Nhìn đám xác zombie chất thành đống dưới chân anh, mắt Lâm Bất Ngữ gần như sáng rực lên.
Tinh hạch, tinh hạch khắp nơi!
Tinh hạch trong đầu đám zombie biến dị này chắc chắn là hàng đại bổ!
Cô đang định thoải mái bám lấy Giang Nhiên, chờ xem anh “gánh team” thế nào, thì bỗng nhiên cảm nhận được một luồng chấn động nhẹ từ lồng ngực anh truyền tới.
Cô nghi hoặc quay sang nhìn.
Chỉ thấy bàn tay phải đang mở ra của Giang Nhiên khẽ giật một cái, năm ngón tay đột ngột siết chặt.
Chuyện gì vậy?
“Rút!” Anh quát lớn một tiếng, toàn bộ lôi điện trong người tụ lại trong lòng bàn tay, sau đó hung hăng đánh ngược về phía sau, thẳng thừng đánh bay sạch sẽ một mảng zombie, mạnh mẽ mở ra một con đường máu.
Phản ứng của mấy người đều cực kỳ nhanh nhẹn. Tô Nhã và Nhiếp Phi là hai người đầu tiên quay đầu bỏ chạy, Tiêu Kinh Thừa cũng nhanh chóng theo sát phía sau.
Giang Nhiên kéo tay Lâm Bất Ngữ, lao như bay về phía sau.
Ơ?
Lao như bay?
Sao không bay thật luôn đi?
Không phải anh có thể dùng dị năng nâng cơ thể lên, phóng vèo đi như ánh sáng à?
Đám zombie hệ tốc độ phía sau lao tới như bọ chét, bật nhảy điên cuồng, nhào thẳng về phía họ.
Lâm Bất Ngữ nhìn qua một lượt, số lượng đông kinh khủng, e là có tới vài trăm con zombie biến dị.
“Giang Nhiên, sao anh không dùng dị năng nữa?” Cô cảm thấy điềm xấu đang kéo đến.
Giang Nhiên dùng một tay kẹp chặt lấy eo cô, mang theo cô đạp mạnh lên bức tường bên cạnh, mượn lực lao sang phía đối diện, giọng nói vẫn bình tĩnh lạ thường: “Nói cho cô biết một bí mật nhé.”
“Bí mật gì cơ?”
“Ước nguyện của cô sắp thành hiện thực rồi.”
Lâm Bất Ngữ còn đang định hỏi là ước nguyện nào, thì nghe anh nói tiếp: “Có thể cô sắp chết cùng tôi rồi đấy, vui không?”
Vui cái đầu anh á! Cái miệng kiểu này mà cũng là người sao?
Lâm Bất Ngữ trừng mắt nhìn anh: “Đừng nói là dị năng của anh sắp cạn rồi nha?”
Giang Nhiên nhoẻn miệng cười, tay không đấm bay đầu một con zombie đang xông tới, sau đó quay sang cô nói: “Còn tệ hơn thế. Cơ thể tôi sắp rơi vào trạng thái tê liệt trong vòng 1 tiếng, không thể cử động, cũng không thể sử dụng dị năng.”
Sau khi thức tỉnh dị năng, cơ thể anh xuất hiện một khuyết điểm nghiêm trọng.
Bí mật này, chưa từng có ai biết.
Đó là tại một thời điểm không xác định, anh sẽ bất ngờ mất hoàn toàn khả năng sử dụng dị năng, đồng thời toàn thân cũng không thể động đậy.
Rất nguy hiểm.
Lâm Bất Ngữ liếc mắt nhìn đám zombie phía sau một cái. Thánh thần thiên đụng ơi! Đúng là tai họa ập đầu, đông nghịt như đàn châu chấu.
Tiêu Kinh Thừa, Tô Nhã và Nhiếp Phi lúc này đã nhảy thẳng từ tầng 2 xuống dưới đất.
Bọn họ lập tức mở cửa xe, leo lên rồi khởi động ngay tức khắc.
Tô Nhã ở dưới hét lớn: “Anh Nhiên! Mau lên xe!”
Giọng cô ấy chưa từng hoảng đến vậy.
Vì đây là tình huống tệ hại nhất từ trước đến nay mà họ từng gặp phải.
Mỗi người trong nhóm đều có thể dễ dàng đối phó với hơn chục con zombie biến dị.
Zombie biến dị vốn rất ít khi tụ tập thành bầy, bởi chúng có tính chiếm lãnh địa cực cao. Không ngờ lần này lại gặp phải từng đàn từng lũ, số lượng nhiều đến mức kinh hoàng.
Tốc độ của Giang Nhiên tuy vẫn nhanh, nhưng cũng chẳng thể nhanh bằng bọn zombie hệ tốc độ này. Lúc này, anh và Lâm Bất Ngữ đã chạy đến bên cửa sổ tầng 2.
Đám zombie lao tới như thác lũ. Cơ thể zombie của Lâm Bất Ngữ có sức mạnh kinh khủng đến mức đáng sợ. Nếu thật sự nghiêm túc, ngay cả một dị năng giả hệ sức mạnh cấp cao như Tố Nhã cũng không bằng nổi một nửa sức lực của cô.
Lâm Bất Ngữ hiểu rõ hơn ai hết, boss phản diện Giang Nhiên sẽ không chết.
Nhưng anh có thể đánh thức sức mạnh khủng khiếp nhất vẫn còn ngủ yên trong cơ thể, ngay khoảnh khắc cực kỳ nguy hiểm
Hệ thống từng nói, nếu không cẩn thận, sức mạnh đó có thể hủy diệt luôn cả cái thế giới “chó má” này.
Cho nên, cô không thể để anh rơi vào tình huống nguy hiểm được.
Không chút do dự, Lâm Bất Ngữ xoay người, dùng một tay kéo mạnh cánh tay Giang Nhiên, ném thẳng anh ra ngoài cửa sổ, đồng thời lớn tiếng quát: “Tô Nhã, đỡ lấy anh ấy!”
Khoảnh khắc bị Lâm Bất Ngữ ném đi, ánh mắt Giang Nhiên lập tức phủ một lớp tối tăm, trong đôi con ngươi sâu đen như vực thẳm bùng lên một cơn phẫn nộ và tuyệt vọng đầy chán ghét.