Giang Vọng Hạ cực kỳ bình tĩnh phân tích logic định tội cho Kiều Tắc: “Em không tin là có chuyện trùng hợp như vậy, anh ta đúng lúc đến thành phố S, lại còn đúng lúc gặp được Kiều Mạn Mạn bị xoáy nước cuốn xuống biển.”
“Nói anh ta không theo dõi Kiều Mạn Mạn tới đây, người đầu tiên không tin là em.”
Cô nói ra nghi ngờ trong lòng: “Chắc chắn là một tên cuồng theo dõi! Nghi ngờ hợp lý là anh ta âm thầm theo dõi Mạn Mạn, nếu không không giải thích được chuyện anh ta cứu người còn nhanh hơn cả em.”
Là một vận động viên, thể lực của Giang Vọng Hạ rất tốt, phản ứng cũng rất nhanh.
Ấn tượng của cô đối với Kiều Mạn Mạn là thân thể không khỏe lắm, lúc nào cũng thấy uể oải. Tuy rằng không nghĩ tới sẽ gặp phải xoáy nước, nhưng vẫn lo lắng Kiều Mạn Mạn bị sóng đánh không đứng vững sẽ chết đuối, cho nên thi thoảng sẽ ngó qua một chút.
Lúc ấy, ý thức được đó là xoáy nước, phản ứng đầu tiên của cô là bơi qua cứu người.
Kỳ Mộ lại nhanh hơn cô, vậy chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ anh ta vẫn luôn chú ý đến Kiều Mạn Mạn! Vì vậy, mới cứu Kiều Mạn Mạn nhanh hơn cô!
Giang Vọng Hạ đánh chết cũng không tin đó chỉ là trùng hợp, đánh không chết thì lại càng không tin.
Kiều Tắc cảm thấy em gái nói rất có lý, nhưng lại cảm thấy thực tế sẽ không có người biến thái đến vậy, cuối cùng thì anh ta có mưu đồ gì?
Tuy rằng anh thấy được tình tiết Kỳ Mộ bỏ mẹ giữ con, con người đủ độc ác, nhưng không nhìn ra được anh ta là tên theo dõi biến thái cuồng nhìn trộm.
Giang Vọng Hạ không phải biến thái, nên cũng không hiểu tâm lý biến thái, nào biết được anh ta có mưu đồ gì, nhưng cô phản bác nghi vấn thứ nhất của Kiều Tắc: “Anh, chuyện em và Mạn Mạn sinh ra đã bị ôm nhầm còn xảy ra được, chuyện gặp phải tên biến thái trong hiện thực, chẳng lẽ xác suất còn thấp hơn chuyện ôm nhầm con sao?”
Kiều Tắc trầm mặc, cảm thấy em gái nói rất có lý.
Nghĩ đến tình tiết Kỳ Mộ bỏ mẹ giữ con, người vốn không thích Kỳ Mộ là anh, lại càng không muốn Kiều Mạn Mạn tiếp xúc với Kỳ Mộ, phải để cô ấy có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu!
Kiều Tắc nhìn thấy ý nghĩ giống nhau từ trong ánh mắt của em gái: Phải để Kiều Mạn Mạn cách xa tên theo dõi biến thái cuồng nhìn trộm!
Rất nhanh hai anh em đã đạt được nhận thức chung.
…
Kiều Tắc đưa hai em gái đến thành phố S chơi hai ngày, ngày mai sẽ về thành phố X.
Kiều Tắc đặt ba phòng.
Vốn dĩ Kiều Mạn Mạn muốn ngủ chung một phòng với Tiểu Hạ, đặt phòng đôi, nhưng Giang Vọng Hạ không muốn, lấy lý do “cần không gian riêng tư” từ chối, kiên quyết muốn ngủ một mình một phòng.
Còn nói Kiều Tắc không đặt cho cô, cô sẽ tự dùng tiền của mình đặt một phòng, đặt phòng xong thì về mách ba mẹ.
Kiều Tắc bị kẹp giữa hai em gái, đưa ra lựa chọn không bị ba mẹ mắng.
Kiều Mạn Mạn, Giang Vọng Hạ mỗi người một phòng.
Kiều Tắc không ở trong phòng em gái quá lâu, hai người nói chuyện chủ yếu đều nói đúng trọng tâm, không có nửa câu nói nhảm nào, chưa đến 5 phút đã nói rõ ràng mọi chuyện.
Trước khi rời đi, Kiều Tắc đặc biệt “cảm ơn” cô, rất cảm kích cô đã cứu Kiều Mạn Mạn.
