Dận Tự đi từ khách *** đến đây, lúc đi có chút gấp gáp, đợi khi đến phủ Tứ A ca, trên trán đã thấy ướt mồ hôi.
Tuy thế, trên người hắn lại không hề có dáng dấp nhếch nhác của người bình thường khi đi gấp gáp, chỉ có gương mặt trắng ngần đã hơi ửng đỏ, trái lại có vẻ toát ra sức sống thiếu niên hơn trước.
Dận Chân ra khỏi thư phòng đón tiếp hắn, thấy thế không khỏi lườm hắn.
“Làm gì đi gấp gáp như vậy, vô duyên vô cớ ra một thân mồ hôi.”
Tuy ngoài mặt nói thế, nhưng lại phân phó hạ nhân bên cạnh đi lấy nước ô mai ướp lạnh.
Dận Tự cười: “Đây không phải do vội vã tới gặp tứ ca sao.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong mắt Dận Chân khẽ hiện ý cười, lại vươn tay thuận thế lau đi tầng mồ hôi mỏng chướng mắt trên trán hắn.
“Chuyện kế sinh nhai của Bát Kỳ, huynh vốn tưởng rằng đệ chỉ thuận miệng nói thế, không ngờ tới còn dám viết vào tấu chương, để không sợ Hoàng a mã trong cơn giận cũng lệnh cho đệ kiểm điểm tại gia à.” Vừa vào thư phòng, Dận Chân liền lên tiếng quở trách hắn.
Dận Tự lại cười: “Đệ chẳng qua là thẩy đá dò đường, xem thử phản ứng của Hoàng a mã, huống hồ trong đấy đệ cũng đã nói, mặc dù có thể có hệ lụy vô cùng khổng lồ, nhưng không phải không thể thực hiện, nếu sau này tứ ca lại đưa ra một biện pháp tương tự vậy, Hoàng a mã nhất định sẽ cảm thấy dù sao so với đề nghị của đệ cũng cẩn thận đáng tin hơn, không chừng lại được phê chuẩn.”
Mặc dù Hoàng a mã khiển trách rõ ràng, nhưng cũng không quá tức giận, có thể thấy không phải ông chưa từng nghĩ qua phương án này.
“Hồ đồ!” Dận Chân trầm giọng quở trách, “Còn vụ Sầm Mộng Như là sao nữa, huynh vừa nghe Tiểu Cần nói, để rất quan tâm tới y.”
Dận Tự gật đầu. “Đang muốn bàn với tứ ca về chuyện này.”
Phàm là người tham gia thi hương, phải trải qua ba ngày liên tiếp trong một gian phòng nhỏ hẹp được đánh số, cảm nhận đó thì khỏi phải nói đến rồi.
Người trẻ tuổi thân thể cường tráng, ít nhất còn chịu được, như Sầm Mộng Như, cũng không tính là khỏe mạnh gì cho cam, nên có vẻ hơi trầy trật.
Y vừa nghĩ vừa viết, cộng thêm do căng thẳng, qua một ngày, đã cảm thấy choáng váng từ sớm, đợi đến lúc dùng qua mấy cái bánh ngô do y mang theo, lại uống mấy hớp nước lạnh, nhịn không được gục đầu, ngủ say.
Đến lúc tỉnh dậy, đã là giữa đêm, lúc này vẫn y như trước có không ít người châm đèn tiếp tục múa bút thành văn.
Sầm Mộng Như cũng không suy nghĩ nhiều, trải giấy Tuyên Thành ra đàng hoàng tiếp tục viết.
Bên phía giám khảo đến tuần tra, xem từng gian từng gian phòng một, lại thỉnh thoảng rút ra bài viết đã hoàn thành trong chồng giấy bên cạnh để xét duyệt, vừa xem qua, thì thấy xảy ra vấn đề.
Lúc tuần tra tới chỗ mình, Sầm Mộng Như vẫn đang tập trung không phát hiện, đợi đến khi giám khảo nói câu “Đây là cái gì”, y mới ngẩng đầu lên nhìn, cũng ngớ người.
Chỉ thấy đối phương rút ra một bản sao nhỏ từ trong chồng giấy ngay khủy tay mình, trên đấy chữ chi chít, ngay hàng thẳng lối, câu cú rõ ràng, toàn là một ít nội dung của đề thi lần này.
