Vu Cẩn gấp tờ giấy lại cẩn thận, tiếp tục ngồi xem thi đấu.
Bán kết Crowson về cuối càng cạnh tranh kịch liệt.
Dựa vào danh tiếng lâu đời của Bạch Nguyệt Quang, lực lượng học viên rất hùng hậu, thực lực cũng xếp hạng cao. Còn lại là các công ty nhỏ chia nhau cấp A đến C.
12 giờ 30, phục vụ mang tới thực đơn in trên giấy vàng thơm mùi hoa Phong Tín Tử(1), cung kính hỏi ý sau đó đẩy bàn ăn tới, đem gan ngỗng cua tuyết rượu vang đỏ cùng bộ đồ ăn bằng bạc đặt trên bàn Vu Cẩn.
(1) Phong tín tử: hay còn gọi là Tiên Ông hoặc Dạ lan hương
Vu Cẩn nhìn đến trợn mắt há mồm.
Trước mặt Caesar bày một đĩa bít tết T-bone(2) to đùng, một dao bổ xuống như chặt thịt, hiển nhiên đã sớm thành thói quen: "Tiểu Vu a, ca đã nói show thoát hiểm chính là loại hình vận động quý tộc." Hắn lại xiên thêm một phần thịt cua: "Cho nên tuyển thủ chúng ta đều rất quý."
(2) Bít tết T-bone
Tá Y nhìn Vu Cẩn, trong mắt đầy tò mò: "Tiểu Vu thật sự chưa từng yêu đương à?"
Vu Cẩn thành thật gật đầu.
Caesar làm biểu tình khoa trương thò qua: "Không sao cả, chỉ cần cậu vẫy tay, đêm nay có thể trải nghiệm ——"
Vu Cẩn kinh hoảng: "Tôi không......"
Đồng tử màu hổ phách mở to tròn xoe, làm nửa câu sau của Caesar bị bức nghẹn trở về. Tá Y cười ha ha, Caesar uể oải xoay đầu: "Thật ngây thơ a......"
Đôi mắt tròn như hạt châu thế này, tuyển thủ đẹp như vậy thật là muốn mệnh!
"Mấy năm nay chuộng nhất là người vừa đẹp lại vừa biết đánh đấm." Tá Y ôn hòa nói: "Đi tới chỗ nào cũng thấy ong bướm."
Vừa đẹp lại vừa biết đánh đấm.
Vu Cẩn hơi khựng lại, trong đầu có một bóng dáng chợt lóe lên.
Không đợi cậu lại lấy ra tờ giấy nhỏ, trên sân khấu lại thay đổi một đội mới ——
Ánh mắt Vu Cẩn chợt lóe sáng!
Trên đài lộn xộn một nhóm người, áo ngụy trang thuần sắc, hình vẽ trên mặt lung ta lung tung, nhưng cậu vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra lão đại đứng ở góc.
Vệ Thời biếng nhác đứng, tay trái nắm hờ một khẩu Shotgun, máy quay lướt từ trái sang phải nên không quay vào hắn.
Tuyển thủ đứng phía trước Vệ Thời có một mái tóc màu đỏ, da ngăm đen, ngược lại rất hoạt bát. Hướng khán giả vẫy tay liên tục, chỉ kém chưa kéo camera dán vào mặt mình.
Khán giải nhất thời cười vang.
Vu Cẩn phấn khích vô cùng, duỗi đầu nhoài ra lan can nhìn xuống.
Đội này, bao gồm cả Vệ Thời, tất cả đều lấy danh nghĩa cá nhân báo danh.
Tá Y cảm khái: "Tôi nhớ năm trước điểm tối đa của tuyển thủ cá nhân chỉ tới C. Tài nguyên là vua. Hạt giống tốt đều được các công ty tranh giành ký hợp đồng, nếu không có tiềm năng đạt mấy trăm vạn credit thì không được để vào mắt."