Xoáy nước vô cùng nguy hiểm, có thể hai người đều không quay về được.
Hai người mới quen biết chưa đến 3 tháng, người ngoài nhìn vào thấy quan hệ giữa hai người có hơi kỳ lạ. Loại chuyện có thể sẽ mất mạng này, Kiều Tắc là anh trai của Kiều Mạn Mạn, cực kỳ cảm kích Giang Vọng Hạ.
Nhưng là anh trai của Giang Vọng Hạ, anh hy vọng lần sau cô không bốc đồng như vậy.
Anh sợ cả hai đứa em gái đều không quay về được.
Bãi biển có nhân viên cứu hộ, có thể để nhân viên cứu hộ đi.
Hơn nữa, nếu Kỳ Mộ đã xuống cứu Mạn Mạn, cô không cần thiết phải mạo hiểm nữa.
Sẽ luôn có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nếu ở trong nước Tiểu Hạ xảy ra chuyện gì, ví dụ như đột nhiên chân bị chuột rút, anh có thể chắc chắn Kỳ Mộ sẽ cứu Kiều Mạn Mạn, nhưng có thể nhìn cũng không thèm nhìn Tiểu Hạ một cái.
Kiều Tắc hơi ích kỷ, nếu ở dưới biển là người khác, anh không hy vọng Tiểu Hạ sẽ mạo hiểm tính mạng đi cứu người.
Lần này ở dưới biển là Kiều Mạn Mạn, tình huống đặc biệt, anh rất vui mừng khi hai em gái đều không xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Vọng Hạ nhìn anh, hết sức nghiêm túc nói: “Kiều Mạn Mạn cũng là em gái em.”
Kiều Tắc sửng sốt.
Anh gật đầu, để em gái sớm nghỉ ngơi sau đó rời khỏi phòng cô.
Giang Vọng Hạ tiễn Kiều Tắc đi, đóng cửa phòng lại, nằm trên giường chơi di động, tám chuyện với Trần Linh Vũ.
Một lát sau, cô ngồi dậy, suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Trần Linh Vũ. Sau đó ném di động lên giường, đi tìm Kiều Mạn Mạn.
Kiều Mạn Mạn cũng đang tám chuyện.
Mở cửa thấy Giang Vọng Hạ chủ động tới tìm mình, Kiều Mạn Mạn cực kì bất ngờ, vội vàng nghiêng người nhường đường cho Tiểu Hạ, cười hỏi: “Cậu tìm tớ có chuyện gì không?”
“Tiểu Hạ, có phải cậu sợ tối không, tối nay muốn ngủ cùng tớ?”
Giang Vọng Hạ: “… Tớ không sợ tối, chỉ là có hơi nhàm chán, muốn qua tìm cậu nói chuyện.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, cô ấy không cảm thấy Tiểu Hạ sẽ chán. Hiện tại mỗi người đều có một cái di động, ai sẽ chán chứ? Cô ấy chỉ ước gì mình có 48 tiếng một ngày để chơi di động.
Nhưng cô ấy không nghĩ nhiều, Tiểu Hạ tới tìm cô, cô ấy cảm thấy vui vẻ.
Kiều Mạn Mạn cầm cho Giang Vọng Hạ một chai nước, đưa cho cô. Sau đó giương mắt nhìn về phía Tiểu Hạ, tò mò xem cô muốn nói chuyện gì với mình.
Giang Vọng Hạ đang nghĩ xem nên mở miệng như nào, mới không có vẻ đột ngột.
Kiều Mạn Mạn không nghe thấy Tiểu Hạ mở miệng nói chuyện thì cười cười với cô, chủ động nhắc tới chuyện lúc sáng: “Tiểu Hạ, may mà lúc đó có cậu, nếu không tớ đã sặc thêm vài ngụm nước mặn nữa!”
Mắt mày Kiều Mạn Mạn cong cong, vốn đã xinh đẹp khiến người khác yêu thích, cười rộ lên càng làm người ta cảm nhận được gió xuân ấm áp.
Giọng điệu của cô ấy cực kỳ chân thành.
Giang Vọng Hạ lại không nhịn được nghĩ, nếu như lời này nói ra từ miệng của cô, nhất định sẽ trở nên quái gở.
Không khỏi trầm mặc một chút.
Thật ra trong tiềm thức của Kiều Tắc, Kiều Mạn Mạn đều có vài suy nghĩ tương tự, Kỳ Mộ đi đầu nhảy xuống cứu người, là anh ta cứu Kiều Mạn Mạn từ xoáy nước nguy hiểm ra.