Sầm Mộng Như đầu óc nhất thời đình chỉ, chỉ có thể sừng sờ nhìn giám khỏi chất vấn y, hỏi gì cũng không trả lời được.
Một lúc lâu sau mới biết đường thanh minh: “Đây không phải của ta, ta không sao nó lại ở chỗ này.”
Chỉ là lúc này đã không còn ai để ý tới y, Sầm Mộng Như bị người khác xách theo hành lý trục xuất ra khỏi trường thi.
Y như bị sét đánh bên tai, thất hồn lạc phách, đến cả làm cách nào về đến khách *** cũng không biết.
Chỉ biết từ sau lần đấy, tên mình đã bị ghi vào danh sách, danh tiếng bị ô nhục là chuyện nhỏ, kỳ thi lần sau có thể tham gia hay không, còn chưa biết được.
Dận Chân sau khi nghe xong nguyên nhân, hơi nhăn mày, nói: “Giám khảo lúc đó tra xét y gian lận là ai, bản sao nhỏ ấy đang để ở đâu?”
“Là phó khảo quan kỳ thi hương lần này, biên tu Bành Điện Nguyên. Về phần bản sao nhỏ,” Dận Tự lắc đầu, “Để cũng sai người đi xem thử rồi, chữ viết ngay ngắn thẳng hàng, cơ bản là nhìn không ra của ai, đi hỏi Sầm Mộng Như, bản thân y cũng nói không rõ.”
“Việc này tuy lớn mà nhỏ,” Dận Chân vừa nghĩ vừa nói: “Từ trước đến nay trường thi tin tức lan nhanh, nếu như Sầm Mộng Như xuất thân bần hàn, sẽ chẳng có ai vô duyên vô cớ đi hãm hại y, không chừng phía sau chuyện này có gì mờ ám, lại sẽ lôi ra không biết bao nhiêu người, đệ đừng tiếp tục hỏi han nữa.”
Dứt lời y lại có chút không vui tiếp tục: “Người này cùng chúng ta chẳng qua là bình thủy tương phùng, giao tình bình thường, sao lại khiến đệ vì y mà bôn ba khắp nơi thế?”
Dận Tự cười cười, dứt khoát nói thẳng cho y hay: “Đệ thấy Sầm Mộng Như này tính tình thẳng thắng trung hậu, là một người đáng kết giao, đợi hai năm nữa đệ lập phủ, nếu y có ý định, thì mời y đến nhà làm khách.”
“Người này chí hướng cao xa, chỉ sợ sẽ không chịu tắt hy vọng với khoa cử, hạ mình ở tại phủ đệ nho nhỏ của đệ.” Dận Chân lườm Dận Tự, không chút lưu tình đập nát tính toán của hắn.
Dận Tự lại chỉ mỉm cười vô tội.
Chuyện Sầm Mộng Như lúc đó bị tố cáo, do có Dận Tự đứng ra dàn xếp, y chỉ bị cấm thi một kỳ, nói cách khác, nếu y vẫn ôm mộng trường thi, phải đợi đến năm Khang Hy thứ bốn mươi, trừ khi triều đình có ân khoa khác. Qua chuyện này lòng nhiệt tình trong Sầm Mộng Như dù đã phần nào nguội lạnh, nhưng không đến mức không còn hy vọng, bệnh tình cũng dần dần bình phục, mỗi ngày chỉ ở trong khách *** đọc sách viết chữ, không bước nửa bước ra khỏi phòng, chỉ có khi Dận Tự tới cửa bái phỏng thì mới lộ ra nét mặt tươi tỉnh.
Dận Tự do bận rộn công vụ ở Lại Bộ, cũng không thể thường xuyên ghé thăm, chỉ thỉnh thoảng nghe Tiểu Cần báo lại tình hình gần đây của Sầm Mộng Như. Hiện tại bản thân hắn vẫn chưa lập phủ, không tiện tỏ rõ cho Sầm Mộng Như biết thân phận thật sự, đối với người như Sầm Mộng Như mà nói, thân phận của Dận Tự không chỉ không phải bàn đạp giúp tiến thân, mà sợ rằng y tránh còn tránh không kịp, thành ra Dận Tự mới suy tính đi từ từ từng bước một, đỡ làm cho người sợ chạy mất.
