Trong tháng năm, Phí Dương Cổ đã thống lĩnh quân đoàn tây lộ đánh chủ lực của Cát Nhĩ Đan đại bại tại Chiêu Mạc Đa, trảm thủ hơn ba ngàn người, bắt sống mấy trăm người, kể cả dê bò lạc đà ngựa các loại, tổng cộng hơn hai mươi vạn con.
Cát Nhĩ Đang thấy tình thế đã định, ráng nghe ngóng tìm cơ hội trốn thoát, chỉ mong toàn mạng.
Khang Hy hạ lệnh toàn quân luận công ban thưởng, đồng thời khải hoàn hồi triều.
Ngự giá mang theo đại quân trùng trùng điệp điệp trở về kinh, Thái tử đương nhiên dẫn theo văn võ bá quan đứng ngoài cổng thành nghênh đón.
“Cung nghênh Hoàng a mã đại thắng trở về!” Thái tử vén tà áo, dẫn đầu quỳ xuống.
Những người phía sau lập tức nối tiếp nhau quỳ rạp xuống miệng hô vang vạn tuế.
“Bình thân!” Không thể nhìn ra lúc này mặt Khang Hy đang vui hay đang giận, một thân áo giáp phóng ngựa đến gần, càng hiện rõ phong thái thiên tử, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.
Thái tử đứng dậy, tiến lên chấp tay. “Thỉnh Hoàng a mã ngự giá hồi cung.”
Khang Hy gật đầu. “Kinh thành ổn thỏa cả chứ?”
“Tất cả đều ổn.”
Khang Hy nhìn lướt qua hắn, không nói gì, kéo dây cương, phóng thẳng về phía trước.
Lần này, đại quân phía sau đương nhiên bắt kịp.
Thái tử thoáng sửng sờ, cũng dẫn theo bách quan đi vào trong thành.
Dọc đường đi bá tính mang theo thê tử nắm tay con cái quỳ lạy bên đường, reo hò hoan hô chiêm ngưỡng thiên nhan, đương nhiên khiến Khang Hy vô cùng hào hứng, nhưng nét cười rạng rỡ này lại vào lúc hồi cung thu xếp ổn thỏa xong xuôi, cho triệu chúng nhi tử thì phai nhạt không ít.
“Kinh thành giới nghiêm, là chuyện gì đây?”
Tuy câu nói này không chỉ đích danh, nhưng người có thể hạ thủ lệnh cũng chỉ có Thái tử, Thái tử vội vã quỳ xuống.
Ánh mắt của chúng A ca, đồng loạt hướng về phía hắn.
“Hồi Hoàng a mã, căn cứ theo tình báo thì mấy ngày gần đây trong kinh thành có phản tặc tiền triều lẻn vào, sự việc trọng đại, nhi thần vì cẩn thận, cố tình hạ lệnh cho Cửu Môn Đề Đốc giới nghiêm.”
“Hửm?” Thanh âm của Khang Hy không nhanh không chậm, có vẻ như không mấy để ý. “Có bằng chứng cứ cụ thể không?”
“Cái này . . . . Chỉ là lời đồn đại, không có chứng cứ.”
“Nếu không có chứng cứ, sao có thể xem như trò đùa? Dưới chân thiên tử, là đô thành an toàn nhất, việc nhỏ cũng có thể hóa to, kỳ thi hương đã ngay trước mắt, khu vực Thuận Thiên Phủ sĩ tử hội tụ, một điều không hay sẽ gây ra chuyện gì, con có thể đảm nhiệm không?”
Hiện tại còn chưa đến thời kỳ nóng nhất trong năm, nhưng trên trán Thái tử, loáng thoáng thấy được bóng dáng mồ hôi.
Đây là lần đầu tiên Khang Hy ở trước mặt mọi người không nể nang Thái tử, quá khứ dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, Khang Hy cùng lắm cũng chỉ giữ Thái tử lại một mình rồi ân cần hiền từ dạy dỗ.
Đại A ca lần này hộ tống, cũng xem như không rời Khang Hy lấy một tấc, tích lũy quân công, đương nhiên nhận được không ít khuyến khích, hiện tại thấy Khang Hy chỉ trích Thái tử, trong lòng mừng thầm, cảm giác dường như bản thân cách vị trí kia càng ngày càng gần.
