Dù ngày tết sắp đến, nhưng cửa lớn của phủ Liêm Thân vương lại đóng chặt, mang đến cảm giác quạnh quẽ.
Đến cả tuyết đọng trên cửa, cũng đã đắp thành một tầng dày, không ai quét tước.
Dận Chân đứng trơ ra đấy, như đổ bình ngũ vị.
Sâu trong nội tâm y, cảm giác hối hận không ngừng lặp đi lặp lại, vì đã nói những lời đó với Dận Tự.
Y biết tính tình mình rất tệ, nhưng ở trước mặt người ngoài, chưa từng để thất lễ, dù mẫu thân Ô Nhã thị đối xử với y như thế, nhưng y vẫn có thể nhịn xuống.
Nhưng không hiểu sao hễ ở trước mặt Dận Tự, y luôn không khống chế được bản thân.
Vì quá hiểu nhau, biết rõ bản thân nói gì có thể khiến đối phương tổn thương, nên không tiếc dùng những lời nói căm hận nhất để đạt được mục đích.
Không chỉ khiến bản thân khó chịu, còn khiển cả người nọ bị đâm thương tích đầy mình.
Chỉ là ngày đó khi thấy sắc mặt đối phương đột ngột đổi khác, không chỉ không giúp tâm trạng tốt lên, mà trái lại càng khó chịu hơn.
“Gia?”
Tô Bồi Thịnh ráng chịu đựng cơn lạnh đang len vào cổ áo lủi đến tận xương, lia mắt nhìn đến thị vệ bên cạnh cũng không khá gì hơn mình, lại nhìn người chủ tử mặt không cảm xúc, nhịn không nổi nữa tiến lại nhỏ giọng nhắc nhở.
“Ngươi đi gõ cửa.” Dận Chân nhìn phủ đệ trước mặt, thở dài.
Vào năm cuộc chiến kế vị bắt đầu thành hình, y từng sắp xếp người của Niêm Can Xử theo dõi xung quanh phủ Liêm Thân vương, để nghe ngóng tin tức. So với cách trực tiếp gài tai mắt vào trong phủ, thì đó đã làm một loại tin tưởng không lời, sau năm Khang Hy thứ bốn mươi bảy, y lại hạ lệnh toàn bộ rút lui, không cần theo dõi nữa, đến độ người nọ đã hơn mười ngày không vào triều, hắn ở trong phủ ăn ngon ngủ yên, hay có lẽ đang làm gì, bản thân cũng không nghe phong phanh được gì.
Tô Bồi Thịnh vâng lời, đi lại gõ cửa.
Chỉ tích tắc sau, cửa mở, từ bên trong ló ra nửa người, là người hầu mặc đồ gác cửa.
Người nọ là người hầu lâu năm của phủ Liêm Thân vương, đương nhiên nhận ra Dận Chân, thấy thế không khỏi hoảng hồn, vội vàng mở cửa ra, run lẩy bẩy định quỳ lạy.
Tô Bồi Thịnh ngăn lão lại, nhỏ giọng nói: “Chủ tử đang cải trang, không muốn Vương gia nhà ngươi chào đón rình rang, đừng để lộ, dẫn chúng ta vào.”
Người nọ lên tiếng dạ, dẫn họ vào, đồng thời cho người đi thông báo với quản gia.
Trước đây thời còn chưa đăng cơ, hai nhà thường xuyên qua lại, Dận Chân quen thuộc tòa vương phủ này như thể ngôi nhà thứ hai, dù có nhắm mắt lại, y cũng biết phải đi thế nào.
Lúc đi đến giữa sân, thì thấy Thế tử phủ Liêm Thân vương mang theo quản gia vội vàng đi đến, quỳ gối trước mặt.
Hoằng Vượng mười một tuổi, một đứa trẻ đang độ loai choai, thời điểm hành lễ lại rất theo khuôn phép, không soi được tí lỗi nào.
