Giọng nói của Kiều Tắc có chút nghiêm khắc, Kiều Mạn Mạn tưởng là anh trai hung dữ với bé, bối rối một chút, bị dọa khóc.
Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết là người cuồng con gái tiêu chuẩn, chưa từng nỡ nặng lời với con gái.
Nếu có lần nào, thì đó là lần Kiều Mạn Mạn chạy ra ngoài khiến họ sốt ruột không chịu được, Triệu Linh Tuyết bị cảm xúc che mờ lý trí, giọng điệu nói chuyện với con gái hơi nóng nảy, cũng chỉ có một lần này.
Cho dù sau này biết Kiều Mạn Mạn không phải con gái ruột, tình yêu của họ đối với bé cũng không giảm chút nào.
Kiều Mạn Mạn được ba mẹ cưng chiều lớn lên ngốc bạch ngọt (*), ngây thơ đơn thuần, dễ lừa, lá gan còn cực kỳ nhỏ.
Kiều Tắc thân là anh trai, thấy em gái phạm sai lần sẽ phê bình bé, nhưng cho tới bây giờ đều bình tĩnh ôn hòa, kiên nhẫn giảng đạo lý, phân tích cho em gái.
Hỏi thì là do chỉ cần nói chuyện lớn tiếng một chút, em gái ngốc nghếch của cậu sẽ khóc thút thít.
Kiều Tắc thừa nhận thanh âm nói chuyện lúc nãy của cậu có hơi lớn, nhưng không nghĩ tới em gái nói khóc là khóc, cũng hơi bối rối, không khỏi đau đầu, tay chân luống cuống dỗ bé.
Kiều Mạn Mạn khóc thút thít.
Không chỉ do bé bị anh trai dọa khóc, mà phần nhiều là bị chính mình dọa khóc, trong lòng bé luôn nghĩ: “Mình không phải con ruột, anh trai sẽ ghét mình”, “Sẽ bị đuổi khỏi nhà”, hôm nay còn bị anh trai nói vài câu, liền phá vỡ lớp phòng thủ.
Bé cảm thấy sợ hãi, cô đơn bất lực, không biết phải làm gì.
Tiếng khóc của Kiều Mạn Mạn khiến cho mấy dì giúp việc trong nhà chú ý, các bà không hẹn mà cùng dùng ánh mắt khiển trách nhìn Kiều Tắc, giống như đang nói: Cậu chủ đã bao nhiêu tuổi rồi, còn bắt nạt trẻ con?
Kiều Tắc: “…”
Thật sự là trăm miệng khó cãi.
Kiều Tắc không nhịn được thở dài, tiếp tục kiên trì dỗ dành em gái. Nói không phải cậu cố ý, bảo bé đừng khóc, nếu không ba mẹ quay về lại phê bình cậu.
Kiều Tắc: “Mạn Mạn, anh mua màu và cọ vẽ mới cho em, còn có LinaBell (**) mà em thích nhất, em đừng khóc nữa.”
LinaBell!!
Tiếng khóc của Kiều Mạn Mạn dừng lại hai giây, hai giây sau, lại tiếp tục khóc thút thít.
Kiều Tắc: “Ấy, anh mua cho em hai con LinaBell?”
Kiều Mạn Mạn không khóc nữa, nhưng van nước mắt không đóng lại được, nước mắt như hạt đậu tí tách rơi xuống, khóc đến mắt đỏ hồng, mũi cũng đỏ hồng, khiến người ta đau lòng.
Dì bảo mẫu chăm sóc Kiều Mạn Mạn cũng tới dỗ dành bé.
Kiều Mạn Mạn đau lòng, không nghĩ nhiều đã hỏi: “Có phải anh ghét em không?”
Dì bảo mẫu lộ ra biểu cảm kinh ngạc, vội vàng nói cô chủ ngoan ngoãn, đáng yêu như vậy, mọi người yêu thích còn không kịp, sao có thể ghét được chứ?
