Thời tiết này hồ nước rét buốt lạnh thấu xương, hơn nữa y phục rất dày, ngâm nước trở nên nặng trĩu chìm xuống.
Dận Tự kiếp trước từng cùng mấy thị vệ học bơi, giờ phút này thân thể giống như bị quăng vào trong hầm băng, ực ực uống mấy hớp nước, tay chân giãy dụa mấy cái, miễn cưỡng duy trì thân thể không chìm xuống nữa, tay rờ rẫm chung quanh, bắt được thân cây bên hồ giữ chặt không buông.
Y phục lớp lớp ngấm nước nặng trĩu, bằng sức lực hiện tại của hắn, có thể giữ thân thể không chìm xuống đã không tệ rồi, muốn trèo lên lại là việc khác.
Trời đông giá rét, thân thể này cũng không phải khỏe khoắn gì cho cam, hắn chỉ cảm giác ngay cả môi cũng như đông lại có chút tê tê, trước mắt bóng đêm chớp hiện.
Chẳng lẽ mình sẽ chôn thây ở đây?
Trong giây phút đó, trong đầu hắn thoáng hiện qua rất nhiều người, có ngạc nương, có Dận Đường, Dận Nga, Khang Hy, còn có Dận Chân.
Trong mơ hồ, nhìn thấy Cao Minh mang theo người chạy tới, lòng thoáng thả lỏng, rốt cục hôn mê.
Lúc tỉnh lại, thì đã nằm ở trên giường, người bị bọc kín mít, chăn đắp mấy tấm, thiếu chút nữa đè tới hắn không thở nổi.
Thấy hắn mở mắt, Cao Minh lập tức mừng rỡ gọi: “Chủ tử, người tỉnh rồi!”
Một tiếng gọi của ông đã kinh động mấy người đi đến xem xét.
Thái y vội cầm tay hắn bắt mạch, tập trung rồi thở phào nhẹ nhõm.
“Trời phù hộ Bát A ca, lần này không có gì đáng ngại, quay về vi thần sẽ viết mấy đơn thuốc giúp ngài điều trị, nhưng phải nhớ không thể bị lạnh lần nữa.”
Cao Minh cảm tạ Thái y rồi tiễn ông đi, một bên phái người báo cho Huệ Phi cùng Lương Tần.
“. . . . . . Đây là sao vậy?” giọng nói hơi khàn, tiểu thái giám hầu hạ bên cạnh rất thông minh, vội dâng nước.
“Chủ tử, người hôn mê ước chừng đã ba ngày, đúng là lo lắng chết người mà, Huệ Phi nương nương, Lương Tần nương nương mỗi ngày đều ghé, Lương Tần nương nương không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt . . . . .”
“Lắm lời!”Cao Minh đi tới, trách tiểu thái giám một câu, nối tiếp câu chuyện: “Tứ A ca cũng tới mỗi ngày, Thái y dặn chủ tử phải nghỉ ngơi nhiều, đừng hao tổn tinh thần quá mức.”
Dận Tự đang định lên tiếng thì ngoài cửa truyền đến một tiếng xướng: “Thái tử điện hạ đến ——”
Dận Tự khẽ giật mình, hắn thậm chí còn chưa kịp dò hỏi những điều có liên quan đến chuyện xảy ra hôm đó.
Bản thân phút trước mới tỉnh, Thái tử phút sau đã đến.
Thiếu niên vừa bước sang tuổi mười lăm, thường phục bạch sắc, trong mỗi bước đi thoáng hiện bóng dáng của Khang Hy, cộng thêm thừa kế mỹ mạo của Hách Xá Lý Hoàng hậu, quả nhiên là phong độ hiên ngang, long chương phượng tư.
Thái tử đi vào, trên mặt lộ ra nét tươi cười ấm áp như gió xuân.
“Tiểu Bát sao rồi, gọi Thái y chưa?”
