“Cao, Cao Trường Sinh?!”
“Cậu biết hắn?” Giang Nhiên hỏi, giọng trầm thấp, khó đoán được cảm xúc.
Lính tuần tra nuốt nước bọt: “Biết ạ. Hắn là người mới gia nhập căn cứ cách đây một tuần. Thành viên dị năng tổ B, dị năng hệ phong. Đội trưởng Giang, sao hắn lại chết ở đây vậy ạ?”
“Không rõ.” Giang Nhiên liếc sang xác zombie bên cạnh: “Chắc bị zombie cắn.”
Lính tuần tra lúc này mới chú ý thấy một cái xác zombie nằm cạnh đó.
Hơn nữa là zombie biến dị.
Đôi mắt nó có màu xanh lục đặc trưng.
Nhưng mà, căn cứ sao tự dưng lại xuất hiện zombie?
Trong khi đó, Lâm Bất Ngữ đang trốn kỹ trong bụi cỏ cao trước tòa nhà, dự tính nấp luôn cho tới khi hai người kia rời đi. Nhưng trời đâu cho cô yên.
Một con chuột chẳng biết từ đâu chui tới chân cô.
Cô không sợ chuột, nhưng chuột thì lại gây tiếng động!
Nó cứ nhởn nhơ chạy tới chạy lui ngay chân cô, lạo xạo phát ra tiếng sột soạt.
“Ai đó?”
Lính tuần tra lập tức quay phắt về phía này, rút súng ra, cảnh giác tiến lại gần.
Để tránh bị bắn nhầm, Lâm Bất Ngữ đành đứng dậy.
Cô giơ hai tay lên đầu làm tư thế đầu hàng: “Tôi chỉ đi ngang qua thôi!”
Tuy nói với lính tuần tra, nhưng mắt cô lại liếc về phía Giang Nhiên đứng sau lưng anh ta.
Giang Nhiên nhìn cô bằng ánh mắt nửa cười nửa không, trong mắt như chất chứa niềm vui đến mức suýt trào ra.
Cô thậm chí còn cảm nhận được một chút hưng phấn trong ánh nhìn đó.
Như thể việc giết người, với anh, là chuyện đáng được vỗ tay khen thưởng.
Ờm... hơi bị biến thái rồi đấy.
Thế là hay rồi, trông cô giờ lại càng khả nghi hơn.
“Cô là ai? Sao lại xuất hiện ở đây? Có phải cô giết Cao Trường Sinh không? Zombie là do cô dắt vào à?”
Lính tuần tra bắn ra một tràng câu hỏi như súng liên thanh.
Lâm Bất Ngữ lập tức lộ ra vẻ sợ hãi: “Không phải! Không liên quan đến tôi đâu, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, thấy hắn đang dắt zombie, rồi ra tay bắt nạt người khác. Tôi sợ hắn nảy ý định với tôi nên trốn vào đây. Hắn bị zombie do chính hắn dắt vào cắn chết.”
Lính tuần tra nhìn cô chằm chằm.
Thấy cô xinh xắn, yếu ớt, như kiểu chỉ cần véo nhẹ là gãy, anh ta cũng phần nào tin lời cô nói.
“Cô nói hắn bắt nạt người khác? Người bị hại đâu? Còn nữa, con zombie này sao lại chết?”
"Bọn họ chạy rồi, nhưng tôi nhớ người đàn ông tên là Hứa Tam, là anh của người đã chạy thoát."
Lâm Bất Ngữ đúng là diễn vai yếu đuối rất có nghề. Vừa nói, hàng nước mắt long lanh trong mắt cô rơi xuống, đôi mắt ướt rượt trông tội nghiệp và vô tội đến mức khiến người ta muốn dang tay che chở.
“Tôi thật sự chỉ là người đi ngang qua, xin các anh đừng giết tôi...”
Lính tuần tra bị ánh mắt tội nghiệp đó làm cho mềm lòng: “Cô đừng lo. Nếu chuyện này thật sự không liên quan gì đến cô, chúng tôi sẽ không làm bậy đâu. Nhưng cô vẫn phải theo tôi một chuyến, phối hợp điều tra.”
Giang Nhiên đứng bên cạnh nhìn Lâm Bất Ngữ “diễn” với vẻ khá hứng thú. Một bông hoa nhỏ yếu đuối thật sao?
Chẳng qua...
“Cô ấy là bạn giường của tôi, cậu không đủ tư cách dẫn đi.”
Hả?
Lính tuần tra ngớ người quay đầu lại, chỉ thấy Giang Nhiên thong thả bước đến chỗ Lâm Bất Ngữ, đưa cánh tay dài ôm cô gái đang “mỏng manh yếu đuối” vào lòng.
“Dắt xác Cao Trường Sinh và con zombie kia về đội B. Nhân tiện tìm cái người tên Hứa Tam cô ấy vừa nhắc đến, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy là rõ thôi.”
Vừa nói, tay anh vừa tiện thể nghịch nghịch mấy sợi tóc dài của Lâm Bất Ngữ.
Lính tuần tra lưỡng lự: “Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì?” Giọng Giang Nhiên nhẹ nhàng, song ánh mắt lại đầy khí thế khiến người ta không dám phản kháng: “Tổ trưởng tổ B có ý kiến thì bảo anh ta tới gặp tôi.”
Lính tuần tra lập tức im re: “Rõ ạ!”
Anh ta vội vã dọn dẹp hiện trường, đưa xác zombie và Cao Trường Sinh đi.
Giờ đây, chỉ còn lại Giang Nhiên và Lâm Bất Ngữ.
“Sao lại đi một mình ra đây?” Anh hỏi vu vơ.
Lâm Bất Ngữ ngước lên nhìn anh, đại phản diện đúng là cao thật.
Ước chừng ít nhất cũng phải trên 1m88.
Cô vẫn tiếp tục giả bộ đáng thương, ngẩng đầu nói: “Anh không có ở đó, tôi sợ... nên mới ra ngoài tìm anh.”
“Ồ... Sợ cơ đấy.” Giang Nhiên đút tay vào túi, gật đầu cười cười: “Ở trong phòng thì sợ, chạy một mình đến tận đây thì lại không sợ ha? Chậc, bạn giường của tôi, gan nhỏ thật đấy.”
Lâm Bất Ngữ: "..."