Đông Quốc Duy là hoàng thân quốc thích, đồng thời là nguyên lão được Khang Hy nể trọng, đương nhiên nằm trong danh sách gia yến Trung Thu, chỉ là lúc tiệc tàn, ông bị giữ riêng lại, nói là việc nhà, cũng chính trong quãng thời gian ngắn ngủi đó, tinh thần Khang Hy đột ngột trở nên sa sút, còn đâu vẻ khỏe khoắn trên buổi tiệc, Đông Quốc Duy thấy tình hình không ổn, đang định đi truyền Thái y, đã thấy Khang Hy ngất đi mà không hề có dấu hiệu báo trước.
Dù Đông Quốc Duy từng trải nhiều, nhưng thấy cảnh này cũng không khỏi luống cuống, còn Lương Cửu Công sợ đến bay mất ba bồn bảy vía, quỳ rạp xuống bên cạnh Khang Hy, thiếu chút nữa khóc lóc nước mắt đầm đìa, may có Đông Quốc Duy phản ứng nhanh, bảo lão mau đi truyền Thái y, lại sai hai tiểu thái giám đỡ Khang Hy về giường, may mà Thái y còn chưa đến, Khang Hy đã chậm chạp mở mắt.
Câu đầu tiên sau khi ông khôi phục ý thức, chính là bảo Đông Quốc Duy đi truyền Dận Chân cùng Dận Tự tiến cung.
Đông Quốc Duy từng trải qua hai thời Thuận Trị, Khang Hy, sao không nhận ra khoảnh khắc này chính là giây phút nguy ngập đứng mũi chịu sào, bất luận có di chiếu hay không, lúc này mà Hoàng đế còn muốn gặp Dận Chân cùng Dận Tự, nhất định có chuyện vô cùng quan trọng muốn truyền đạt, không chừng có liên quan đến ngôi vị Hoàng đế.
Ông nhẫn nại mừng rỡ dâng trào trong lòng, không nói hai lời xuất cung chạy đến phủ Ung Thân vương, nên mới có cảnh như lúc nãy.
Vốn tưởng rằng còn phải tới phủ Liêm Quận vương một chuyến, ai dè Dận Tự cũng đang ở đây, tiết kiệm không ít thời gian.
Hai người Dận Chân cũng biết sự việc trọng đại, nghe xong mục đích ông đến, chưa đến một khắc đã chuẩn bị xong xuôi, lên xe khởi hành.
Gió đêm hiu hắt, bánh xe vẳng lên âm hưởng lộc cộc trong thành trì vắng lặng, Dận Tự nghe tiếng gõ mõ cầm canh từ xa xa vọng đến, mệt mỏi cùng hơi rượu vốn bao trùm gương mặt, hầu như tan biến theo những lời Đông Quốc Duy nói, còn sót lại, chỉ có tỉnh táo.
Tuy hắn tái thế làm người, trong lòng cũng không kìm được khẩn trương, càng miễn bàn Dận Chân nhìn như đang rất bình tĩnh, thật chất chỉ đang dùng biểu hiện nghiêm nghị để che giấu cảm xúc sâu trong nội tâm, chỉ có Dận Tự có thể nhận ra từ hành động lén siết chặt tay áo của y.
Đông Quốc Duy cũng ngồi trong xe ngựa, nếu nói hai người Dận Tự là bình tĩnh, vậy thì ông có vẻ thận trọng hơn nhiều.
Bầu không khí trong xe im ắng, không một ai mở miệng nói chuyện.
Lúc sắp đến cửa cung, chỉ nghe thấy một loạt tiếng bước chân đang từ xa đến gần, ánh đuốc chập chờn chiếu rọi màn xe sáng hẳn lên, tiếng người ùn ùn kéo đến khiến ngựa bị hoảng sợ, hí dài, phu xe vội vàng kéo cương, ổn định xe ngựa.
Đông Quốc Duy nhíu mày, nhấc màn xe lên ló đầu ra.