“Hồi Thái tử điện hạ, đã gọi rồi, Thái y viết đơn thuốc, dặn phải nghỉ ngơi nhiều.” Cao Minh vội trả lời.
“Ừ.” Thái tử bước tới, ngồi xuống bên giường, chỉnh lại chăn cho Dận Tự, khẽ than thở. “Hoàng a mã đi vắng, nếu xảy ra chuyện gì thì bổn cung khó mà tránh tội, may mắn đệ không sao.”
Thần tình thân thiết lo lắng, tựa như một người ca ca mẫu mực lo lắng cho đệ đệ.
Dận Tự đáy lòng cười khẩy, mắt mở hé, làm dáng suy yếu. “Thái tử ca ca. . . . . .”
Thái tử đột nhiên nói: “Các ngươi lui xuống đi.”
Trong phòng chỉ còn mỗi Thái tử cùng Dận Tự.
“Tiểu Bát, đệ nói hôm đó đã xảy ra chuyện gì, sao đệ lại rơi xuống nước?” Thái tử cười ân cần, ánh mắt lại sáng quắc theo dõi hắn.
“Là Dận Tự bất cẩn trượt chân rơi xuống nước.” Dận Tự giọng khàn khàn, biểu tình bình tĩnh.
“Hử, không ai đẩy đệ?”
“Không ai đẩy đệ.” Dận Tự không chút nghĩ ngợi đáp ngay.
Thái tử nở nụ cười, cúi người kề sát tai, giọng nói nhẹ nhàng: “Hài tử ngoan, đệ phải nhớ rõ những lời hôm nay đã nói.”
Dứt lời liền đứng dậy, hòa nhã nói: “Về sau ai dám khi dễ đệ thì tới tìm huynh, Lương Tần nương nương chi tiêu thiếu gì, đệ cứ đến chỗ huynh hỏi.”
Dận Tự gật đầu. “Dận Tự thay ngạc nương tạ ơn Thái tử điện hạ.”
Thái tử hài lòng rời đi.
Dận Tự nhìn theo bóng lưng của hắn, thở dài.
Hài tử hoàng thất, không một ai đơn giản.
Thái tử thuở nhỏ được đích thân Hoàng a mã dạy dỗ, phương châm trị quốc, mưu kế đế vương, chỉ sợ truyền dạy không ít, lúc này mới bao tuổi, cũng đã học được đe dọa cám dỗ, nếu hắn thật sự là một hài đồng bảy tuổi, may mắn tránh được một kiếp, lại bị đe dọa thêm lần nữa, chỉ sợ thật sự không dám nói gì cả.
Lúc Tứ A ca Dận Chân tới, nhìn thấy chính là bộ dạng hơi đăm chiêu của Dận Tự.
“Tiểu Bát.” y gọi một tiếng, kéo Dận Tự ra khỏi đống suy tư của mình.
“Đệ sao rồi?” tay sờ trán đối phương, cảm giác nhiệt độ đã giảm mới khe khẽ thở phào nhẹ nhõm. “Mới nãy huynh trông thấy Thái tử điện hạ, huynh ấy cũng đến thăm đệ sao?”
Dận Tự gật đầu, lộ ra tươi cười. “Cám ơn tứ ca đến thăm đệ.”
Dận Tự thoáng nhăn mày. “Đang yên đang lành, sao lại rớt xuống nước vậy?”
Dận Tự sắc mặt không đổi. “Là đệ tự mình bất cẩn ngã xuống.”
Dù sao Dận Chân cũng còn nhỏ, không hề nghi ngờ, nghe vậy chỉ thoáng nhớ lại mà sợ run. “Nô tài Cao Minh này, không biết hầu hạ đệ kiểu gì, may mà chạy tới kịp lúc, nếu không chết một trăm lần cũng không đủ!”