Chính anh ta đã cứu Kiều Mạn Mạn.
Anh ta là ân nhân cứu mạng Kiều Mạn Mạn.
Hình tượng của anh ta ở trong lòng Kiều Mạn Mạn nhất định rất cao lớn vĩ đại, là anh hùng cái thế.
Nghĩ tới đây, Giang Vọng Hạ có hơi buồn nôn, không khỏi nghĩ tới cô đâu có bị sặc nước, sao lại buồn nôn chứ?
Giang Vọng Hạ ở đây để uốn nắn suy nghĩ của Kiều Mạn Mạn.
Không thể phủ nhận đúng là Kỳ Mộ đã cứu Kiều Mạn Mạn, hành vi cứu người này rất đáng cảm kích và ca ngợi. Nhưng cô không cho rằng bởi vậy mà có thể coi anh ta là người cao thượng.
Kiều Mạn Mạn không cần thiết phải sùng bái anh ta, không cần thiết phải dựa dẫm vào anh ta.
Biểu cảm của Giang Vọng Hạ dịu lại, để cho mặt mình nhìn qua không còn thối nữa.
Giọng nói của cô so với bình thường nhẹ nhàng chậm lại một chút: “Mạn Mạn, lúc đó tớ nhảy xuống trước, chuẩn bị cứu cậu.”
Kiều Mạn Mạn gật đầu.
Cô ấy biết, Kỳ Mộ tóm được cô ấy không lâu thì cô ấy thấy Tiểu Hạ rồi.
Nghĩ đến cảnh tượng ban ngày, trong lòng Kiều Mạn Mạn sinh ra mấy phần sợ hãi: “Cảm ơn cậu, Tiểu Hạ.”
Thật sự rất cảm ơn họ vì đã đến cứu cô ấy.
“Nếu không có hai người tới cứu tớ, chắc chắn tớ sẽ chết.”
Giang Vọng Hạ nâng tay trái lên, nhẹ nhàng phủ lên tay Kiều Mạn Mạn, cặp mắt hơi ngước lên nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy, giọng điệu nghiêm túc giống như hứa hẹn: “Kiều Mạn Mạn, cậu sẽ không chết đâu.”
“Lúc đó tớ đã tới cứu cậu, nhất định tớ sẽ đưa cậu trở về. Tớ sẽ không để cậu chết.”
Kiều Mạn Mạn lại gật đầu, tin tưởng lời Tiểu Hạ nói.
Giang Vọng Hạ cho rằng Kiều Mạn Mạn sẽ không hiểu hoàn toàn ý của cô, vì thế thẳng thắn giải thích: “Hôm nay là Kỳ Mộ cứu cậu, nhưng nếu không có anh ta, cậu cũng sẽ được cứu.”
“Bởi vì tớ tới cứu cậu, cho dù có Kỳ Mộ hay không, tớ đều sẽ tới cứu cậu, tớ sẽ cứu được cậu lên.”
“Kỳ Mộ không phải người duy nhất tới cứu cậu.”
Kiều Mạn Mạn hơi sửng sốt, không hiểu lời Tiểu Hạ nói cho lắm, tốn chút thời gian mới hiểu được. Sau đó mới gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ừ, tớ biết! Là cậu và Kỳ Mộ tới cứu tớ!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Kiều Mạn Mạn cho rằng Tiểu Hạ lo lắng cô ấy sẽ coi Kỳ Mộ là “ân nhân cứu mạng” mà bỏ qua công lao của cô.
Cô ấy biểu đạt lòng biết ơn với Tiểu Hạ lần nữa: “Tiểu Hạ, cảm ơn cậu rất nhiều! Cậu là ân nhân cứu mạng tớ. Tớ… Tháng sau tớ sẽ đưa cậu nửa số tiền tiêu vặt của tớ!”
Vừa nói, cô ấy vừa nháy mắt với Giang Vọng Hạ.
Cô ấy nghĩ rằng mình cực kỳ chân thành, có lẽ Tiểu Hạ sẽ không ghen tị nữa.
Giang Vọng Hạ trầm mặc một lát.
Nửa tháng tiền tiêu vặt, đúng là rất có thành ý. Nhưng đây không phải mục tiêu và trọng điểm mà cô tới tìm Kiều Mạn Mạn nói chuyện.
Biểu cảm của Giang Vọng Hạ nghiêm túc hơn vài phần, cực kỳ nghiêm túc nói với Kiều Mạn Mạn: “Không phải tớ tới cướp công lao, đúng là Kỳ Mộ cứu cậu trước. Nhưng tớ không cho rằng anh ta là ân nhân cứu mạng của cậu.”
