Đáy mắt Viên Mộ Tình tràn ngập tuyệt vọng, từng lớp từng lớp cuộn lên, như sóng dữ nhấn chìm lý trí của cô chỉ trong nháy mắt.
Không kịp phản ứng, vạt áo ở vai bị kéo tụt xuống, làn da trắng muốt lập tức lộ ra giữa không khí lạnh lẽo, khiến cô không khỏi rùng mình một cái.
Người đàn ông ngồi phía trước thoáng nhìn giọt nước mắt vừa rơi xuống từ khóe mắt cô, ánh mắt lạnh lùng lại xen lẫn vài phần tàn nhẫn. Anh dựa lưng vào ghế, khởi động xe, đổi hướng chạy thẳng về phía biệt thự.
Dưới ánh đèn tù mù trong khoang xe, trên làn da bị cắn mυ"ŧ đến rướm đỏ kia hiện rõ một hàng dấu răng, vừa chói mắt vừa đáng sợ.
Tịch Triều Diễn chăm chú nhìn con đường mưa bụi phía trước được ánh đèn pha rọi sáng, toàn thân bao phủ bởi hơi thở lạnh lẽo.
Chẳng mấy chốc, xe đã dừng lại trước biệt thự.
“Xuống xe.” Anh lạnh giọng ra lệnh, vừa nói vừa đóng sập cửa xe.
“Không…” Viên Mộ Tình nhìn chằm chằm người đàn ông đang tỏa ra khí tức giận dữ, theo bản năng lắc đầu, cố gắng kháng cự.
Thấy anh vươn tay về phía mình, cô lập tức phản xạ nắm chặt lấy tay vịn chỗ ngồi, cứng người lại.
Hành động này chẳng khác gì múa rìu qua mắt thợ, chỉ khiến anh càng thêm chế giễu: “Sao vậy? Còn định kéo dài thời gian chắc?”
Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt đẫm nước mắt của cô, trong lòng bỗng dâng lên một cơn phiền chán khó hiểu.
Từ khi anh biết người phụ nữ này đến giờ, cô vẫn luôn thích dùng bộ dạng đáng thương đó để cầu xin lòng trắc ẩn của người khác!
“Tôi không có! Tôi không phải người mà anh nghĩ!” Cô gắng gượng cãi lại bằng giọng nói run rẩy, nhưng chẳng thể khiến anh mảy may mềm lòng.
Anh không quan tâm đến sự chống cự yếu ớt kia mà kéo mạnh cô ra khỏi xe.
Không gian trong căn biệt thự quen thuộc đến mức khiến người ta nghẹt thở.
Viên Mộ Tình cứng người đứng bên mép giường, phía sau là người đàn ông mà cô chẳng thể kháng cự được.
Tịch Triều Diễn nhìn bóng lưng đang run rẩy ấy, bực bội tháo cà vạt ném lên giường.
Từng chút lạnh lẽo trên quần áo thấm vào da thịt, khiến Viên Mộ Tình lại run lên, cả người lạnh toát như ngâm mình trong băng.
“Viên Mộ Tình.”
Nghe thấy có người gọi tên mình, cô theo bản năng quay đầu lại. Nhưng rồi ngay lập tức nhận ra điều gì đó, cô nhìn anh chằm chằm, giọng run rẩy: “Anh đang gọi ai?”
“Diễn trò sao?” Tịch Triều Diễn cười như không cười, vươn tay về phía cô: “Kỹ năng diễn của cô càng ngày càng tệ đấy.”
“Đi tắm.” Ngay khi ngón tay anh chạm vào làn da lạnh ngắt của cô, anh khẽ rụt lại, chau mày, giọng nói cũng trở nên lạnh như băng.
Viên Mộ Tình ngẩn người, miễn cưỡng gượng ra một nụ cười nhạt: “Không cần đâu.”
Anh chẳng thèm quan tâm, quay người cầm khăn tay lau ngón tay, động tác rõ ràng mang theo sự chán ghét lộ liễu.
Thấy vậy, nụ cười của cô đông cứng ngay nơi khóe môi.
“Đã theo tôi lên đây rồi, còn giả vờ rụt rè?” Anh quay người lại, sắc mặt âm trầm, bước tới bắt đầu kéo quần áo trên người cô.
“Anh làm cái gì vậy!” Viên Mộ Tình hét lên, siết chặt cổ áo: “Anh tránh ra! Đừng chạm vào tôi!”
“Tôi làm gì, chẳng lẽ cô không rõ?” Anh gạt tay cô ra, rồi thô bạo đẩy ngã: “Hay là cố tình vờ như không biết?”
Dứt lời, anh kéo người con gái đang lùi sát vào mép giường lên, không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng nào, bế ngang rồi đạp văng đống quần áo dưới chân, đi thẳng vào phòng tắm.
Không thử nhiệt độ nước, cũng chẳng hề dịu dàng.
Cô cứ như vậy bị ném xuống đầu đập mạnh vào bồn tắm, chưa kịp định thần đã cảm thấy nước tràn vào miệng mũi. Cơn nghẹt thở ập đến khiến cô vùng vẫy theo bản năng.
Tịch Triều Diễn lạnh lùng nhìn cô vật vã dưới làn nước, rồi ho sặc sụa như muốn nổ tung lồng ngực, trong lòng anh ngoài giận dữ còn có một thứ cảm xúc lạ lùng không thể gọi tên.
“Muốn chạy sao?” Anh ngồi xổm xuống, tóm lấy tóc cô bắt cô ngẩng đầu lên: “Từ giờ trở đi, cả đời này em đừng hòng thoát khỏi tôi!”
Viên Mộ Tình thở hổn hển, cơn đau ở cổ khiến cô không thể không dựa vào lực kéo của anh để ngẩng mặt.
“Buông tôi ra!” Cô cố sức giãy giụa, hét lớn một tiếng khiến không gian quanh họ lập tức rơi vào im lặng tuyệt đối.