Sốc! Chị Đại Zombie Cưng Chiều Mỹ Nam Phản Diện Điên Phê!

Chương 17

Trước Sau

break

 Giang Nhiên nổi tiếng trong căn cứ là lạnh như băng. Ngay cả khi đội viên chết ngay trước mặt, anh cũng không buồn nhướng mày.

Đây lại là lần đầu tiên anh đưa người về biệt thự, cũng là lần đầu có "bạn giường."

Tổ trưởng tổ B bắt đầu tự suy diễn.

Trong đầu anh ta nghĩ, Lâm Bất Ngữ chắc chắn là người Giang Nhiên để tâm.

Vậy nên dù cô có liên quan hay không, anh ta cũng muốn nhân cơ hội này lật tung mọi chuyện, đổ hết lên đầu cô.

Sáng sớm hôm sau, anh ta lập tức sai người đến biệt thự truyền lời.

Đúng lúc hôm nay tổ A không có ai ra ngoài làm nhiệm vụ, cả bọn đang ngồi ăn sáng dưới sảnh tầng 1.

Dù trong tận thế, phần lớn người dân thiếu ăn thiếu mặc nhưng tổ A là lực lượng chiến đấu mạnh nhất của căn cứ, nên chuyện ăn uống thì không thiếu thứ gì, thậm chí có thể gọi là sung túc.

Cả bốn người đang ăn tô mì bò nóng hổi thì người của tổ B xuất hiện.

“Đội trưởng Giang, xin hỏi bạn giường của anh - cô Lâm Bất Ngữ - có ở đây không?”

3 người Nhiếp Phi, Tố Nhã, Tiêu Kinh Thừa lập tức sững sờ.

Ba người quay sang nhìn nhau: Cái méo gì thế???

Cả ba lại quay sang nhìn Giang Nhiên, thấy anh vẫn thong thả ăn uống như thể chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

Lúc này, Lâm Bất Ngữ vừa hay từ tầng trên bước xuống.

Người của tổ B ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng giấu xuống.

“Hôm qua dị năng giả Cao Trường Sinh thuộc tổ B chúng tôi bất ngờ tử vong. Cô Lâm Bất Ngữ là người duy nhất có mặt tại hiện trường lúc đó. Chúng tôi nghi ngờ cái chết của anh ta có liên quan đến cô, mong cô phối hợp đi theo chúng tôi một chuyến.”

Giọng điệu nghe thì lễ phép lắm...

Nhưng ý trong câu là gì?

Muốn đổ tội cho cô à? Không có cửa đâu (Dù đúng là cô làm thật).

Lâm Bất Ngữ mím môi, từng bước đi xuống cầu thang, nói: “Hôm qua tôi đã giải thích với lính tuần tra rồi mà? Không chỉ có mình tôi ở đó, lúc đó còn có hai người khác. Một nam, một nữ. Nam tên là Hứa Lão Tam, nữ là em gái anh ta. Bọn họ có thể làm chứng rằng dị năng giả kia bị zombie do chính hắn dắt vào cắn chết.”

“Chúng tôi đã tra rồi, trong căn cứ không có ai tên Hứa Lão Tam.” Người kia lạnh giọng.

Dĩ nhiên Lâm Bất Ngữ biết anh ta không gọi là Hứa Lão Tam.

Tên thật của anh là Hứa Tam, chỉ là khi ấy Cao Trường Sinh gọi như vậy. Thân phận hiện tại của cô vốn không quen biết bọn họ, sao có thể chỉ đích danh tên thật ra được.

Vì thế, cô chỉ có thể mượn luôn cách xưng hô của Cao Trường Sinh mà nói.

Cô bèn nhẹ giọng giải thích: “Có thể Hứa Lão Tam chỉ là biệt danh thôi. Biết đâu anh ta tên thật là Hứa Tam hay gì đó. Các anh đã tra kỹ những người có tên liên quan chưa?”

Người tổ B im lặng.

Bọn họ dĩ nhiên đã tra ra có một người tên Hứa Tam, thậm chí còn đích thân điều tra rồi.

Sự thật là: zombie do Cao Trường Sinh mang vào, Hứa Tam và em gái cậu ấy đều xác nhận như vậy.

Nhưng tổ trưởng của bọn họ muốn kiếm chuyện với tổ A, muốn gây khó dễ cho tổ A, nên đương nhiên sẽ không nói ra điều đó.

Lâm Bất Ngữ là đại đội trưởng của đội đặc nhiệm, cho nên khả năng đọc sắc mặt của người khác thuộc hàng đỉnh.

Chỉ cần liếc mắt là cô nhận ra tên này đang nói dối.

Rõ ràng bọn họ đã tìm đến anh em Hứa Tam rồi.

Vậy bây giờ cố ý lôi cô ra làm khó dễ, mục đích rõ rành rành: muốn đổ tội mang zombie vào căn cứ cho cô, để tổ B tránh khỏi trách nhiệm.

Dù gì thì việc dắt zombie vào căn cứ là hành vi bị cấm tuyệt đối. Nếu bị điều tra ra, tổ trưởng tổ B chắc chắn không thoát tội liên đới.

“Dị năng giả bị giết là chuyện lớn của căn cứ. Mong cô vẫn nên theo chúng tôi một chuyến.” Thành viên tổ B cố tình lảng tránh câu hỏi của cô.

Đến mức này rồi thì Lâm Bất Ngữ còn gì không hiểu nữa chứ? Lúc này trong lòng cô chỉ thấy buồn nôn đến tận cổ.

Bọn họ đã tìm được anh em Hứa Tam, thì chắc chắn cũng biết Cao Trường Sinh đã làm ra mấy chuyện kinh tởm đến mức nào.

Thế mà giờ còn muốn lật mặt đổ tội cho cô?

Thật đúng là ghê tởm giống nhau cả lũ.

Cô nở nụ cười giả tạo, mặt cười nhưng tim chẳng vui chút nào: “Đi với mấy anh cũng được thôi. Nhưng trước tiên, tôi phải tìm được anh em nhà Hứa Tam đã. Các anh không có năng lực nhận ra họ thì cũng không sao, dẫn tôi đi là được. Tôi biết mặt bọn họ. Mắt tôi tốt, trí nhớ cũng không tệ.”

Một câu nói mà sỉ nhục toàn bộ tổ B từ đầu đến cuối.

Nhiếp Phi và Tố Nhã suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc