đình đối chế sách» của Lý Bàn lúc ứng đối tại kỳ thi đình, vừa trầm ngâm nói.
Thẩm Trúc ở bên cạnh nói: “Không bằng nô tài đi hỏi thăm thử xem, chiêu gọi hắn?”
Dận Chân lắc đầu: “Trước tiên không nên vội, Hoàng a mã đánh giá hắn cao như vậy, Thái tử và Đại A ca nhất định sẽ có hành động, quan sát rồi hẵn bàn.”
Thẩm Trúc mắt tinh, liếc thấy đầu người vừa băng qua rừng trúc hướng về phía này, vội vàng đứng dậy chắp tay: “Bát gia cát tường.”
Hắn theo Dận Chân cùng lắm một hai năm, lúc đầu cậy tài khinh người, còn không thèm để Dận Tự vào mắt, mãi cho đến lúc chuyện sinh nhai của Bát Kỳ, mới để ý vị Bát A ca này hơn, ngẫm nhĩ lại, khó lòng để không cảm thấy kinh dị.
Cứu nạn thiên tai ở Bình Dương, điều trần sinh nhai của Bát Kỳ, đều từ tay Bát A ca này mà ra, tuy điều trước hắn vì thế mà bị thương, như bù lại nhận được sự tín nhiệm của Hoàng thượng, điều sau tuy rằng không được chấp nhận, nhưng dám thẳng thắng can gián nên được Hoàng thượng tán dương, tuy rằng nhìn như đắc tội Thái tử, nhưng đến nay lại vẫn yên lành, không bị đàn áp, cũng không bị hãm hại, đây là điều mà một thiếu niên mới vừa mười sáu tuổi có thể làm được sao?
Bản thân đầu quân cho Tứ A ca, đương nhiên hy vọng chủ tử có thể ngẩng đầu dậy, mà vị Bát A ca được phong làm bối lặc cùng lúc với chủ tử của hắn, lẽ nào lại không có chút xíu tư tâm nào sao?
Hắn bỗng lại nhớ đến chuyện đã nghe trước đây, về đoạn đối đáp của vị A ca này khi còn bé, từng nói nguyện làm hiền vương, chỉ cảm thấy bản thân càng không nhìn thấu người này, nhưng lời khuyên nhủ chủ tử nên cẩn thận, lại không hề dễ nói ra miệng, chỉ vì không ai không biết Tứ gia cùng Bát gia giao hảo, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ chọc Dận Chân.
Trong lúc còn mãi mê suy nghĩ, Dận Tự đã đi tới trước mặt, khẽ gật đầu với hắn: “Thẩm tiên sinh cũng ở đây.”
Lại quay đầu qua cười với Dận Chân: “Tứ ca, huynh có chuyện tìm đệ?”
Dận Chân gật đầu, cảm thấy hơi kỳ lạ: “Tứ tẩu đệ hái chút hạnh hoa làm bữa tiệc rượu nhỏ, cho người mời đệ qua, sao chưa gì đệ đã tới rồi?”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lại không hề có vẻ không vui.
Thẩm Trúc thấy thế, liền xin phép cáo lui.
Trong đình chỉ còn lại hai người họ.
“Rảnh rỗi vô sự, thì ghé qua xem thử.” Dận Tự cười đáp, tiện tay cầm cuộn giấy trên bàn lên xem. “Đình đối chế sách? Lý Bàn quả thật là một nhân tài.”
Dận Chân nhướng mày: “Đệ cũng xem qua quyển sách luận này rồi à?”
Dận Tự gật đầu: “Bản thân đệ từng nghe qua một chuyện ít người biết đến của người này thuở còn trẻ, nghe nói hắn rất thích chơi diều hâu, mỗi ngày nhàn nhã không có chí tiến thủ, cha già trong nhà cũng vì thế mà lo lắng đến đầu tóc bạc phơ, sau bất ngờ có một ngày hắn thông suốt, đập chết diều hâu, từ đó về sau nỗ lực đọc sách, mới có ngày hôm nay.”
Dận Chân khóe miệng khẽ cong: “Không ngờ là một người có cá tính như vậy.”
Dận Tự nhìn nét mặt y, liền biết tứ ca tương đối để ý người này. “Tứ ca nếu có hứng thú, đệ có thể giúp huynh liên hệ, Lý Bàn và Sầm Mộng Như, khéo làm sao, lại là chí giao.”
Dận Chân lại lắc đầu lạnh nhạt nói: “Để quan sát xem sao đã.”