“Đa lễ vậy làm gì, mau đứng lên đi, đã lâu không gặp, con lớn lên không ít.” Dận Chân nhìn nó, trên mặt hiện lên nét cười, y nhìn Hoằng Vượng từ nhỏ đến lớn, lại do quan hệ với Dận Tự, nên y xem nó như nhi tử của mình, thậm chí còn sủng ái dung túng hơn cả nhi tử của mình.
“Nhọc công Hoàng thượng quan tâm, nô tài vẫn khỏe.” Hoằng Vượng buông thõng hai tay đứng nghiêm, ngoài mặt vô cùng cung kính khách sáo, nhưng lại mang đến cảm giác xa cách.
Chẳng qua Dận Chân đang lo nghĩ trong lòng, không rảnh đi nhìn mặt nó, thậm chí đến cả việc Hoằng Vượng tự xưng nô tài, chứ không tỏ ra thân mật như đứa cháu thường ngày, y cũng không lưu ý.
Tô Bồi Thịnh lại chú ý đến điều đó, hắn len lén liếc mắt nhìn Hoằng Vượng, lại phát hiện từ Thế tử cho đến quản gia, trên mặt đều lãnh đạm, ***g thêm vẻ tăm tối, hiển nhiên không chào đón họ đến.
“A mã con đâu?” lại trò chuyện thêm đôi câu, Dận Chân nhịn không được nữa mở lời hỏi.
“A mã bị bệnh, vừa uống thuốc xong ngủ rồi, e rằng gọi không dậy.” Hoằng Vượng lạnh lùng trả lời.
Hiện tại, nó chỉ cảm thấy chán ngán vị Hoàng đế tứ bá này mà thôi, nhớ đến thời còn bé, nó cũng thường hay quấn quý lấy ông, chạy trước chạy sau, hỏi đông hỏi tây, lúc ấy tứ bá còn chưa là Hoàng đế, tuy rằng thoạt đầu trông ông rất khó gần, nhưng đối với nó, lại thật lòng yêu thương, sau Hoằng Vượng mất mẹ, nó lại theo Đại A ca Hoằng Huy đến phủ Ung Thân vương thường xuyên hơn, Na Lạp thị đối với nó như con do mình sinh.
Chỉ là mọi thứ bắt đầu thay đổi từ mười ngày trước.
Ngày ấy a mã từ trong cung trở về, nó chạy ra cửa đón ông như thường lệ, nhưng người nó đón được lại là a mã đã mù lòa hai mắt.
Hơn mười ngày sau đó, trong cung không hề phái người đến, a mã cũng không cần vào triều, người Thái y duy nhất đến, là do Đại A ca gọi.
Dù nó có ngu, cũng đoán được việc này có liên quan đến Hoàng đế tứ bá.
Nếu không phải triều đình có quy định, không cho phép hoàng thất rời kinh khi chưa có sự cho phép của Hoàng đế, nó thật muốn khuyên a mã đi càng xa càng tốt.
Nguyện vọng lớn nhất đời nó, không phải kế thừa tước vị, hưởng vinh hoa phú quý, mà là a mã có thể thọ đến trăm tuổi, có thể nhìn nó trưởng thành, cưới vợ sinh con.
Nhưng đến cả nguyện vọng đơn giản nhường ấy, nay cũng đã bị phá vỡ.
Nghĩ vậy, Hoằng Vượng không khỏi siết chặt nắm tay, móng tay găm vào thịt, gần như muốn rỉ máu.
Quản gia Cao Minh đứng đằng sau như nhìn thấu suy nghĩ của nó, vội giật giật góc áo của nó, ý bảo nó đừng nên kích động.
Hoằng Vượng hít một hơi thật sâu, gương mặt trẻ con dù sao cũng khó thể che giấu cảm xúc sôi trào như vậy, đến cả Dận Chân đang nhìn mặt nó cũng lập tức phát giác không ổn.
“Đệ ấy xảy ra chuyện gì?” Dận Chân khẽ nhíu mày, tầm mắt chuyển từ Hoằng Vượng sang Cao Minh đang đứng đằng sau, lập tức phát hiện thái độ của cả hai đều có vẻ khác thường.