Trong tháng chín, thi hương yết bảng, Sầm Mộng Như đương nhiên là không có tên trên bảng, mà tên của Trương Hoành Trương Tử Kiệt lại xếp hạng tư, nổi trội khiến người khác chỉ cần đưa mắt là có thể thấy ngay.
Ngày yết bảng, Sầm Mộng Như cũng đi theo đến xem náo nhiệt, từ rất xa đã thấy Trương Hoành đang rất vui sướng, bị mấy người vây quanh, nghe họ nịnh bợ ton hót, cho dù trong lòng y đã thông suốt, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm thấy chút mất mát.
Không lâu trước, hai người cùng nhau lên đường, khích lệ lẫn nhau, đàm luận văn chương, kết quả hiện giờ, một người trên trời, một người dưới đất, cách biệt một trời một vực.
Trương Hoành nhìn thấy Sầm Mộng Như đang đứng cách xa hơn một trượng, đẩy đoàn người ra đi tới.
“An Lâm huynh.” Hắn gọi chính là tên tự của Sầm Mộng Như.
“Tử Kiệt huynh!” Sầm Mộng Như hồi thần, chắp tay thi lễ, gượng cười: “Chúc mừng huynh, hôm nay trúng cử nhân, trạng nguyên cũng xem như gần kề rồi.”
“Xin nhận lời chúc may mắn của huynh.” Trương Hoành cười đầy hăng hái, vỗ vỗ vai y. “Nghe nói huynh bị trục xuất khỏi trường thi? Đừng lo, đợi ta thi hội đạt được công danh, được ban chức quan, đợi qua một hai năm, nói không chừng có thể giúp huynh một tay.”
Dứt lời thì cười sảng khoái, xoay người lại tiếp tục cùng những kẻ kia cười nói.
Sầm Mộng Như nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng cảm thấy cay đắng.
Tạm thời không nhắc đến ở đây có người nản lòng thế nào, bên Tử Cấm Thành, bầu không khí tràn đầy hân hoan.
Nguyên nhân không gì khác, sắp đến trung thu, hơn nữa năm Khang Hy thứ ba mươi lăm, quốc thái dân an, đến cả cường địch như Cát Nhĩ Đan, cũng phải khiếp sợ trước uy nghi khi Khang Hy ngự giá thân chinh, hiện giờ suy cho cùng chỉ còn lại thùng rỗng, song hỷ lâm môn, thành ra ngày lễ này đương nhiên sẽ được tổ chức tưng bừng hơn thường lệ.
Trời vừa vào đêm, cây cối hai bên đường được giăng đầy đèn ***g lưu ly, sặc sỡ lóa mắt, soi rọi khắp nơi như giữa ban ngày.
Vì đây là gia yến, nên không có gọi văn võ bá quan, do đó trong hậu cung những ai được xếp vào hàng tần phi đều đến, vây quanh Thái hậu đang ngồi ghế trên.
Lúc trái cây được sai bày lên bàn, màu sắc tươi rói mộng nước, khiến người khác nhìn mà thèm nhỏ dãi.
Đứa con thứ mười lăm của Khang Hy – Dận Vu năm nay mới lên ba, được ma ma ôm trong lòng, thấy trái cây trên bàn, kiềm không được vươn tay chụp lấy, ma ma sợ A ca thất thố dẫn tới mình bị phạt, vội vàng xoay người ôm nó tránh ra, Dận Vu thoáng cái mím môi hai mắt ngấn lệ, nước mắt thấy sắp có xu hướng tràn đê, ma ma vội đưa tay lụm một trái táo nhét vào trong tay nó, giờ nó mới chịu nín khóc cười tươi rói.
Các A ca cũng thay thường phục hết, nhân lúc Khang Hy còn chưa đến thì tụm năm tụm ba lại câu được câu không trò chuyện hào hứng.
Dận Tự nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nhớ đến gia yến trung thu năm Khang Hy thứ hai mươi chín.
Chỉ mới chớp mắt, tất cả mọi người đều đã lớn.
Lúc đó bản thân mới vừa chết rồi đầu thai kiếp khác, bản thân đang sống trong địa ngục, nên lòng vẫn còn bàng hoàng vô cùng, rất sợ khi giấc mộng xinh đẹp này kết thúc, sẽ lại là chuỗi ngày trống rỗng.
