Giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh vang lên trong tai nghe:
“Toàn bộ zombie tại quảng trường Liệt Nhật đã bị tiêu diệt.”
Nói xong, những ngón tay thon dài đặt lên tai nghe, tắt liên lạc.
Từ ghế lái trực thăng, một tràng cười sảng khoái truyền đến:
“Anh Nhiên, dù đúng là không có zombie biến dị, nhưng tốc độ xử lý của anh cũng nhanh quá đấy? Không định chơi đùa chút sao?”
Giang Nhiên bình thản đáp lại:
“Tôi không có sở thích chơi đùa với zombie.”
Đúng lúc này, tiếng ho khan khe khẽ đột ngột vang lên giữa không gian tĩnh lặng, lọt vào tai hai người trên trực thăng.
Đôi tay đang đặt trên tai nghe của Giang Nhiên hơi khựng lại một chút.
Khóe môi anh khẽ nhếch lên, cười nhẹ:
“Xem ra, vẫn còn kẻ sống sót.”
Có thể phát ra âm thanh, ít nhất cũng phải là zombie biến dị cấp cao trở lên.
Người phi công tên Nhiếp Phi bật cười:
“Một con zombie có thể thoát khỏi tay anh? Đúng là hiếm có.”
Giang Nhiên thản nhiên nhắc nhở:
“Ba ngày trước, chúng ta cũng vừa thoát khỏi tay một con zombie siêu cấp.”
Nhiếp Phi nghẹn lời, gãi đầu:
“Chẳng phải vì lúc đó chúng ta đã tiêu hao hết dị năng sao?”
Giang Nhiên không tiếp tục đôi co, ra lệnh:
“Hạ cánh.”
“Nhận lệnh.”
Chiếc trực thăng từ từ hạ xuống, đám xác zombie trên mặt đất trở thành bãi đáp.
Làn khói đen từ vụ nổ dần tan đi, để lộ ra khung cảnh hỗn loạn trên quảng trường.
Lâm Bất Ngữ nghe thấy âm thanh từ trên cao truyền xuống, bèn ngẩng đầu lên.
Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt cô là một đôi bốt chiến đấu màu đen. Sau đó là đôi chân thon dài mạnh mẽ, cùng gương mặt điển trai đến mức không thực.
Giang Nhiên bước từng bước về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Trong đầu Lâm Bất Ngữ vang lên tiếng kêu cứu gấp gáp.
[Hệ thống, hệ thống! Giờ phải làm sao? Tao xuất hiện ở đây quá kỳ lạ, Giang Nhiên nhất định sẽ coi tao là zombie và chém bay đầu mất!]
Hệ thống cũng có chút bối rối. Dù sao đây cũng là boss phản diện mạnh nhất có khả năng hủy diệt thế giới.
Lâm Bất Ngữ càng hoảng hơn:
[Mày quên rồi hả? Tao vẫn là zombie mà! Dù bề ngoài có giống người, nhưng bản chất vẫn là zombie bị mất tinh hạch!]
Hệ thống nhanh chóng trấn an:
[Đừng lo, tôi sẽ giúp cô tránh khỏi việc bị Giang Nhiên phát hiện. Ký chủ à, việc của cô chỉ là nghĩ cách bám theo anh ta là được.]
Nói xong, nó lập tức... Offline.
Lâm Bất Ngữ gọi vài tiếng nhưng không nhận được phản hồi.
Cô thầm nghiến răng, hệ thống này đúng là đồ bỏ đi vô dụng!
Cô vẫn ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Giang Nhiên.
Nghe nói, đàn ông thường dễ mềm lòng trước những cô gái yếu đuối đáng thương. Ngay lập tức, nước mắt bắt đầu lấp lánh trong mắt cô.
Giọng nói run rẩy, cô yếu ớt thốt lên:
“Đừng giết tôi... Tôi là con người.”
Giang Nhiên nhìn chằm chằm vào cô gái ngồi bệt trên mặt đất.
Chiếc váy trắng sạch sẽ, làn da trắng mịn, mái tóc dài đen nhánh, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt long lanh đẫm lệ.
Trông cô giống hệt một công chúa nhỏ trong truyện cổ tích, sạch sẽ, tinh khiết, không vương chút bụi trần.
Có điều... Đây là một năm sau tận thế.
Trong thế giới này, một cô gái yếu đuối trong sáng như thế không thể tồn tại.
Hơn nữa, một phút trước, nơi đây vẫn còn đầy rẫy zombie.
Đôi mắt đen láy của Giang Nhiên khẽ lóe sáng.
Trong mắt anh đang tuy là cười, song đôi môi lại chẳng hề có lấy một chút độ cong.
“Cô nói cô là con người?”
Anh cúi xuống, một tay nắm lấy cằm cô, ánh mắt vừa mang theo ý cười, vừa lóe lên sát khí.
Sao Lâm Bất Ngữ có thể không cảm nhận được sát khí trên người đối phương chứ?
Cô cố gắng tỏ ra vô hại, giọng nói mềm nhẹ cất lên: “Tôi thật sự là con người, xin anh đừng giết... á.”
Dao găm trong tay Giang Nhiên đột ngột rạch một đường trên cánh tay cô, máu đỏ lập tức trào ra không ngừng.
Lâm Bất Ngữ trợn tròn mắt.
Má ơi, đúng là phản diện, chẳng có chút tính người.
Cô đưa một tay ôm lấy cánh tay bị thương, mở to đôi mắt hạnh nhìn chằm chằm người đàn ông.
Nếu không phải biết rõ anh nguy hiểm thế nào, cô đã cho anh khỏi thấy được mặt trời ngày mai rồi.
Giang Nhiên nhấc mí mắt liếc cô một cái. Vừa rồi còn là dáng vẻ yếu đuối đáng thương, mắt ngấn nước sắp khóc, giờ thì trợn tròn trừng mắt nhìn anh.