“A mã không sao cả, đa tạ Hoàng thượng quan tâm.” dù sao Hoằng Vượng cũng chỉ mới mười một tuổi, có già dặn đến đâu, cũng khó lòng biểu hiện hoàn hảo ở trước mặt người như Dận Chân, huống chi lúc nó nói, vô thức để toát lên sự lãnh đạm cùng xa cách.
“Dẫn trẫm đi thăm đệ ấy.”
Hoằng Vượng mím chặt môi, không lên tiếng.
“Hoằng Vượng!”
Dận Chân sa sầm, càng tin chắc phán đoán trong lòng.
Thấy hai người có xu thế giằng co, Cao Minh vội hạ thấp giọng nói: “Đại A ca, hãy nghĩ cho Vương gia.”
Lời này lọt vào tai, Hoằng Vượng thoáng sững sờ, lập tức phản ứng lại, trong lòng khó tránh cười lạnh.
Đúng vậy, dù nó không đồng ý thì đã sao, tứ bá của nó đâu phải người thường, là cửu ngũ chí tôn, ông nói không ai dám làm trái, đến cả sư phó ở Thượng Thư Phòng cũng nói, thiên tử nổi giận, xác chất thành núi, máu chảy thành sông, đến lúc đó chỉ cần một câu, e rằng toàn bộ vương phủ này bị xét bị phá, cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt.
“Mời theo nô tài.” nó xoay người đi, không nhìn Dận Chân lấy một cái.
Hai chữ từ miệng nó nói ra, thanh thúy vang dội, nhưng đặc biệt chói tai.
Dận Chân nhìn tấm lưng thẳng tắp cùng thái độ khác thường của nó, không lòng dạ đâu mà tính toán, chỉ không biết cớ sao, cảm giác bất an trong lòng tựa như cơn sóng nhỏ đang không ngừng lan rộng.
Hoằng Vượng đi đằng trước, băng qua hành lang uốn khúc, nhưng không phải hướng đến phòng ngủ của Dận Tự, mà là hướng đến hậu viện. Lại đi thêm một đoạn, mùi nhang khói thoang thoảng trong không khí, đập vào mắt Dận Chân, là một bóng lưng.
Tuyết đọng trên mặt đất bị quét về bốn phía, chừa lại khoảnh đất trống ở giữa, đặt một cái bàn thờ, trên bàn đặt mấy dĩa hoa quả và một cái lư hương.
Và một tấm bài vị.
Trong tay Dận Tự cầm nhang, hướng về phía đó khom lưng lạy, nhỏ giọng nói: “Ngạc nương, nhi tử bất hiếu, hôm nay là ngày kị của người, nhưng không thể đến Cảnh Lăng bái tế.”
Hắn ngưng lại, thở dài một hơi.
“Cũng không biết giờ người đang ở đâu, chỉ mong kiếp sau có thể đầu thai vào một gia đình giàu có, bình yên qua ngày, vui vẻ cả đời.”
Dận Chân kinh ngạc nhìn bóng lưng của hắn, chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ nhận ra, dù người nọ có khoác áo choàng, nhưng đã gầy đi thấy rõ.
Trước khi đến đã nhẩm đi nhẩm lại không biết bao nhiêu lần, phải mở miệng thế nào, phải nói gì, nhưng khi đến, lại phát hiện tất cả từ ngữ chuẩn bị sẵn, đều không thể thốt thành lời.
Chân phản ứng nhanh hơn đầu, y đang định đi lại thấp cho Lương Phi nén nhang, lại đột nhiên chứng kiến một cảnh, khiến y cả kinh không nhấc nổi chân.
Người nọ nói xong, cầm nhang tiến lên, dường như muốn cắm vào lư hương, lại không biết sao không tìm thấy lư hương, đành phải đưa tay lần mò, tay áo quẹt qua, dẫn đến cả cái lư hương rớt xuống đất, tàn nhang vãi đầy ra đấy.