Nhưng y đã trải qua quá trình rèn luyện trong quân đội, cộng thêm tuổi tác càng ngày càng lớn, nên tác phong cũng trở nên sâu lắng hơn, thấy thế chỉ thầm cười lạnh trong lòng, vui vẻ xem trò, tuyệt đối không lên tiếng.
Đại A ca có thể nhịn, Tam A ca lại không thể, gặp những tình huống thế này, đương nhiên phải châm dầu vào lửa.
Hắn tiến lên một bước, từ trong tay áo rút ra một quyển tấu chương.
“Khởi bẩm Hoàng a mã, nhi thần có tấu chương, là tâm đắc mà nhi thần đã gọt giũa mấy ngày nay về vấn đề trị thủy, thỉnh Hoàng a mã ngự lãm.”
Tam A ca Dận Chỉ được lệnh thụ lý công bộ, nên cũng bỏ ra một ít thời gian để nghiên cứu.
Khang Hy cũng không sai người nhận lấy, trước tiên hỏi: “Trẫm vắng mặt, Thái tử giám quốc, tại sao không trực tiếp trình cho Thái tử?”
Tam A ca cúi đầu nói: “Hơn mười ngày trước nhi tử đã từng trình lên một lần, nhưng Thái tử vẫn chưa phê phúc đáp, nhi thần không còn cách nào khác đành trình thẳng lên Hoàng a mã, mắt thấy đã sắp qua tháng 7 tháng 8, mưa ngày càng nhiều, vấn đề trị thủy cần thiết đưa lên hàng đầu, nhi thần nghĩ, dù sao thì cũng nên sớm quyết định phương pháp tốt nhất, có thể tạo phúc cho bá tính . . . . .”
Khang Hy không lên tiếng, ánh mắt nặng nề quét qua Thái tử, Thái tử vội vã quỳ xuống.
“Hoàng a mã minh giám, nhi thần chưa hề thấy quyển tấu chương như tam đệ vừa nói để trên bàn cả, nhất định là do sơ sót của hạ nhân hay nô tài nào đó trong lúc thu dọn.”
“Lương Cửu Công.”
Đế vương lên tiếng, Lương Cửu Công lập tức hiểu ý, tiến lên nhận quyển tấu chương trong tay Tam A ca, nhẹ nhàng đặt bên cạnh tay Hoàng thượng.
Khang Hy cũng không vội cầm lên xem, chỉ ngồi nhịp ngón tay trên mặt bàn, dường như đang suy nghĩ.
Những người khác không dám quấy rầy.
Bầu không khí trong Tây Noãn Các im ắng đến mức chỉ còn lại duy nhất tiếng hít thở nhỏ nhẹ.
Ở một góc độ Khang Hy không thể nhìn thấy, những người khác như có như không đánh giá Thái tử, trong lòng ai nấy cũng có suy tính riêng.
“Dận Chân.” Thình lình, Khang Hy chỉ đích danh.
“Có nhi thần.”
“Chuyện Tiểu Thập Tứ rơi xuống nước, là sao?”
Dận Tự tim thoáng đập lỗi nhịp, nhìn về phía người nọ, thì thấy gương mặt hắn trầm tĩnh như nước, phảng phất cứ như đã sớm đoán được bản thân sẽ bị chất vấn.
“Nhi thần và thập tứ đệ đang chơi với nhau, do nhất thời sẩy tay đẩy nó xuống nước, thỉnh Hoàng a mã giáng tội.”
Khang Hy quan sát y một lúc, không nói gì.
Dận Tự biết rõ lúc này không thể mở miệng xin xỏ được, bằng không sẽ chỉ khéo quá hóa vụng mà thôi, nên cũng chỉ đành duy trì sự im lặng.
“Dận Chân ở lại, những người khác lui ra ngoài hết đi.”
Khang Hy đã lên tiếng, chúng nhi tử hiển nhiên không dám không nghe theo.
Thái tử mở miệng định nói, nhưng thoáng khựng lại, cuối cùng vẫn thôi, đứng dậy đi ra ngoài.