Dận Tự cười, cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Qua mấy ngày sau, quả thật Thái tử và Đại A ca chia nhau xuất thủ, sai người đến chiêu gọi kim khoa tiến sĩ, trong đó người được ưu ái nhất đương nhiên là Lý Bàn, đến cả Tam A ca cũng ra mặt mời Lý Bàn đến phủ uống rượu, lại mượn cớ thảo luận «Đại Thanh nhất thống chí».
Quy củ đương triều, Hoàng tử không được kết giao với đại thần.
Quy củ thì quy củ, trên thực tế cũng không có mấy người làm được điều này, bằng không năm ấy cũng không có chuyện cả triều văn võ bá quan đều đề cử Dận Tự làm Thái tử.
Lý Bàn này cũng không biết là ngu thiệt hay giả ngu, đối với lời mời mọc từ các phía, ai cũng không từ chối, có mời tất đi, vì vậy, Dận Chân cũng cho rằng hắn tính thích dựa dẫm, mất hứng với hắn.
Dục Khánh Cung.
Màn trúc đung đưa vì cơn gió nhẹ thoảng qua, phảng phất mùi hạnh như có như không, thấm vào ruột gan.
“Lý Bàn không quan trọng, không thể lôi kéo thì thôi, hiếu kính năm nay của Giang Nam cũng thiếu, thúc công nên tìm một phương pháp vẹn toàn.” Thái tử gác bút, nâng chung trà lên hớp một ngụm, cuối cùng mới miễn cưỡng lên tiếng.
Sách Ngạch Đồ gật đầu. “Qua một thời gian ngắn nữa, vị trí Diêm Vận Sứ Lưỡng Hoài bị bỏ trống, điện hạ có thể góp ý với Hoàng thượng, tiến cử người của chúng ta.”
Dận Nhưng cau mày nói: “Gần đây Dận Đề canh me sát sao, chỉ sợ dễ dàng để lại nhược điểm, có thể chọn người nào mà ít gây chú ý không?”
Sách Ngạch Đồ suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Trương Hoành là kim khoa tiến sĩ, cũng vừa đầu quân cho điện hạ, không cần phải lo lắng là người do kẻ khác xếp vào, nhưng xuất thân của hắn thấp kém, chỉ sợ Vạn tuế gia sẽ không đồng ý . . . Lý Trần Thường thì sao, hắn được bổ nhiệm vào vị trí Ngự sử Đô Sát Viện cũng đã tròn ba năm, người thường ngày bị hắn buộc tội toàn là quyền quý, đến cả điện hạ cũng từng bị liệt vào danh sách, nếu hắn nhậm chức Diêm Vận Sứ Lưỡng Hoài, vậy vị kia nhất định sẽ không hoài nghi.”
Dận Nhưng thoáng ngỡ ngàng, sau lại cười to: “Hay, đúng là thúc công suy nghĩ chu đáo, vậy cứ để người này đi!”
Sách Ngạch Đồ cũng vuốt râu tươi cười.
Vào tháng 3, Lý Bàn nhận biên soạn trong Hàn Lâm Viện, nhập quốc sử quán, tham gia biên soạn chỉnh sửa «Đại Thanh – Thống Chí», được đặc cách đi lại tại Nam Thư Phòng.
Cùng ngày, Lý Trần Thường nguyên là Ngự sử Đô Sát Viện nay được bổ nhiệm vào vị trí Diêm Vận Sứ Lưỡng Hoài bị bỏ trống, đi Dương Châu nhậm chức.
Đại A ca Dận Đề yên lặng bấy lâu nay nhanh chóng ra tay.
Dò xét được kẽ hở, hắn lập tức thượng tấu, đầu đề là thương nhân ngành muối và quan viên vùng Lưỡng Hoài, Lưỡng Chiết cấu kết mật thiết, dẫn đến quan trường Giang Nam tham ô hủ bại trầm trọng, trình xin ý kiến Khang Hy phái Ngự sử đi kiểm tra.
Khang Hy thông qua, nhất thời, trên dưới triều đình biến động bất ngờ, nhân tâm rục rịch, vô số ánh mắt, đều tập trung xem người sẽ được chọn vào vị trí vẫn còn lần lữa chưa định – Ngự sử tuần tra.
Dận Tự đang tập trung chú ý theo dõi chiều hướng hiện nay, bên phía đại tuyển tú nữ vừa vặn kết thức, Khang Hy chỉ cho hắn một phúc tấn, chính là nữ nhi thứ hai của Hộ bộ Thượng Thư Mã Tề – Phú Sát Thị Đình Xu.