Dận Tự nói chuyện với y, lòng lại tự nhủ, lần này nếu bản thân không biết bơi, hoặc giả Cao Minh đến chậm một bước, chỉ sợ hiện giờ sống chết còn chưa biết, không ai nghĩ đến đường đường Thái tử một nước lại mưu hại chính đệ đệ của mình, chỉ tưởng hắn tuổi nhỏ nghịch ngợm bất cẩn trượt chân, còn ngạc nương của mình, không có nhi tử duy nhất này, thì biết phải dựa vào đâu đây?
Hắn biết chung quy Thái tử cũng bị phế, nên chỉ một lòng phòng bị Hoàng a mã cùng tứ ca, không ngờ tới lần đầu thất bại, lại là lọt vào tay nhị ca, uổng phí bản thân đã sống bao nhiêu năm, có lẽ do mấy ngày nay sống quá an nhàn mà trở nên lơ là sơ suất.
Trong hoàng cung này, nhiều nhất chính là đao không thấy máu, nhất thời sơ suất, sẽ vạn kiếp bất phục.
Năm Khang Hy thứ hai mươi tám, đã định trước là thời buổi rối ren.
Khang Hy lần thứ hai nam tuần, tuần tra quản lý Hoàng Hà, khảo sát tác phong của quan lại, xử lý đám tham quan, làm cho quan trường trên dưới một trận gà bay chó sủa.
Vào tháng tư, đám người Sách Ngạch Đồ, Đông Quốc Cương đến Nerchinsk, cùng nước Nga thương thảo xem xét biên giới hai bên, trải qua nhiều lần bàn bạc cùng đàm phán, kéo dài tới tận tháng 6, triều đình dưới tình hình đó quyết định nhượng bộ, rốt cục ký kết «Hiệp ước Nerchinsk», tin tức truyền về, Khang Hy vung rộng tay, ban thưởng cho Sách Ngạch Đồ cùng những người đi theo, tình thế đảng Thái tử đang hưng thịnh, người dựa vào Đại A ca thấy tình huống không ổn, Minh Châu lại bị cách chức, nhất thời như rắn mất đầu, đại đô tạm thời sóng yên biển lặng.
Tháng bảy, lại xảy ra một đại sự, vô luận đối với Khang Hy, hay đối với Dận Chân, đều là một đả kích trầm trọng.
Đông Quý phi thân thể vốn đã không tốt, mấy năm nay chưởng quản hậu cung, hao tổn tinh thần lao lực, cộng thêm nữ nhi chết yểu, đối nàng mà nói là đả kích trầm trọng, thân thể tận lực chống đỡ, rốt cục sau tháng giêng năm mới thì ngã bệnh, từ đó trở đi triền miên giường bệnh, dần dần nghiêm trọng.
Mấy ngày nay đến thư phòng, Dận Tự đều không nhìn thấy Dận Chân, biết tình cảm giữa y và dưỡng mẫu sâu đậm, có thể là đang canh giữ bên giường chăm sóc, xuống lớp, đi thẳng đến Cảnh Dương Cung.
Hắn biết Đông Quý phi còn sống ước chừng mấy ngày nữa, hơn nữa Khang Hy vì xung hỉ còn định lập nàng làm Hoàng hậu, nhưng bệnh tình của Đông Quý phi chung quy không được —— những lời này cũng không thể nói với bất kỳ ai, nhìn thấy Dận Chân vẻ mặt đau thương, hắn cũng chỉ có thể nói mấy câu an ủi mà thôi.
Chỉ là không ngờ tới bệnh tình của Đông Quý phi đã nghiêm trọng đến nước này.
Nữ tử này trước nay phong thái rạng rỡ, hiện tại thoạt nhìn lại như người sắp chết bốn năm chục tuổi, bàn tay lộ ra ngoài chăn gầy trơ xương, nhìn thấy mà khiếp đảm.
Dận Chân đang tựa trước giường, cùng bà nhỏ giọng chuyện trò.
“Đông Phi nương nương vạn an. . . . . .” Dận Tự nhẹ giọng nói, giống như sợ lớn tiếng sẽ quấy nhiễu bà.