“Ai ở đó?”
Không biết có phải do trời tối mờ, hay không nhận ra đối phương là Đông Quốc Duy, lời ông nói không mang lại hiệu quả gì.
“Xuống xe, kiểm ra, không có hoàng lệnh, không ai được phép tiến cung!”
Râu mép Đông Quốc Duy run lên, có phần mang theo uy phong khi ra chiến trường giết địch năm nào.
“Lão phu chính là phụng hoàng lệnh, còn không mau cút đi cho ta! Làm lỡ việc, tụi bây đảm đương nổi không?”
Đối phương cười trả lời: “Đã có hoàng lệnh, xin xuất trình ý chỉ hoặc bằng chứng.”
Đông Quốc Duy bỡ ngỡ, kế đó trầm giọng nói: “Lão phu là nhất đẳng công Đông Quốc Duy, ai dám ngăn cản!”
Ông phụng khẩu dụ, nào có bằng chứng, những kẻ này nhìn sơ qua có diện mạo xa lạ, không giống thị vệ thường ngày canh gác cửa cung.
Đối phương không chỉ không sợ, ngược lại còn dấn lên mấy bước, cách xe ngựa gần trong gang tấc.
“Hóa ra là Đông Trung Đường, thất kính thất kính, có điều chúng tiểu nhân phụng thánh dụ, những người không có phận sự, không được vào.”
Thánh dụ đâu ra, hoàng lệnh chỗ nào, rõ ràng là giả mạo chiếu chỉ làm xằn làm bậy!
Trong lòng Đông Quốc Duy chùng xuống, biết lần này có người đoạt tiên cơ, có lẽ tối nay muốn vào cửa cung không phải việc dễ dàng, đang định tức giận quát lớn, lại nghe thấy một giọng nói từ trong xe vọng ra.
“Người cản đường bên ngoài là ai?”
Người nọ nghe tiếng thì sửng sốt, mắt mở to nhìn một người từ trong xe đi ra, nhờ ánh lửa nhìn rõ ràng, đối phương có gương mặt thanh thoát, mặc bổ phục đoàn long, chính là đường đường Liêm Quận vương.
Gã không thể giả bộ không nhận ra, chỉ có thể gắng hành lễ bái kiến. “Nô tài bái kiến Vương gia.”
“Ngươi thuộc kỳ nào, tại sao cản đường?” giọng Dận Tự không nghe ra vui giận.
“Nô tài cũng chỉ phụng lệnh mà làm, canh gác ở đây, không cho ai vào, mong Bát gia khoan dung.”
Dận Tự nheo mắt lại, quan sát gã trong giây lát.
“Ngươi thuộc Tương Hồng Kỳ, Bác Quả Đạc thật to gan, dám can đảm giả mạo chiếu chỉ khi quân?!”
Đối phương cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, Dận Tự đã vươn tay rút trường kiếm bên hông gã, đâm thẳng vào ngực gã.
Kiếm đâm thủng ngực, người nợ hai mắt trợn to, giống như không dám tin.
Dận Tự rút trường kiếm ra, hạ mũi kiếm xuống, máu xuôi theo thân kiếm nhỏ giọt trên đất, hắn lạnh lùng nói: “Ta phụng khẩu dụ của Hoàng thượng tiến cung trong đêm, phàm người cản đường, đều là loạn thần tặc tử, các ngươi bị kẻ gian che mắt, vẽ đường cho hưu chạy, hiện thời bỏ tà theo chính, còn có con đường sống.”
Hắn từ trước đến nay luôn tỏ ra tao nhã, người ngoài chưa từng nhìn thấy hình dạng hung thần ác sát như thế này, một mặt khát máu tàn nhẫn khác trong hắn, không khỏi đều ngỡ ngàng, huống chi người hắn giết, chính là đầu lĩnh, rắn mất đầu, ai nấy đều trở nên luống cuống.