Đi ra ngoài rồi, Đại A ca nhịn không được đâm chọt hắn một câu: “Hôm nay sao sắc mặt Thái tử nhìn tệ vậy, đúng là quãng thời gian qua đã phải vất vả chuyên tâm vì quốc sự à?”
Thái tử lạnh lùng liếc nhìn y, ngoài ý muốn không hề phản bác, xoay người bỏ đi ngay.
Đại A ca quay đầu nhìn về phía Dận Tự, vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói: “Mới mấy ngày không gặp, lại cao lên không ít, khi nào rảnh cùng đại ca tỷ thí cưỡi ngựa bắn cung chơi nào?”
Ngữ điệu ấm áp, tràn ngập thân thiết.
Dận Tự cũng cười đáp trả: “Đại ca đừng chọc đệ mà, đợi khi nào đệ có thể theo tới chiến trường một lần trở về, mới có can đảm so tài với huynh.”
Đại A ca cười sảng khoái, lại cùng hắn nói mấy câu về các chuyện thường ngày, xong mới đi.
Lúc này đám người Tam A ca cũng đã tản, chỉ còn Thập Tam A ca vẫn ở lại, trên mặt mang theo lo lắng: “Bát ca, tứ ca huynh ấy không sao chứ?”
Thập Tam A ca từ nhỏ thông minh hoạt bát, rất được Khang Hy yêu quý, nhưng sinh mẫu của nó là thứ phi, như vậy trái lại chỉ rước lấy sự chú ý của người khác, chẳng hạn các A ca thường hay bị Khang Hy quở mắng đại biểu như Thập A ca Dận Nga ham chơi trốn học, đương nhiên nhìn nó không vừa mắt.
Kiếp này cũng do có Dận Tự điều hòa, nên quan hệ giữa các tiểu A ca dịu đi không ít, nhưng nói về một mặt nào đó thì tính cách của nó khá tinh tế, được thể hiện rõ vào lúc này đây.
Lão Cửu và Lão Thập xưa nay vô tâm vô phế, Khang Hy vừa bảo mọi người lui ra, chúng liền rủ Dận Tự đi cùng, thấy Dận Tự ở lại, thì cũng đi trước một bước.
Chỉ riêng Dận Tường cùng đứng đợi bên ngoài với hắn.
Chỉ với tấm lòng như thế này, cũng khó trách ngày sau tứ ca đăng cơ đối hắn coi trọng có thừa, ân sủng chu toàn.
Ngay vào lúc Dận Tự đang xuất thần, Dận Chân đã từ bên trong đi ra, y thấy hai người, rõ ràng sửng sốt ra mặt.
Dận Chân lắc đầu, lại nhìn nhìn Dận Tự, trong lòng ấm áp. “Không sao, ta có lời muốn nói với bát ca của đệ, đệ về trước đọc sách đi.”
Dận Tường gật đầu, lúc này mới rời đi.
“Tứ ca . . . .”
“Hoàng a mã tạm thời cắt chức huynh, ra lệnh huynh ở trong phủ đóng cửa tự kiểm.” Hắn vừa mở miệng, Dận Chân đã thản nhiên cướp lời.
Dận Tự nhăn mày. “Là vì chuyện Thập Tứ sao?”
Dận Chân gật đầu, không nói gì thêm, biểu hiện trên mặt có chút thẩn thờ, không biết đang nghĩ gì.
Nội tình của chuyện Thập Tứ rơi xuống nước, Dận Chân chưa từng nhắc đến, Dận Tự cũng không hề hỏi, chân tướng thế nào đã không còn quan trọng nữa, vì điều người người trong cung quan tâm chính là kết quả.
Bên nhau từ bé tới lớn, kiếp trước lại còn là kẻ thù, nhìn y lúc này, Dận Tự không cần đoán cũng biết tâm tình y không tốt.
“Tứ ca đi cùng đệ đến một nơi đi.”
“Hoàng a mã đã hạ chỉ, đừng nên trái lời thì tốt hơn.” Dận Chân nhìn thấy cổ tay mình đang bị hắn nắm, ngoài miệng thì từ chối, nhưng giọng điệu lại không hề dứt khoát.
Dận Tự cười nói: “Dù sao vẫn chưa thật sự hạ chỉ, tạm thời đi ra ngoài giải sầu thôi mà, huynh cứ đi theo đệ là đủ rồi.”