Ngày nay đã sớm làm quen, đem đây trở thành cơ hội thứ hai mà trời cao ban tặng cho hắn, từ cẩn thận dè dặt, cho tới giờ đã mở rộng lòng mình, làm những việc nên làm.
“Bát ca đang nghĩ gì vậy, hồn đang để đâu đấy.” Cánh tay bị vỗ nhẹ, Dận Tự hồi thần, là Dận Đường.
Đứa bé năm nào chỉ biết đánh nhau ầm ĩ với Dận Nga, quấn quít lấy hắn đòi ăn kẹo, nay cũng đã là một thiếu niên sắp trưởng thành, đằng mẹ của hắn xuất thân cao quý, nhưng đối với mình lại rất thành tâm.
Chừng hai năm nữa, lúc mọi người được phong tước, ai nấy cũng sẽ có suy tính riêng, e rằng cũng bắt đầu ngấm ngầm chuẩn bị.
Dận Tự sờ sờ đầu hắn: “Huynh đang nghĩ tới khi đệ còn bé, cũng đáng yêu như Tiểu Thập Ngũ bây giờ.”
Dận Đường bất mãn lầm bầm: “Bát ca đừng có xem đệ như tiểu hài tử, huynh cũng có lớn hơn đệ bao nhiêu đâu.”
Ta già hơn ngươi nhiều.
Dận Tự buồn cười gõ gõ lên trán hắn, nói: “Đệ cũng đừng tiếp tục suốt ngày cặp kè cùng Lão Thập ăn không ngồi rồi như vậy, Hoàng a mã sẽ không mặc kệ đệ nữa đâu, đợi đến lúc người mở miệng, đệ cũng không yên.”
Dận Đường dung mạo giống như Nghi Phi, thiên về nét đẹp dịu dàng thước tha nhưng lại có chút lạnh lùng xa cách, nhất là khi đang chau mày như lúc này, cảm giác đó càng giống hơn.
“Hoàng a mã chỉ quan tâm mỗi Thái tử, chúng ta đều là làm nền . . . . .”
Dận Đường nói còn chưa dứt lời, lại bị sắc mặt bỗng dưng trở nên lạnh lùng của Dận Tự dọa, cũng quên mất mình muốn nói gì tiếp.
“Những lời hỗn láo như vậy mà đệ cũng nói được à?!” Dận Tự thấp giọng, thấy không ai để ý tới bên này, mới thoáng an tâm. “Đệ đã ở trong cung này bao lâu rồi, lẽ nào còn không biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói sao?”
Dận Đường có chút không phục, nhưng cũng không phản bác.
Nghi Phi được sủng ái, nên ngay từ nhỏ Dận Đường đã được cưng chiều lên tận trời, không ai dám làm trái hắn, hơn nữa hắn suốt này cặp kè với Dận Nga, tính nết càn quấy cũng bị lây nhiễm ít nhiều. Hai năm qua Dận Tự bận rộn công vụ ở Lại Bộ, thường xuyên chạy ra chạy vào cung, người duy nhất có thể quản thúc chúng không còn, hai người lại càng quậy phá banh trời, chưa từng nghĩ đến lại bại dưới tay Thái tử, một lần trùng hợp Thái tử tâm tình đang không tốt, ngay tại chỗ trút giận lên thái giám thân cận của Dận Đường, người bị kéo xuống đánh hơn chục trượng, đã mất ngay đêm hôm đó.
Dận Đường gần như tức điên, đi tìm Nghi Phi tranh luận phải trái, lại bị Nghi Phi mắng một trận, bất mãn quay về, từ đó về sau âm thầm ghi thù với Thái tử, tìm được cơ hội là mở miệng châm chọc khiêu khích.
“Chuyện gì đấy?” Dận Chân mới từ phủ Tứ A ca đến, từ xa xa đã thấy sắc mặt hai người rất khó coi.
“Cửu đệ nhất thời khinh suất, nói đệ ấy mấy câu thôi.” Dận Tự sắc mặt trở nên hòa nhã.
Dận Đường ngước mắt, miễn cưỡng nói: “Chào tứ ca.”
Dận Chân gật đầu, không để ý mấy tới thái độ của hắn. “Mau ngồi xuống đi.”