Dận Tự cũng không để ý đến chúng, chỉ nhìn quanh một vòng, khinh khỉnh nói: “Còn ai dám ngăn cản?”
Tất cả mọi chuyện xảy ra, gần như chỉ trong chớp mắt, đừng nói thị vệ cản đường, dù là Đông Quốc Duy, cũng nhìn thấy há hốc mồm, đợi đến lúc ông định thần lại, không kìm được thầm khen vị gia có hành động một đòn phủ đầu này một tiếng giỏi.
Bên này vừa dứt lời, bên kia lại có một đội người chạy đến, dẫn đầu chính là Cửu môn đề đốc Long Khoa Đa.
“Bát gia, a mã!” Long Khoa Đa bước nhanh đến, bước lên trước mấy bước, chắp tay nói: “Bát gia cứ tiến cung, việc ở đây giao cho nô tài.”
Dưới quyền Long Khoa Đa, là Bộ quân thống lĩnh nha môn, vốn phụ trách tuần tra trị an kinh thành, hiện thời ôm đồm sự cố này, hiển nhiên là danh chính ngôn thuận.
Dận Tự gật đầu, nhận thấy đã tốn không ít thời gian ở đây, vội vã nhìn lướt qua, liền cùng Đông Quốc Duy lên xe.
Phu xe quát một tiếng, xe ngựa lại tiếp tục bay nhanh.
Long Khoa Đa nhìn đám người lúc nãy cản đường, cười lạnh một tiếng: “Các ngươi là Tiền Phong Doanh?”
Thấy đối phương không trả lời, y cũng không dự định đòi bằng được đáp án, thủ thế, ra hiệu cho ngươi phía sau: “Trói chúng lại hết cho ta, đợi xử lý sau!”
“Long Khoa Đa, ngươi đừng khinh người quá đáng, chúng ta dù sao cũng là người của Tiền Phong Doanh!”
Long Khoa Đa cười một cái, trong mắt giăng kín nỗi khoái chí máu me. “Tiền Phong Doanh là tụi vứt đi, dám hành động nghịch chỉ, đúng là ngại sống lâu, bớt nói nhảm, bắt!”
Việc đã đến nước này, không phải ngươi chết thì ta sống, tuyệt đối không có khả năng lương thiện.
Đối phương khẽ cắn môi, rút kiếm ra, hiển nhiên không định khoanh tay chịu trói.
Tiếng binh khí giao thương liên tiếp vang vọng, đừng nói bá tính bình dân, đến cả gia đình quan lại cũng đóng chặt cổng lớn, không dám tùy tiện hóng hớt, rất sợ xui xẻo sao mời gọi tai ương.
Đêm nay, đã định trước là một đêm dài mất ngủ.
Giờ nay năm ngoái, Khang Hy còn đang ở Sướng Xuân Viên nghỉ hè giải quyết chính vụ, nhưng năm nay không biết cớ sao, lại trở về sớm, đến cả Trung Thu cũng trôi qua trong Tử Cấm Thành, hiện tại nơi thánh gia cư ngụ, chính là Càn Thanh Cung.
Lúc hai người Dận Chân chạy đến, Lương Cửu Công đang canh gác bên ngoài, cúi đầu lau nước mắt.
“Lương công công.” Dận Chân bước đến, gọi một tiếng.
Lương Cửu Công ngẩng đầu, trên mặt chợt thoáng qua nét kinh hoàng, dù rất nhanh, nhưng vẫn không thoát được mắt Dận Chân. Lương Cửu Công dùng chất giọng khản đặc nói: “Hai vị gia mau mau vào trong, Vạn tuế gia đang đợi trong phòng.”
Dận Chân cùng Dận Tự nhìn nhau, hai người một trước một sau bước vào.
“Làm phiền Lương công công.” Dận Chân thấp giọng nói.
Lương Cửu Công khẽ chấn động, nghiêng người né qua. “Lão nô trăm triệu lần không dám nhận!”