Kiều Mạn Mạn “A” một tiếng, hơi không hiểu lời Tiểu Hạ nói.
Giang Vọng Hạ tiếp tục nói: “Mạn Mạn, chỉ có khi nào sinh mệnh cậu bị đe dọa, bên cạnh không ai có thể cứu cậu, đột nhiên lại xuất hiện một người tới cứu cậu.”
“Chỉ có người ấy mới có thể cứu cậu, và người ấy thật sự cứu được cậu, mới có thể gọi là ân nhân cứu mạng.”
“Nếu ai cũng có thể làm được chuyện đó, nó không thể coi là ân tình lớn lao, không cần thiết phải quá tâng bốc người khác.”
Bộ lọc “ân nhân cứu mạng” rất nặng.
Cô không hy vọng Kỳ Mộ trở thành hình tượng chính diện cao thượng không ai bì được trong lòng Kiều Mạn Mạn.
Cô không muốn Kiều Mạn Mạn sinh ra tâm lý sùng bái, cảm kích đối với Kỳ Mộ. Như vậy sẽ khiến Kiều Mạn Mạn càng thêm ỷ lại Kỳ Mộ, càng không thấy rõ bộ mặt thật của anh ta.
Đúng là cô đã nói vài lý lẽ ngụy biện.
Không sao hết, có thể để Kiều Mạn Mạn tin tưởng là được.
Giang Vọng Hạ nói: “Anh ta không phải người duy nhất đi cứu cậu, người cứu cậu có thể là anh ta, có thể là tớ, cũng có thể là những người khác trên bãi biển.”
“Cậu đối xử với anh ta, thật ra không cần thiết phải đối xử như là một đấng cứu thế như vậy.”
“Mạn Mạn, cậu phải nhớ kỹ, không có anh ta, cũng sẽ có người khác tới cứu cậu.”
“Cậu có thể cảm kích anh ta, nhưng cậu không cần phải đặt anh ta ở vị trí quá cao.”
…
Rất nhiều người đều nói, Kiều Mạn Mạn rất giống với Giang Dĩ Đông, cho dù là vẻ ngoài xuất sắc, hay là tính cách ngây thơ mơ hồ, đều cực kỳ tương tự.
Cũng vừa lúc nãy, đột nhiên Giang Vọng Hạ nhớ tới Giang Dĩ Đông trong miệng ba nuôi và anh họ.
Dưới góc nhìn của Giang Dĩ Đông, người yêu của bà ấy là người yêu bà ấy nhất trên thế giới này, là người đối tốt với bà ấy nhất, là độc nhất vô nhị, là người mà không một ai có thể so sánh được. Cho dù sau này bị vứt bỏ, cũng tình nguyện cho rằng “anh ấy có nỗi khổ riêng, anh ấy sẽ quay về tìm tôi”.
Tình yêu có thể che mờ hai mắt người ta.
Những tình cảm khác cũng vậy.
Giang Vọng Hạ nghĩ, có lẽ Kỳ Mộ trong mắt Kiều Mạn Mạn, chính là người đàn ông kia trong mắt Giang Dĩ Đông.
Có lẽ Kiều Mạn Mạn sẽ cho rằng Kỳ Mộ không giống những người khác, ngoại trừ người nhà ra là người đối tốt với cô ấy nhất, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém người nhà. Chỉ riêng bộ lọc “ân nhân cứu mạng”, cũng đủ để anh ta chiếm vị trí đặc biệt trong lòng Kiều Mạn Mạn.
Giống như Giang Dĩ Đông khi đó, đối với lời khuyên bảo của người nhà, thanh mai trúc mã hoàn toàn không tin, không nghe lọt một câu nào. Người đàn ông kia nói gì, bà ấy sẽ tin cái đó, sao ông ta có thể đối xử không tốt với bà ấy được?
Giang Vọng Hạ cảm thấy, Kiều Mạn Mạn và Giang Dĩ Đông thật sự rất giống nhau.
Chẳng qua, không sao, Kiều Mạn Mạn không phải Giang Dĩ Đông, cô sẽ không để Kiều Mạn Mạn trở thành Giang Dĩ Đông thứ hai.
Cô sẽ để cô ấy thấy rõ bộ mặt thật của Kỳ Mộ.
Cô sẽ không để chuyện đó xảy ra.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Bị cảm, đầu óc mơ màng không viết được gì, đợi vài ngày nữa trạng thái tốt lên sẽ tăng tốc.
Chuẩn bị rút thăm trúng thưởng, mọi người nhớ chú ý nhé.