“Con đến rồi. . . . . .” ánh mắt Đông Quý phi từ Dận Chân chuyển qua hắn, khóe miệng miễn cưỡng cong lên. “. . . . . . Qua đây.”
Dận Tự nghe lời đi qua, quỳ xuống bên cạnh Dận Chân.
“Ta có mấy lời, muốn nói với con.” Đông Quý phi hơi thở mỏng manh, giọng nói yếu ớt.
“Xin nghe nương nương dạy bảo.”
Đông Quý phi nhìn qua Dận Chân rồi nói: “Ta chỉ sợ, không chăm sóc Dận Chân được nữa. . . . . . Nó tuổi còn nhỏ, tuy có thân mẫu, nhưng vì ta. . . . . . Khụ khụ, nhưng vì ta, không gần gũi với thân mẫu, đây là sai lầm của ta. . . . . .”
Dận Chân vội nói: “Ngạc nương đừng nói những lời này, có thể được ngạc nương nuôi nấng, là phúc phận lớn nhất của nhi thần.”
Đông Quý phi lắc đầu cười khổ: “Năm đó, nếu không phải vì lòng ích kỷ của ta, xin Hoàng thượng mang con từ chỗ Đức Phi qua đây nuôi nấng, thì hôm nay mẫu tử hai người. . . . . . Ây, không nhắc lại cũng được, Dận Tự.”
“Nhi thần đây.”
“Dận Chân về sau, nếu cùng Đức Phi có gì không vui, mong rằng con, hòa giải. . . . . .”
Hiểu con không ai bằng mẹ, Đông Quý phi biết với tính tình của Dận Chân, cùng thân mẫu chung sống, tất nhiên sẽ không vui vẻ, do đó không thể không căn dặn thêm mấy câu, đây là nói cho Dận Tự, cũng là nói cho Dận Chân nghe.
Bà không con không cái, đối xử với Dận Chân như con ruột, hiện giờ năm tháng hạnh phúc khó kéo dài, trăm phương nghìn kế vì con trù tính nhiều chút, Dận Tự tâm tư thuộc hạng linh hoạt, đương nhiên hiểu được khổ tâm của bà, nội tâm cảm thán đồng thời khâm phục, nên lập tức bằng lòng.
“Huynh đệ các con giao tình sâu đậm hiếm thấy, khụ khụ, hy vọng về sau vô luận có chuyện gì, cũng phải, cũng phải giúp đỡ lẫn nhau, thủ túc tình thâm.”
Dận Chân cầm lấy tay của Đông Quý phi, mắt rưng rưng: “Ngạc nương an tâm, nhi thần nhất định đối xử tử tế với bát đệ, tuyệt đối không phụ lòng kỳ vọng của ngạc nương.”
Dận Tự thầm thở dài, cũng y theo lời Dận Chân lặp lại lần nữa.
Huynh đệ hai người ở trước giường Đông Quý phi bằng lòng hứa hẹn, giống như lời thề, Dận Tự không biết loại hứa hẹn này có thể duy trì được bao lâu, tuy rằng bản thân kiếp này không có dã tâm tranh đoạt, nhưng với tính tình thất thường của vị tứ ca này, một câu hứa hẹn, cũng không đại diện cho điều gì.
Khang Hy hạ triều vội vàng tới đây, bảo chúng đi ra ngoài, gặp phải đại sự này, hai người Dận Chân không dám đi xa, đều đứng ngoài điện chờ, chỉ chốc lát sau, Nghi Phi, Đức Phi cùng các phi tần khác, tính cả Thái tử cùng chư vị A ca lớn tuổi cũng đã vội vã đến đây, lại bị Khang Hy sai người cản ở ngoài.
Đức Phi nhìn thấy Dận Chân bộ dạng thương tâm tuyệt vọng, nghĩ đến mình còn tại thế, nó lại đi khóc thương cho một nữ nhân không phải thân mẫu, trong lòng rất khó chịu.