Kiều Mạn Mạn tủi thân thút thít: “Nhưng anh trai hung dữ với cháu, còn không cho cháu sang nhà anh trai lớn chơi.”
Kiều Tắc cũng kinh ngạc, hoàn toàn không thể hiểu được logic của em gái ngốc nghếch, sao có thể kết luận là cậu ghét bé vậy?
Cậu không cho phép bé đi tìm Kỳ Mộ, thì là ghét bé?
Vô lý!!!
Nếu thật sự phải nói, thì cậu ghét Kỳ Mộ mới đúng!
Kiều Tắc: “… Kiều Mạn Mạn, em là em gái anh, sao anh có thể ghét em được? Nếu anh ghét em, anh sẽ không mua màu và cọ vẽ mới cho em, còn có LinaBell nữa.”
Cậu nhấn mạnh thêm: “Hai LinaBell!”
Kiều Mạn Mạn suy nghĩ một chút, cảm thấy anh trai nói rất có lý.
Anh trai mua LinaBell cho bé, nhất định là không ghét bé.
Nếu anh trai ghét bé, chắc chắn sẽ không mua LinaBell yêu dấu cho bé!
Hai LinaBell!
Cuối cùng Kiều Mạn Mạn cũng tin tưởng anh trai không ghét mình, gật đầu.
Đôi mắt đẫm nước mắt, ướt sũng, bé nói chuyện mang theo chút giọng sữa, còn chút nức nở không khống chế được, hỏi: “Thế giờ em có thể đi tìm anh trai lớn chơi chưa ạ?”
Mặt Kiều Tắc có chút dấu hiệu nứt vỡ.
Sao em dầu muối đều không ăn vậy!
Cậu cực kì bình tĩnh, thử dùng một phương thức khác nói chuyện cùng em gái: “Anh mua cho em ba con LinaBell, em đừng đi tìm Kỳ Mộ nữa, ở nhà vẽ tranh.”
Ba LinaBell!!
Đôi mắt của Kiều Mạn Mạn sáng lên.
Nhưng nhớ tới lời anh trai lớn, cặp mắt xinh đẹp lại trở nên ảm đạm, tâm tình có chút sa sút nói: “Anh trai ghét em, không cho em đến nhà anh trai lớn chơi.”
Kiều Tắc xanh mặt.
Để chứng minh với em gái rằng cậu không ghét bé, không thể không đồng ý cho em gái đi tìm Kỳ Mộ chơi.
Nhìn bóng lưng em gái rời đi, Kiều Tắc đột nhiên cảm thấy sai sai.
Khoan đã…
Cậu vốn dĩ muốn ngăn cản em gái đến nhà Kỳ Mộ, kết quả cậu không cẩn thận làm em gái khóc, vì dỗ em gái mà đồng ý mua cho bé ba con LinaBell.
Bây giờ, em gái đến nhà Kỳ Mộ.
Nói cách khác, cậu không chỉ không ngăn cản được em gái, ngược lại còn đồng ý bỏ ra tiền tiêu vặt của mình!!
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc tức đến nhồi máu cơ tim.
Lỗ lớn rồi!!!
…
Kiều Mạn Mạn lại mang theo dụng cụ vẽ tranh đi tìm Kỳ Mộ, lần này không chỉ tới muộn, ánh mắt còn phiếm hồng, dáng vẻ giống như mới khóc.
Kỳ Mộ thấy vậy không khỏi nhíu mày, hỏi có phải Kiều Tắc bắt nạt bé không.
Kiều Mạn Mạn lắc đầu, thành thật trả lời: “Anh trai không có bắt nạt em.”
Chỉ là không cho bé tới nhà anh trai lớn chơi thôi.
Nghĩ tới đây, Kiều Mạn Mạn chợt thấy vui vẻ, trên mặt nở nụ cười xán lạn, không đợi được chia sẻ với Kỳ Mộ: “Anh trai em nói sẽ mua cho em ba con LinaBell!!”