Khang Hy nằm trên giường, sắc mặt vàng như nến, hai mắt khép hờ, thấy họ đi vào, người cũng chỉ khẽ giật giật, nhưng không hé môi nói lời nào.
Trương Đình Ngọc ngồi ngay ngắn một bên, đúng lúc buông bút trong tay xuống, đứng dậy chào hai người.
“Hoàng a mã!”
Hai người cùng bước lên mấy bước, quỳ xuống trước giường Khang Hy.
Khang Hy từ từ mở mắt, thở dài. “Đứng lên.”
Giọng nói kéo dài, lại như chưa hết ý, Dận Chân nhận ra sự suy yếu trong đấy, trong lòng không tránh được chùng xuống.
Lẽ nào ông, thật sự không được nữa rồi?
Không chỉ có y, thậm chí các nhi tử khác của ông, ấn tượng của họ đối với Hoàng a mã, chỉ e đều dừng lại ở khoảnh khắc ông nói một là một, nói hai là hai, bản lĩnh sấm sét như cuồng phong bạo vũ, chưa từng gặp qua giây phút ông yếu ớt, nằm yên trên giường.
Khang Hy lúc này, không khác gì một ông lão bình dân bệnh hoạn tuổi xế chiều.
“Trẫm có chuyện, muốn nói với hai con.” Khang Hy liếc nhìn Trương Đình Ngọc. “Hành Thần, ngươi lui ra ngoài trước đi.”
“Dạ.” Trương Đình Ngọc hơi khom lưng, lui ra ngoài.
Trong tẩm điện to lớn, chỉ còn lại phụ tử ba người.
“Trước kia, trẫm định lập di chiếu sớm.” Khang Hy ngừng lại trong giây lát, rồi nói tiếp, “Về sau lại cảm thấy bản thân vẫn còn đủ tinh thần dồi dào, nên rồi thôi, hiện tại mới viết, dù có chậm, may mắn, vẫn kịp.”
“Trong số các nhi tử của trẫm, Thái tử mưu nghịch, không thể trông cậy, Đại A ca từ lúc được thả, đã mất đi hùng tâm tráng chí năm nào, trong đầu chỉ mong yên phận không lý tưởng.”
“Lão Tam tinh thông thi từ ca phú, nhưng suy cho cùng, cũng chỉ được bề ngoài, nói năng khoác lác. Lão Ngũ cùng Lão Thất, lại là người không hơn thua với đời, có chuyện, đều tránh xa đầu tiên, có lẽ là sợ rước họa vào thân.”
“Lão Cửu Lão Thập thì miễn bàn, một đứa thì ngu ngốc, một đứa thì không có chí.”
“Thập Tam tính tình lỗ mãng xung động, hơi vô ý có thể gây nên đại họa, nên năm xưa trẫm mới giam nó lại, mong nó thể từ từ mài dũa bản thân, không nên tiếp tục như vậy.”
Khang Hy nói rất chậm, nội dung bên trong lại khiến người khác kinh tâm động phách, chư vị Hoàng a ca, phàm là người đã thành niên, đều được ông điểm qua một lượt.
Ánh mắt cuối cùng, dừng lại trên người hai người họ.
“Còn có hai con, cùng thập tứ.”
Dận Chân đã đánh hơi được mùi, ông quả là đang muốn chỉ định người kế vị, người được chọn có thể là y, Lão Bát, hay Thập Tứ, nhưng hiện thời Thập Tứ vẫn đang trên đường, không thể về kịp, vậy . . . .
Không đợi y nghĩ xong, Khang Hy đã tiếp tục: “Lão Bát, con thật sự không có ý với ngôi vị Hoàng đế sao?”
Dận Tự ngây người, ngẩng đầu đối diện với ông, nhìn thấy bên trong ánh mắt đó, không còn ngờ vực hoài nghi, chỉ còn thanh minh cùng từ ái.