Lát sau, Khang Hy đến, Thái tử và Đại A ca theo sát phía sau, một trái một phải, khiến người khác chú ý.
Gia yến được chia ra hai nơi.
Một là Từ Ninh Cung, các tần phi kể cả nữ quyến của các Hoàng tử hoàng tộc đều ở đó cùng Thái hậu nghe hí kịch.
Thái hậu vốn thích nghe nhất là «Tứ Lang tham mẫu», nhưng tuồng này không hợp hát vào dịp Trung Thu, nên thay bằng «Bạch Xà truyện», hơn nữa có Nghi Phi ở bên cạnh giải thích, cũng có thể nghe được bảy tám phần, các nữ quyến ai cũng nghĩ cách nói mấy câu may mắn góp vui, bầu không khí trong Từ Ninh Cung vô cùng náo nhiệt.
Còn bên Sướng Xuân Viên, thì là Khang Hy cùng các A ca.
Tất cả mọi người đều là hai người một bàn, chỉ riêng Thái tử ngồi ở bên cạnh Khang Hy, một mình một bàn, man mác chút cảm giác cô độc.
Thập Tam Thập Tứ ngồi kế bên bọn Dận Tự, chỗ ngồi của Dận Trinh vừa khéo liền kề với Dận Chân, hai người lại như không quen biết nhau, căn bản cũng không có gì đáng để nói.
Khang Hy thoạt nhìn tâm tình hơi tệ, nói xong mấy lời động viên, lại phân phó Lương Cửu Công ban cho mấy vị A ca nhỏ tuổi thức ăn trên bàn.
“Dận Chân, mấy ngày qua ở nhà, con làm gì?” Dận Chân thình lình bị gọi tên, vội vàng ngẩng đầu, lại thấy sắc mặt Khang Hy ôn hòa, biết ông chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi, bất giác cảm thấy yên lòng.
“Nhi thần ở nhà xem «Tả truyện».”
Khang Hy chau mày. “Hửm? Ngộ ra được gì nào?”
“Nhân thùy vô quá? Quá nhi năng cải, thiện mạc đại yên.” Y đang trích dẫn một câu trong «Tả truyện», từ cố sự Sĩ Quý can gián Tánh Linh Công.
[Nhân thùy vô quá? Quá nhi năng cái, thiện mạc đại yên: Người có ai không phạm sai lầm? Sai lầm mà biết hối cái, còn gì quí giá bằng]
Khang Hy đương nhiên nghe ra ý tại ngôn ngoại của Dận Chân, đường nhìn quét qua Thập Tứ A ca Dận Trinh đang cúi thấp đầu, lúc quay qua nhìn lại Dận Chân, tuy trách cứ nhưng trong giọng nói lại tỏ ra vô cùng thân thiết: “Trẫm cũng biết là con không chịu nổi vắng lặng, thôi, ngay hôm nay phục chức cho con, cứ đến Hộ Bộ đi.”
“Tạ ơn Hoàng a mã.” Dận Chân đang định đứng dậy hành lễ, Khang Hy lại phất tay. “Được rồi, hôm nay là ngày vui, không bàn quốc sự, lần này trẫm phá lệ, tự phạt một chén trước đi.”
Khang Hy vừa dứt lời liền cầm ly rượu trên tay lên, nốc cạn.
Mọi người đương nhiên cũng noi theo, ngoài miệng nói mấy lời chúc rượu.
Uống được ba tuần rượu, lại chơi đấu rượu đối thơ, Khang Hy cũng đã thấm mệt, nên đứng dậy hồi cung trước.
Một lúc sau, Thái tử cũng nối đuôi nhau rời tiệc.
Còn lại mấy A ca, cũng không cần câu nệ nữa, bầu không khí dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
“Tứ ca, bát ca, Thập Tứ kính hai người một ly.”
Dận Trinh đột nhiên cầm ly rượu đứng lên, Dận Tường còn chưa kịp hỏi nó định làm gì, nó đã chạy tới trước mặt Dận Tự.
Trên mặt nó mang theo nụ cười đầy ngượng ngùng, tha thiết nhìn hai người, hai tay đang cầm ly rượu, Dận Trinh và Dận Tưởng tuổi còn bé, nên trong ly là rượu trái cây.