Caesar ừ một tiếng, tò mò nhìn về phía Vu Cẩn: "Nhìn gì thế? Không phải D thì cũng chỉ EF, không có gì đáng để xem cả."
Vu Cẩn phản bác: "Còn chưa bắt đầu ——"
Tá Y cười giải thích quy tắc cho cậu: "Độ khó bản đồ của tổ này khá thấp, điểm trung bình kỹ thuật xét cấp bậc sẽ không vượt quá D. Trừ khi...... Ở thi đấu trên biển có thành tích xuất sắc.
Vu Cẩn sửng sốt: "Thành tích xuất sắc?"
Tá Y kiểm tra lại quy tắc: "20 người đứng đầu, tổ sản xuất sẽ xem xét điều chỉnh độ khó khi đấu bán kết."
Vu Cẩn mơ hồ nhớ tới chuyện gì đó, há to miệng —— ở vòng trước, khẩu súng mà Vệ Thời cho cậu, đầu người từ đầu đến cuối đều tính điểm cho Vu Cẩn, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không bổ đao.
Crowson rõ ràng không chú ý nhiều đến tổ tuyển thủ này, chọn ra 2 - 3 người tự giới thiệu, quá nửa là đã có quan hệ từ trước.
Chờ trận đấu bắt đầu, Vu Cẩn rốt cuộc khẳng định được suy đoán của mình.
Lão đại...... cố tình che dấu thực lực!
Vệ Thời kéo mũ xuống cực thấp, chỉ có thể thấy được sống mũi khi màn hình chợt lóe qua, không chỉ có gương mặt, đường cong từ cằm đến hầu kết đều bị quân trang màu xanh lục che khuất, chỉ khi nào quân địch đến gần mới không nhanh không chậm bắn một phát súng.
So với lão đại bình thản, người có quả đầu đỏ lúc trước vui vẻ y như con hồng hạc, ở trên sân khấu diệt đầy đất lông gà. Không chỉ nhắm vào mục tiêu của mình mà của người khác cũng ra tay, phấn khích đến mức dùng cả báng súng đập một con slime đang lao về phía Vệ Thời.
Vệ Thời cũng không so đo, nổ súng kết liễu con bên cạnh, đoạt lại 1 điểm bị giật mất.
Tá Y đột nhiên nhíu mày: "Hồng mao kia......"
Caesar gật đầu, cũng nhìn ra môn đạo: "Nhìn có vẻ cố ý. 80% là xuất thân thi đấu ngầm. Ra tay quá tàn nhẫn, lưu ý một chút."
Sau 7 phút, công bố điểm. Loại gần một nửa, chỉ có 4 người đạt cấp D.
Thẳng đến lúc một đám tuyển thủ đi lên khu vực thăng cấp, giám khảo Huyết Cáp mới giật mình, chỉ vào Vệ Thời nói thầm: "Vừa rồi có người này sao?"
Ứng Tương Tương híp mắt nhìn một lát, nhún vai: "Không biết, dáng người cũng không tồi."
Caesar và Tá Y vẫn còn đang thảo luận về hồng mao, tầm mắt của Vu Cẩn lại vẫn bám theo Vệ Thời, đến tận lúc mấy người đó biến mất ở phòng thay đồ.
Đúng lúc này, giữa sân bỗng vang lên một trận ồn ào, khán giả rõ ràng đang rất phấn khích.
"Đội tiếp theo, R Code Ent.." Thần sắc hai người đồng đội đột nhiên trở nên nghiêm túc. Cơ hồ đồng thời, tất cả tuyển thủ khác cũng nhìn về phía dưới đài không chớp mắt.
"Tiểu Vu nhìn." Caesar mở miệng: "Có S ngay đấy."
Vu Cẩn: "R Code Ent.?"
"Mỗi mùa chỉ cử 1 học viên, hơn nữa xét cấp bậc ban đầu nhất định là S." Caesar nói, lông mày lại hơi nhíu lại, vừa như thể kiêng kị lại vừa như là chán ghét: "R Code, tên đầy đủ là Lập trình RNA phiên mã, chuyên cải tạo tuyển thủ."