Trong lúc nói chuyện, bé đưa mấy viên kẹo mềm vị trái cây cho Kỳ Mộ.
Vừa nãy dì bảo mẫu cầm rất nhiều kẹo dỗ bé, bé cầm một ít qua cho anh trai lớn.
Kỳ Mộ thấy đứa bé nhét đồ vào tay mình, cúi đầu, thấy mấy viên kẹo đóng gói lộn xộn đặt trong lòng bàn tay cậu ta.
Cậu ta nghĩ, hóa ra bé thích LinaBell sao.
Cậu ta “Ồ” một tiếng, xé một viên kẹo trong số đó ra rồi đưa lại cho đứa bé, giọng dịu dàng hỏi: “Tại sao anh trai lại mua cho em ba con LinaBell?”
Kiều Mạn Mạn đơn giản nói qua một chút.
Bé bỏ đi những chi tiết khóc thút thít, bởi vì cảm thấy để anh trai lớn biết mình khóc thút thít sẽ hơi mất mặt, đồng thời cũng sợ anh trai lớn cười nhạo bé.
Toàn bộ cảm xúc của đứa trẻ 7 tuổi đều viết hết lên mặt, rất vui vẻ nói: “Anh trai nói, anh ấy không ghét em!”
Kỳ Mộ cười cười, phụ họa: “Em ngoan như vậy, ai sẽ ghét em chứ?”
“Họ thích em còn không kịp.”
Kiều Mạn Mạn có khuôn mặt ngây thơ ngoan ngoãn, tính cách mơ mơ màng màng, giống như cục bột nếp ngọt ngào, thật sự quá đáng yêu, rất khiến người ta yêu thích.
Nhiều người cũng từng nói những câu tương tự như: “Mạn Mạn dễ thương như vậy, ai không thích Mạn Mạn chứ?”
Bé có lúc ngượng ngùng, có lúc không.
Bởi vì bé cảm thấy bé lớn lên đáng yêu nha!
Hiện tại nghe Kỳ Mộ nói như vậy, Kiều Mạn Mạn hơi ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến anh trai không ghét bé, trong lòng bé phần nhiều vẫn rất vui vẻ.
Kỳ Mộ nhìn đứa bé vui tươi nhảy nhót trước mặt, không nói gì, ôn hòa kiên nhẫn nghe bé nói chuyện, vẽ tranh cùng bé.
Trong lòng cậu ta nghĩ đến một cái tên khác.
Giang Vọng Hạ.
…
Theo tuổi tác lớn dần, dáng vẻ Kiều Mạn Mạn càng thêm tiêu chuẩn, khi còn bé đã là người đẹp từ trong trứng nước, khuôn mặt và ngũ quan xinh đẹp không chê vào đâu được.
Hiện tại, khuôn mặt và ngũ quan nảy nở ngày càng cân đối, vẫn xinh đẹp như vậy.
Điều không hoàn hảo duy nhất là cô ấy không được thừa hưởng gen cao ráo của ba mẹ.
Kiều Minh cao 1m8, Triệu Linh Tuyết cao 1m65, theo lý thuyết thì con cái của họ cho dù vóc dáng không quá cao, cũng sẽ không quá thấp, con trai của họ chính là ví dụ tốt nhất, chưa tới 18 tuổi nhưng đã hơn 1m8.
Kiều Mạn Mạn 12 tuổi cao 1m49, thuộc về loại hơi thấp.
Triệu Linh Tuyết an ủi con gái, còn có thể tiếp tục cao hơn, uống nhiều sữa, vận động nhiều, nhất định có thể cao như mẹ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Mạn Mạn suy sụp, hơi tức giận.
Cô ấy rất không thích vận động.