Dận Tự thở dài, ngồi xổm xuống, tay hướng về phía có khả năng nhất từ từ lần tìm, cuối cùng tìm được lư hương lăn đến góc bàn, hắn nhặt lên, bên trong còn ít tàn nhang chưa bị đổ, bèn dùng tạm, cắm nhang đang cầm trong tay vào lư hương, hồi tưởng lại vị trí trí đặt ban nãy, bỏ lư hương về chỗ cũ.
Tất cả những chuyện có liên quan đến Lương Phi, hắn không muốn nhờ vả người khác, đến cả Hoằng Vượng cũng bị hắn đuổi đi, chỉ để lại một mình hắn, có thể yên tĩnh trò chuyện cùng bà.
Hắn không hề phát hiện, ở đằng sau hắn, có người nhìn thấy cảnh này, vành mắt cay cay, cố nhịn nước mắt.
Hoằng Vượng run cả người, phải lấy tay bụm miệng, mới miễn cưỡng nhịn được tiếng nức nở, nó biết a mã không muốn người khác vì bệnh mắt của ông mà khóc lóc, nên chưa từng rơi một giọt nước mắt nào ở trước mặt ông.
Nó bước lên, cố ý phát ra tiếng động, để Dận Tự biết rằng nó đang đến.
“A mã, người bái tế mã ma xong chưa?”
Dận Tự ừ một tiếng: “Con qua đây, cắm cho mã ma con nén nhang.”
Hoằng Vượng vâng lời, mau chóng dùng tay áo lau dấu nước mắt, bước nhanh lại, rút cây nhang từ trên bàn thờ, nói mấy câu, rồi cắm vào lư hương, xong nói: “A mã, bên ngoài trời lạnh, chúng ta vào nhà nghỉ ngơi đi.”
Vươn tay muốn dìu ông đi.
Hai người xoay người, giờ Dận Chân mới phát hiện, hai mắt người nọ u ám vô hồn, bản thân y đứng gần sát bên, nhưng hắn lại như không thấy.
Nhịn không được giơ tay quơ qua quơ lại trước mặt hắn.
Nhưng đối phương vẫn chỉ tiến thẳng về phía trước, không có phản ứng.
Y thần người, mở mắt trân trối nhìn người nọ lướt qua mình, từ từ đi về hướng khác, nhưng đến một chữ cũng không thốt ra được.
Tô Bồi Thịnh nhịn không được phải đè thấp giọng gọi: “Vương gia . . . .”
Dận Tự ngây ra, dường như không ngờ đến còn có người khác ở đây, hắn đã nghe giọng của Tô Bồi Thịnh mấy chục năm, đương nhiên nhận ra, nhưng hiện nay Tô Bồi Thịnh là người hầu hạ Hoàng đế, nếu hắn ở đây, tức là . . . .
“Hoàng thượng đến?”
Tuy từng trải qua nhiều hoàn cảnh hung hiểm, nhưng Dận Chân chưa từng luống cuống, như giờ phút này, nhìn hình dáng người này, sắc mặt y trắng bệch, mãi mấy giây sau, mới run giọng gọi: “Tiểu Bát . . . .”
Dận Tự ngừng bước, có vẻ như không bất ngờ khi nghe được giọng y.
Chỉ thấy hắn quay người hướng về phía Dận Chân, phật tay áo, quỳ một gối xuống.
“Nô tài thỉnh an Hoàng thượng.”
Tay còn chưa chạm đất, đã bị đối phương dùng hai tay đỡ dậy, mạnh đến độ như muốn khảm vào da thịt hắn.
Trong thư phòng, tất cả mọi người đều lui ra ngoài, chỉ chừa lại hai huynh đệ họ, mỗi người đứng một bên.
Dận Chân cố dằn xuống kích động trào dâng trong lòng, tham lam ngắm nhìn người nọ, nhưng rồi lại cố không làm ra hành động càn quấy.
“Tiểu Bát, trẫm không biết mắt của đệ, nếu . . . .”
Nếu biết sớm, sao y có thể cố chịu đựng suốt hơn mười ngày qua, quyết tâm không đến gặp hắn.