Vu Cẩn: "...... Cải cải cải tạo?! Cải tạo gien?"
Caesar gật đầu, không muốn nói thêm: "Phải, người trên đài kia là vũ khí hình người."
Lúc này, chương trình chèn một quảng cáo dài hẳn 8 phút, lúc ánh đèn sáng lên lần nữa, Vu Cẩn rốt cuộc nhìn rõ bộ dáng vũ khí hình người kia.
Khoảng 23 - 24 tuổi, ngũ quan lạnh lùng, mặt vô biểu cảm, mang hình xăm trên cánh tay phải. Vu Cẩn còn chưa nhìn kỹ, hắn đã kết thúc trận đấu trong vỏn vẹn 3 phút.
Thực chiến S, chiến thuật S, biểu hiện A.
Hắn rất hiếm khi mở miệng, ngay cả Ứng Tương Tương cũng không có cách nào kéo dài câu chuyện được, đành đọc diễn cảm tư liệu về tuyển thủ để che giấu cảm giác xấu hổ.
Vu Cẩn nhờ thế mới biết tên vị vũ khí này là Ngụy Diễn.
Ngụy Diễn đi lên khu vực S, trở thành cao trào của nửa trận sau.
Một tiếng sau, kết thúc trận bán kết, tổng cộng có 1 người S, 26 người A, còn lại đa số phân ở D và E.
Trên ghế giám khảo, Ứng Tương Tương vừa kết thúc thống kê kết quả hướng về phía màn hình nở nụ cười xinh đẹp: "Các vị khán giả, cổng bỏ phiếu cho chương trình Crowson mùa này đã chính thức được mở."
Hiện trường thoáng chốc một mảnh sôi trào.
"60 vòng thi đấu trên biển, 10.000 tuyển thủ, 400 người thông qua bán kết. Nhưng xin nhớ kỹ, chỉ có 10 tuyển thủ có thể ra mắt trong chương trình."
"Hiện tại mở cổng bỏ phiếu để tặng phúc lợi cho người xem —— giúp tuyển thủ mà bạn yêu thích chọn bạn cùng phòng. Bỏ phiếu hết hạn sau 15 phút." Ứng Tương Tương nháy mắt một cái: "Pick của bạn, do bạn quyết định."
Số phiếu trên màn hình thay đổi như vũ bão, Vu Cẩn nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối: Chỉ một chương trình thực tế mà phiếu bầu cũng lên tới 600 triệu...... Bùng nổ dân số ở 1000 năm sau quả thực không thể tin nổi!
Caesar và Tá Y thì đang ra tay vô cùng tốc độ, nhanh chóng bỏ phiếu cho chính mình ——
"Tiểu Vu nhất định ngủ cùng Ngụy Diễn, còn hai cái giường, ai cướp được là của người đó."
Vu Cẩn một mảnh mờ mịt: "Sao cơ......"
"Nhân khí." Tá Y giải thích: "Tuyển thủ được nhiều người yêu thích, cơ bản đều sẽ bị phân cùng chỗ."
Vu Cẩn nhanh chóng phản ứng lại, lấy ra thiết bị đầu cuối tiêu chuẩn mà Bạch Nguyệt Quang bố trí, mở giao diện bỏ phiếu, không biết xấu hổ nhập số của mình vào.
Sau khi vào phần lựa chọn bạn cùng phòng, cậu không chút do dự tìm kiếm tên Vệ Thời.
Không ngờ, ID lão đại lúc này lại không thể nào chọn được.
"Vui lòng chọn bạn cùng phòng là tuyển thủ có cấp bậc tương đương hoặc liền nhau."
Vu Cẩn mở trừng mắt nhìn.