Qua thời gian vài nén hương, Khang Hy rốt cục đi ra, hốc mắt hơi đỏ, giọng nói cũng trầm thấp hơn ngày thường.
“Nghe chỉ, theo từ dụ của Hoàng thái hậu, Hoàng quý phi Đông thị, xưa nay hiếu kính, hiền hậu lễ phép, sinh con dưỡng cái chu đáo ân cần, nay lâm vào hiểm nghèo, thâm tâm thương tiếc cho nàng, ưng thuận lập tức lập làm Hoàng hậu, bày tỏ tôn kính tán dương.”
Trong lòng mọi người thoáng kinh động, ngay cả Hoàng thái tử Dận Nhưng trên mặt cũng hiện vẻ ngạc nhiên, lại không dám dị nghị.
Vậy tính ra, gồm cả vị Đông Hoàng hậu ở bên trong, Khang Hy có ba vị Hoàng hậu, người đầu tiên là Hách Xá Lý thị, cũng chính là mẫu thân của Dận Nhưng, vị thứ hai là Nữu Hổ Lộc thị, là thân tỷ của Ôn Hi Hoàng quý phi – mẫu thân của Thập A ca, hai vị này đều mất sớm, cũng chính vì nguyên nhân đó, Khang Hy cảm thấy bản thân mệnh khắc thê, không dám tùy tiện lập Hậu nữa.
Lần này lập Đông Quý phi làm Hậu, địa vị của gia tộc Đông Giai thị ngày sau cũng sẽ nước dâng thuyền lên, bao gồm dưỡng tử của bà là Tứ A ca, chỉ sợ cũng. . . . . .
Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi hướng mắt về phía Tứ A ca Dận Chân, trong lòng thầm tính toán.
Dận Chân lại chỉ lẳng lặng đứng yên, mặt mang bi thương, cũng không lên tiếng, dường như không nghĩ gì cả.
Lập Hậu chưa đầy ngày, mùng mười tháng bảy năm Khang Hy thứ hai mươi tám, Hoàng hậu Đông Giai thị ra đi.
Tình cảm của Khang Hy đối vị Hoàng hậu này vẫn rất sâu đậm, phân phó trong ngoài triều đình mặc y phục thuần lụa trắng, khóc tang ba ngày, không thượng triều năm ngày, đích thân đưa linh cữu đến ngoài Triều Dương Môn.
Dận Chân kiên trì đòi túc trực bên linh cữu, không rời nửa bước, ngay cả buổi tối cũng canh giữ, ai cũng không khuyên được, tin này tới tai Khang Hy, ông cảm thấy người con này tình thâm ý trọng, nên phân phó mọi người không cần ngăn cản, chỉ cần chú ý trông nom.
Đêm tháng bảy cũng không oi bức như ban ngày, gió mát hiu hiu từ bốn phương tám hướng thổi đến, lại thổi không đến trái tim trầm lắng kia.
Cao Minh đi trước cầm đèn ***g, nhịp chân không nhanh không chậm, đèn ***g soi sáng bóng đêm của Tử Cấm Thành, lạnh lẽo dường như rõ ràng hơn.
Vì đại tang của Đông Hoàng hậu, đã nhiều ngày nay không khí trong cung có hơi u ám, tâm trạng Khang Hy không tốt, mọi người cũng bị đè nặng, lúc trên triều, cả đám Ngự sử ngày xưa không có gió cũng muốn nổi sóng, nay lại thành thành thật thật im lặng mấy ngày.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp cung điện, Dận Tự đi đến trước Cảnh Dương Cung.
Cửa cung vì lý do đặt linh cữu của Đông Hoàng hậu mà mở rộng, vừa liếc mắt đã nhìn thấy tình hình bên trong.
Người đang quỳ trước linh cữu, đầu rủ xuống, thân mặc đồ tang, đưa lưng về phía hắn.
Dận Tự thở dài, sải bước tiến vào, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Tứ ca.”