“Hoàng thượng nói quá lời, đây vốn là bệnh cũ, nô tài còn phải đa tạ Hoàng thượng đã cho nô tài ở nhà tĩnh dưỡng.”
Nét mặt Dận Tự lãnh đạm, chưa từng để hiện nhiều cảm xúc, nhưng cũng không có cảm giác hắn đang giận, giống như người ngồi đối diện hắn, cùng lắm là một người xa lạ bình thường mà thôi.
Dận Chân không tài nào nhịn được nữa, sải bước đến trước mặt rồi ôm chặt lấy hắn.
“Tiểu Bát, xin lỗi . . . .”
Vô số từ ngữ cuối cùng đọng lại trong hai chữ này, đem câu nói mấy ngày nay vẫn chưa nói lặp đi lặp lại vô số lần, khó tránh đau thương.
“Hoàng thượng việc gì phải làm vậy, ngài là vua một nước, sao có thể xin lỗi nô tài, thực tế những lời dạy bảo ngày hôm đó của ngài, đều rất có lý, đúng là nô tài được sủng sinh kiêu, cũng đúng là . . . .”
“Đừng nói nữa!” Dận Chân gia tăng lực tay, cứ như đang sợ một khi y không chú ý, người này sẽ biến mất.
Cuối cùng y đã hiểu, không có mẫu thân Ô Nhã thị, y ít nhất còn có ngôi vị Hoàng đế, nhưng nếu không có người này, thì y còn lại gì?
Vì từ rất lâu trước đây, y đã coi người này là người thân nhất, nên mới không kiêng nể mà bộc phát toàn bộ uất ức cũng như tức giận của bản thân ra ngoài, nhưng bản thân y lại quên, bởi vì thân nhất, nên tổn thương mà đối phương phải chịu lại càng nặng hơn, nếu Ô Nhã thị đã thiên vị cưng chiều đứa con nhỏ như vậy, sao có thể quan tâm đến sự hiếu thuận và lòng mến mộ của y cơ chứ.
Tuy hiểu, nhưng đến lúc hiểu thì đã quá muộn rồi.
Người này đã nản lòng thoái chí, hai mắt mù lòa.
“Huynh sẽ tìm Thái y giỏi nhất, chữa khỏi mắt cho đệ . . . .”
Dận Tự ngắt ngang: “Hoàng thượng đã đến, nô tài có một chuyện muốn xin.”
Giờ phút này Dận Chân đâu còn rảnh mà đi sửa cách xưng hô của hắn, vội vàng nói: “Đệ nói.”
“Hiện giờ nô tài đã mù, không cách nào giúp việc triều chính, tuy Hoàng thượng ra lệnh không cho nô tài tiến cung, nhưng hiện giờ nô tài đang mang trọng trách, vì vậy, khẩn xin Hoàng thượng cho nô tài từ chức trở về.”
Dận Chân biến sắc: “Trở về, về đâu?”
Dận Tự mặt không biểu cảm: “Thủ lăng cho Tiên đế.”
Dận Chân như quặn thắt trong tim: “Huynh không cho phép.”
Dận Tự lặng đi một giây, rồi nói: “Ta không tranh giành ngôi vị Hoàng đế, không phải do ta không có dã tâm, mà do ta cảm thấy ngươi làm Hoàng đế, thích hợp hơn ta, ta xin tội dùm Lão Cửu, vì ta nợ đệ ấy một mạng, hơn hết là không muốn ngươi phải mang tiếng khắc nghiệt với huynh đệ, ta tự nguyệt nằm dưới người ngươi, không phải vì ta xem mình là nữ nhân, mà vì là ngươi, nên ta đồng ý nhượng bộ.”
“Ta là một nam nhân, ta cũng có hoài bão, vốn định làm một số chuyện, dù không thể cho là hiền thần, nhưng ít nhất cũng tròn nghĩa vụ một người làm quan, nhưng giờ đây, nói ra, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.”
“Vẫn xin Hoàng thượng khai ân, cho phép nô tài đến Cảnh Lăng, Tiên đế dưới cửu tuyền, chắc cũng mong có nhi từ trò chuyện cùng ông.”