15 phút thoáng một cái đã qua, danh sách phòng hiển thị trên màn hình. Vu Cẩn không ngoài dự đoán được phân ở cùng Ngụy Diễn, hai người còn lại là Caesar và một học viên của Ngân Ti Quyền.
Vu Cẩn ở phòng 714 tháp Nam, Vệ Thời ở lầu hai tháp Bắc.
Tá Y cùng phòng với phụ trợ Văn Lân giống mùa trước.
Mấy người đều thở ra nhẹ nhõm, lúc gần đi Caesar vỗ vai Vu Cẩn: "Tiểu Vu a, tôi phải cảm ơn sức hút của cậu đó."
Theo danh sách phòng được công bố, chỗ ngồi của tuyển thủ chậm rãi hạ xuống, mái vòm phía trên tách ra để lộ bầu trời trong xanh cùng toà tháp đôi giống như pháo đài cổ cách đó không xa.
Tường màu nâu gạch giống kiến trúc thế kỷ 18, phòng ở được bố trí dày đặc trong hai tòa tháp, có nhân viên công tác cầm bút laser dẫn đường cho từng tuyển thủ.
"S, A, B ở tháp Nam." Vu Cẩn đọc chỉ dẫn trên tay: "C, D, E, F ở tháp Bắc. Nhiều người như vậy mà đều ở hết bắc tháp à?!"
Tá Y gật đầu: "Ở tháp Nam là ưu thế."
Vu Cẩn gật đầu: "Rất sáng sủa."
Tá Y cười cổ quái: "Sáng sủa hả? Bản đồ thoát hiểm cuối cùng là ký túc xá học viên đấy."
"......" Vu Cẩn lập tức xem kỹ lại bản đồ thêm mấy lần.
Trong 400 học viên, chỉ có 100 người ở tháp Nam, sáng sủa rộng rãi. 4 người chung 1 phòng khách, nhưng mỗi người có phòng ngủ riêng.
Vu Cẩn nhận lại thỏ con từ nhân viên công tác, vừa sắp xếp xong tư trang thì đã bị tiết mục tổ gọi đi ký tên xác nhận, sau đó nhanh chóng bị đẩy tới trường quay.
—— cả trường quay đầy những thỏ, mềm mụp trắng trẻo liếm liếm chân.
"Tiểu Vu, đến đây, nằm vào giữa!"
Một người quay phim ở hàng phía trước bước lên làm mẫu cho cậu, Vu Cẩn miễn cưỡng nằm xuống. Thỏ con mập mạp chậm chạp tản ra.
"Hoàn mỹ!" Trên mặt quay phim toả ra ánh sáng nghệ thuật chói lọi, vỗ Vu Cẩn một cái: "Quơ tay đi."
Vu Cẩn mờ mịt: "Sao cơ ——"
Trên trần nhà đột nhiên hạ xuống một cánh tay máy, giống với loại tay gắp thú bông đã từng thịnh hành, không giải thích gì đã nhét thỏ con vào lòng Vu Cẩn, ngón tay linh hoạt không ngừng điều chỉnh vị trí, cuối cùng dừng lại ở một góc độ hoàn hảo.
Biên đạo đứng đỏ bừng mặt, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh. Cánh tay kim loại máy đè lại tuyệt sắc mỹ thiếu niên mang ánh mắt vô tội...... Quay phim ho nhẹ một tiếng, dặn dò: "Giữ nguyên trạng thái."
Quay chụp nhanh chóng kết thúc, Vu Cẩn vẫn còn mông lung: "Vừa rồi quay quảng cáo gì vậy......"
Biên tập muội muội ngọt ngào nói: "Tối nay sẽ biết."
Quay xong thì cũng đã đến tối muộn.
Vu Cẩn đang định tranh thủ thời gian đi tìm lão đại thì bất ngờ nhận được tin nhắn của Caesar: "Tiểu Vu, để cửa cho tôi!!! Tôi đến ngay đây!"