“Hoàng a mã minh giám, nhi thần xin chắc chắn, chỉ một lòng muốn làm thần tử trung với nước.”
“Vậy chẳng phải là phú quý nhàn vương à?” Khang Hy mỉm cười, vươn tay, nhẹ nhàng khoát lên vai hắn. “Con từ nhỏ đã hiểu chuyện, bảy tuổi đã biết học nhị bá con, nguyện làm hiền vương, phò tá minh quân, sau này lớn lên, cũng an phận thủ thường, bo bo giữ mình, chẳng qua trẫm thân là Hoàng đế, có đôi khi phải nghĩ nhiều, nên, mấy năm nay, oan ức cho con rồi.”
Sống hai kiếp người, câu nói “Do tiện tỳ Tân Giả Khố sinh ra” kiếp trước như vẫn vang vọng bên tai, hắn chưa từng lường trước có ngày sẽ nhận được một câu an ủi từ ông, hôm nay cuối cùng cũng nghe được, lại là trước giường bệnh.
Đây không phải ứng với câu, người trước khi chết, nói lời thiện tâm.
Trong lòng bỗng tràn ngập cảm giác chua xót cay đắng, cũng không biết mấy phần là vì ông, mấy phần là vì mình.
Dận Tự cầm tay ông, gượng cười nói: “Nhi tử bất hiếu, đâu có oan ức gì đáng nói, chỉ cần Hoàng a mã có thể long thể an khang, đã không mong gì hơn.”
Khang Hy thở dài, vỗ vỗ vai hắn, đường nhìn chuyển qua Dận Chân.
Khang Hy như thể không chú ý đến y, vẫn nói như trước.
“Có điều, quá giống, cũng không tốt, nó chưa từng chịu khổ, đạt được mọi thứ dễ như trở lòng bàn tay, sẽ không biết cảm thông cho người khác, nhiều hơn hết là thiếu đi lòng nhẫn nhịn, người làm vua cần phải biết, ngoại trừ thủ đoạn quyết đoán, còn phải biết lúc nào cần nhẫn, hai thứ này thiếu một cũng không được. Có thể nhẫn điều người khác không thể nhẫn, mới là người trên người, năm xưa Ngao Bái lộng quyền, trẫm nhẫn tám năm, mới có thể bắt được gã.”
“Nói đến, Lão Bát vô cùng nhẹ dạ, có lúc khó tránh khỏi không thể nhẫn tâm, Thập Tứ thì quá táo bạo, không nhẫn được, nên,” Khang Hy nhìn Dận Chân, nhẹ giọng nói: “Trẫm nghĩ chỉ có con, mới có thể gánh vác giang sơn xã tắc Đại Thanh.”
“Hoàng a mã . . . .”
Khang Hy xua tay, ngăn không cho y nói, cười như tự giễu: “Trẫm già, nhưng không hồ đồ, những năm trở lại đây chèn ép cái này, chèn ép cái kia, cứ thế mảy may không để lộ tiếng gió, không phải vì vờ mê muội, mà là sợ giẫm vào vết xe đổ của Phế thái tử năm xưa.”
Trong mắt ông toát lên sự thê lương, như ngọn nến trước gió, sắp tắt mà chưa tắt, khiến Dận Tự không nỡ nhìn.
Vị vua này, phụ thân của hắn, tuổi trẻ đăng cơ, đối mặt với vô số khốn cảnh, từ đứa trẻ ngây thơ đến vị vua anh minh, gần như làm nên những chuyện mà rất nhiều vị vua trong lịch sử muốn làm, thậm chí ngay cả họ chưa làm, ông cũng làm rồi, cho tới tận nay, uy danh tứ hải, dù không được đến hậu vô lai giả, thì cũng tính là tiền vô cổ nhân.
Chẳng qua dù là vạn thánh tôn sư, cũng có một ngày cạn dầu.