Thể lực cô ấy không tốt, rất dễ mệt mỏi, có lẽ học sinh khác không thích học tiết chính khóa, thích tiết thể dục, bởi vì tiết thể dục có thể chơi ở sân vận động. Nhưng cô ấy lại ghét tiết thể dục ngang tiết chính khóa!
Kiều Tắc biết em gái không phải con cái nhà họ Kiều, cho nên không “di truyền” gen cao ráo của ba mẹ là điều dễ hiểu.
Anh chưa bao giờ cảm thấy chuyện em gái lớn lên không cao là chuyện kỳ quái.
Ngược lại là mấy người bạn quan hệ không tồi, họ cũng quen biết Kiều Mạn Mạn, thấy hai năm nay vóc dáng cô ấy gần như không cao lên, có phần buồn bực: “Sao em gái mày không cao lên vậy?”
Kiều Tắc thầm nghĩ: Vậy phải hỏi xem ba mẹ ruột em ấy cao bao nhiêu.
Anh sẽ không gọi em gái mình là chú lùn.
Anh chỉ biết ra vẻ thâm sâu, nói: “Em gái tao lớn lên có xinh đẹp không?”
Mấy người bạn cùng gật đầu.
Đẹp, đẹp như búp bê Tây Dương vậy.
Trước kia họ có thương lượng sau lưng Kiều Tắc, làm thế nào mới trộm em gái anh đi được, ai mà không thích em gái xinh đẹp đáng yêu chứ.
Kiều Tắc nói: “À, chỉ số thông minh tương xứng với chiều cao.”
Bạn bè:???
Bạn bè: Thằng nhóc này ngay cả em gái mình cũng tổn thương, mày không muốn sống nữa sao?
Những câu này không biết sao lại truyền đến tai Kiều Mạn Mạn, bị cô ấy biết được, khiến tâm trạng vốn không vui của cô ấy càng tồi tệ hơn.
Kiều Mạn Mạn khóc thút thít đi mách với ba mẹ.
Vẫn như bao lần, Triệu Linh Tuyết dịu dàng mắng con trai vài câu: “Con thân là anh trai, không phải nên bảo vệ em gái sao? Sao con lại có thể nói em gái con như vậy?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Tắc muốn nói lại thôi, nhìn mặt em gái, lại nhìn mặt mẹ, thật sự không thấy có chút giống nhau nào.
Cô ấy nhìn không giống họ, chiều cao cũng không giống.
Anh hỏi: “Mẹ, chẳng lẽ mẹ không cảm thấy nhan sắc trung bình của Mạn Mạn cao hơn chúng ta sao?”
Triệu Linh Tuyết do dự.
Mạn Mạn đúng là người đẹp nhất trong nhà, vừa ngọt ngào vừa đáng yêu, cực kỳ khiến người ta yêu thích.
Đâu giống hai ba con nhà này cả ngày đều bày ra bộ mặt thối?
Kiều Tắc chắc như đinh đóng cột, vô cùng tin tưởng: “Nhất định là dùng chỉ số thông minh và chiều cao để đổi lấy nhan sắc!”
Nghe con trai ngụy biện xong, Triệu Linh Tuyết hơi suy nghĩ: Con gái ngốc nghếch, nhưng đúng là rất xinh đẹp.
Triệu Linh Tuyết bỏ phiếu tán thành: “Con nói đúng.”
Kiều Mạn Mạn:???
…
Ngày thứ hai Kiều Tắc đón tuổi 18, Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết quyết định ngả bài với cậu. Kiều Mạn Mạn không phải con gái ruột của họ, không phải em gái ruột của anh.
Sợ anh không tin, họ còn đưa kết quả xét nghiệm cho con trai xem.
Kiều Minh nói: “Dù Mạn Mạn không phải con gái ruột của gia đình chúng ta, nhưng con bé đã là người nhà của chúng ta. Chúng ta nói cho con biết là vì con có quyền được biết, không phải để cho con bắt nạt Mạn Mạn.”
“Dù sao thì con bé vẫn là em gái con.”
Triệu Linh Tuyết nói: “Tiểu Tắc, con phải tiếp tục yêu thương em gái giống như trước đây, biết chưa?”
Kiều Tắc làm cách nào cũng không nghĩ tới tình huống này.
Mấy năm nay, Kiều Tắc tìm mọi cách nói cho ba mẹ, rồi lại từ bỏ, cho rằng họ không biết thân thế của Kiều Mạn Mạn, lại không nghĩ tới họ đã sớm phát hiện.
Không hề báo trước, chân tướng cứ như vậy bị họ nói ra.
Trái tim trong lồng ngực đập thình thịch.
Trong lòng có một giọng nói nói cho anh biết, chỉ thiếu chút thôi, chỉ cần cậu nói ra, rất nhanh sẽ có thể tìm được Giang Vọng Hạ.
Tuy nhiên…
Giọng nói còn chưa phát ra đã hoàn toàn dừng lại, tên “Giang Vọng Hạ”, “Giang Ngôn Nhất” giống như từ cấm kỵ, không có cách nào nói ra từ trong miệng anh.
Trong nháy mắt đó, thời gian cùng không gian lại đông cứng, ý thức và thân thể anh bị cưỡng chế tách ra.
Đợi đến khi ý thức quay lại lần nữa, Kiều Tắc nhìn thấy khuôn mặt lo lắng và nghiêm túc của mẹ, bà nhìn anh nói: “Tiểu Tắc, con phải tiếp tục yêu thương em gái như trước đây, biết chưa?”
Đó là những gì bà vừa nói.
Vừa mới đây thôi, họ nói cho cậu biết, Kiều Mạn Mạn không phải con ruột của họ, có vẻ là bị ôm nhầm lúc sinh ra ở bệnh viện.
Căn cứ vào hồ sơ lưu lại ở bệnh viện, phương thức liên lạc của người nhà Kiều Mạn Mạn là con số không, không tra ra được người này.
Họ không từ bỏ việc tìm kiếm con gái, không từ bỏ việc tìm kiếm gia đình Kiều Mạn Mạn.
Kiều Tắc chậm rãi nhắm mắt lại.
Dưới cái nhìn của Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết, anh đang tiêu hóa sự thật khó chấp nhận này.
Một lát sau, Kiều Tắc mở mắt.
Anh thở dài một hơi, sau đó cười với họ, nói: “Dạ, con biết rồi, con sẽ coi Mạn Mạn như em gái, tiếp tục chăm sóc em ấy.”
Quả nhiên, vẫn không có cách nào sớm tìm được Giang Vọng Hạ.
Buổi tối ngày Kiều Minh và Triệu Linh Tuyết ngả bài với cậu, Kiều Tắc mơ một giấc mơ rất dài rất dài.
Trong mơ là trải nghiệm của Giang Vọng Hạ.
Từ lúc 6 tuổi cô đã rời khỏi thành phố cùng ba nuôi, 7 tuổi học cờ vây, 8 tuổi tham gia thi đấu giành được hạng nhất. Đến bây giờ 12 tuổi học trường trung học trọng điểm, tất cả nội dung đều rõ ràng, khắc sâu trong đầu anh.
Anh có thể thấy rõ nhà Giang Vọng Hạ trông như thế nào.
Anh có thể thấy rõ tên trường học.
Anh cũng có thể thấy rõ hạng mục thi đấu cô tham gia tên là gì, đối thủ là ai, thành tích thi đấu như thế nào, anh cố gắng nhớ kỹ những chi tiết này, không để mình quên đi.
Không biết trôi qua bao lâu, giấc mơ dài tiến gần tới điểm cuối.
Đầu óc Kiều Tắc mê man, tỉnh lại.
Anh bối rối hồi lâu, tỉnh táo lại, loáng thoáng nhớ rằng mình mơ thấy Giang Vọng Hạ.