Chỉ còn 5 phút là tới giờ giới nghiêm 10 giờ, Vu Cẩn vội vàng chạy đến cửa tháp Nam.
2 phút sau Caesar mới lảo đảo chạy tới, bên cạnh là một cô gái trẻ mặc váy dài, đội mũ mạng màu tím(3), tóc dài cuộn sóng như mỹ nhân bước ra từ tranh sơn dầu.
(3) mũ mạng
"Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi." Caesar vẻ mặt si mê nói.
Vu Cẩn: "......"
Vị tiểu thư quý tộc hài lòng chào hỏi với Vu Cẩn, lúc sắp đi còn không quên kéo Caesar xuống triền hôn một phen.
"Thích champagne em tặng anh không?" Cô thấp giọng nói.
"Bảo bối, anh thích chính là người tặng champagne cơ......"
Vu Cẩn trợn tròn mắt, nhanh chóng quay mặt đi, nhắc nhở: "Còn ba phút ——"
20 giây, Caesar vươn tay ra, cúi đầu tặng nụ hôn sâu tạm biệt. 15 giây, hai người rốt cuộc cũng tách ra, nhìn nhau thâm tình.
Rầm một tiếng, cửa lớn tháp Nam đúng giờ đóng lại.
Vu Cẩn: "......"
Caesar: "......"
Cô gái kia mỉm cười một cách duyên dáng, ưu nhã nói: "Yên tâm, em có biệt thự ở gần đây, Tiểu Vu có muốn đi cùng không?"
Vu Cẩn vội vàng từ chối, mắt thấy tháp Bắc cách đó không xa còn chưa đóng cửa, cậu lập tức chào rồi phóng tới ký túc xá.
Caesar ở phía sau nửa ngày mới nhớ ra: "Giờ này tháp Nam Bắc hình như không thông...... Thôi, đều ở trong chương trình cả, muốn lạc cũng không được!"
Nói xong mỹ mãn rời đi.
Bên trong tháp Bắc, Vu Cẩn leo cầu thang lên trên, ngạc nhiên phát hiện hầu hết tuyển thủ đều mang mặt mũi bầm dập.
Mãi đến khi nhìn thấy bảng thông báo, cậu mới hiểu được hàm nghĩa của "lầu 2 tháp Bắc".
12 gian ký túc, lớn nhỏ bất đồng, hoàn toàn dựa vào tranh cướp.
Vu Cẩn thấy tên Vệ Thời ở gian lớn nhất cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Cậu nhanh chóng sửa lại đầu tóc, bắt đầu gõ cửa.
Người mở cửa lại là tuyển thủ có mái tóc màu đỏ trên sân đấu lúc trước —— hồng mao nhìn thấy Vu Cẩn, mắt lập tức loé lên, sau khi nhìn thấy rõ giới tính mới uể oải mở miệng: "Tìm ai?"
Mắt Vu Cẩn lấp lánh lấp lánh: "Vệ Thời."
Không ngờ biểu tình hồng mao đột nhiên thay đổi, rầm một tiếng nhốt cậu ngoài cửa.
Vu Cẩn: "......"
Trong phòng 201 tháp Bắc, Vệ Thời quấn khăn đi ra từ phòng tắm, bọt nước chưa lau khô theo cơ bắp chảy xuống.
Hồng mao lớn tiếng ồn ào: "Vệ ca, có người tới tìm chúng ta, anh nói có thể nào là ——"
Đang nói chuyện, một tờ giấy nhỏ theo khe cửa xẹt một cái đưa vào, ngoan ngoãn nằm trên mặt đất.
Vệ Thời: "......"
Hồng mao chân chó nhặt lên, vừa nhìn thấy thì ngạc nhiên: "Chúc mừng...... Vệ ca, là chữ của anh, tôi đang thắc mắc sao Vệ ca anh lại tặng người ta champagne, hoá ra là mượn cớ cho số phòng —— tôi phải nhanh đi cướp phòng tiếp đây, không quấy rầy 2 người......"