“Trẫm chỉ mong con, đối xử tốt với huynh đệ, phàm là chuyện gì cũng nên lấy nhẫn làm đầu, lấy đại cục làm trọng, đừng vì thứ lợi nhỏ mà mất lớn, hành động theo cảm tính.” Khang Hy vừa dứt lời, liền thở hổn hển, đã không thể tiếp tục được nữa.
“Hoàng a mã!” Dận Chân giúp ông thuận khí, vành mắt đỏ âu, giọng nói nghẹn ngào. “Hoàng a mã yên tâm, nhi thần nhất định cẩn tuân giáo huấn.”
Khang Hy gật đầu nhẹ đến nỗi không thể nhận ra, lại nói: “Gọi mọi người vào.”
“Dạ.”
Dận Tự dồn hết tâm thần theo từng lời nói của Khang Hy, hiện tại đứng dậy, mới phát hiện hai chân tê rần, thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống, lại vươn tay lau mặt, cảm giác lạnh lẽo ướt át trong lòng bàn tay, lúc nay mới hay hóa ra bản thân đã khóc tự lúc nào không biết.
Hắn cứ tưởng rằng bản thân đã nhìn thấu tình cảm phụ tử trong gia đình đế vương, lúc trước còn từng lo lắng đợi đến lúc ông băng hà, phải làm cách nào khóc ra cảm xúc thương tâm, đến giờ phút này chợt phát hiện, hóa ra sâu trong nội tâm, hắn vẫn ôm theo lòng ngưỡng mộ Khang Hy, chỉ là phần tình cảm này được chôn giấu quá sâu, lại từng bị tổn thương nặng nề, đến nỗi không dám biểu hiện ra ngoài.
Từ lâu đã có không ít người đợi bên ngoài, vương công đại thần, hoàng thất chư vương, quỳ đầy đất, chỉ là không có ý chỉ của Khang Hy, không ai dám tự tiện xông vào, trong lòng ai cũng không nhịn được âm thầm phỏng đoán đủ kiểu.
Mọi người thấy Dận Tự đi ra, đều ngẩng đầu lên, nhìn thấy Dận Tự nước mắt ngân ngấn, giọng nói cũng khàn đục.
“Hoàng thượng có chỉ, tuyên chư vương Bối lặc đại thần yết kiến.”
Mọi người vội đứng dậy, cũng không dám đưa tay xoa hai đầu gối đau nhức, dựa theo phẩm hàm nối đuôi nhau vào.
Thấy mọi người tiến vào, Khang Hy chỉ đưa mắt nhìn lên, rồi nói một câu.
“Hành Thần, ngươi đọc.”
Trương Đình Ngọc nghe lời đứng dậy, dưới ánh mắt sáng quắc của mọi người đi đến trước bàn, cầm di chiếu đã được viết xong lên.
Chiếu thư này, vốn phải có mỗi thứ tiếng Mãn, Mông, Hán một quyển, nhưng do thời gian gấp rút, đến cả bản thân Khang Hy cũng không ngờ rằng bệnh sẽ đột phát, nên chỉ kịp bảo Trương Đình Ngọc chuẩn bị di chiếu tiếng Hán.
“Từ xưa đến nay đế vương trị vì thiên hạ, luôn lấy tổ huấn làm đầu, tổ huấn hướng đến dụ xa dỗ gần, bồi đắp muôn dân, xem lợi ích của thiên hạ bá tính thành lợi ích của mình, xem tâm nguyện của người trong thiên hạ thành tâm nguyện của mình, bảo vệ đất nước trước khi nguy nan xảy ra, cai trị cho tốt trước khi động loạn xảy đến, thức khuya dậy sớm chăm lo xử lý quốc sự, làm được bấy nhiêu thì có thể xem là tạm đủ để lo cho đất nước bền lâu.”
Di chiếu này do chính tay y ghi lại trong lúc Khang Hy đọc, đương nhiên lúc đọc trơn tru thuận lợi, tuy phần trước chỉ toàn từ ngữ thể hiện sự bùi ngùi trong ông, nhưng sự việc trọng đại, không ai dám phớt lờ, thậm chí còn hận bản thân không mọc thêm một đôi tai, để ghi nhớ từng chữ một do Trương Đình Ngọc đọc.
“. . . . Con cháu của Lễ Thân vương – con của Thái Tổ Hoàng đế, hiện tại đều an bình, trẫm sau khi chết cũng xem như làm tròn nghĩa vụ, nay đã có thể nhẹ lòng ra đi. Ung Thân vương – Tứ hoàng tử Dận Chân, nhân phẩm đáng quý, hết sức vừa ý trẫm, nhất định có thể gánh vác sự nghiệp nhất thống thiên hạ. Kế thừa trẫm đăng cơ, tức vị trí Hoàng đế, tuân theo quy chế, trì phục hai mươi bảy ngày, thích phục bố cáo thiên hạ, báo cho tất cả sứ thần hay.”
Trương Đình Ngọc đọc xong, ánh mắt đảo một lượt qua mọi người, có ngờ vực, có giật mình, có tức giận, y quỳ rạp xuống, dùng hai tay dâng chiếu thư cao qua đầu.
Mọi người vẫn chưa thoát khỏi chấn động do di chiếu mang đến, lại chợt nghe Ung Thân vương thét lên hoảng loạn.
“Hoàng a mã!”
Không biết từ lúc nào, Khang Hy đã nhắm nghiền hai mắt, không còn tỉnh lại nữa.
Một đời đế vương, đã đến lúc an nghỉ.
Trong lòng Dận Chân cảm thấy thê lương, y từng tưởng tượng không biết bao nhiêu lần ngôi vị Hoàng đế sẽ thuộc về mình, nhưng đến khi đạt được, lại bi thương nhiều hơn là mừng rỡ.
Vị phụ thân này của họ, có lẽ quá đa nghi, có lẽ đã từng nghi ngờ mỗi một người con của ông, nhưng ai có thể nói, ông nơm nớp lo nghĩ không phải là vì vương triều này, vì thiên hạ này?
Y cũng từng oán, ông lớn tuổi, nên đâm ra hồ đồ, mới sủng ái Thập Tứ đến thế, để danh tiếng của hắn trở nên vang dội.
Nhưng không ngờ đến, thật chất ông sáng suốt cùng rõ ràng hơn bất cứ ai, kết quả, hóa ra nhìn không thấu nhất, ngược lại là y.
“Hoàng a mã . . . .” Dận Chân khóc đến quỳ rạp trước giường, nắm tay Khang Hy, không kiềm chế được.
Dù hắn cũng khổ sở, nhưng hiện giờ không phải lúc để khóc lóc.
“Tiên hoàng thăng thiên, xin Hoàng thượng hãy nén bi thương, mới có thể chủ trì đại cuộc.”
Đông Quốc Duy cùng Trương Đình Ngọc cũng bước lên trước, một trái một phải đỡ Dận Chân ngồi xuống ghế.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng la hét ồn ào, Dận Chân nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ai dám gây ồn ở bên ngoài!”
Cửa bị đẩy ra, một thị vệ xông vào, Dận Tự nhận ra đó là người ở bên cạnh Long Khoa Đa.
Người đó thở hồng hộc, bước chân gấp gáp vội vàng.
“Báo, Thập Tứ A ca . . . . Đại tướng quân vương vào kinh, đang ở cửa cung, xảy ra xung đột với thị vệ, Đề đốc đại nhân không dám mạnh tay ngăn cản, đặc biệt sai tiểu nhân đến để xin chỉ thị!”
Sắc mặt Dận Chân tối đi trông thấy.
Y còn chưa có phản ứng, Dận Đường ở một bên đã hết nhịn được nữa đứng bật dậy.
“Chúng ta có nghi vấn, di chiếu này là thật hay giả!”