Sau bất ngờ là cảm giác cũng phải thôi.
Dù gì thì cũng là đàn ông, sao có thể nhịn mãi, đến lúc cũng phải muốn “ăn mặn” chứ.
Hai thành viên còn lại của tổ A vừa mới quay về đã nghe được tin này.
Tố Nhã và Tiêu Kinh Thừa lập tức chạy đến sân huấn luyện, nơi Nhiếp Phi đang luyện dị năng.
“Anh Nhiên thật sự tìm bạn giường rồi à?” Tố Nhã khoác một tay qua cổ Nhiếp Phi, mạnh bạo ngăn cản buổi tập của anh ta.
Ngọn lửa trong tay Nhiếp Phi “vụt” một cái tắt ngúm.
“Cũng coi như vậy đi, người là do anh Nhiên tự đưa về căn cứ mà.”
Khi Giang Nhiên dẫn Lâm Bất Ngữ đến phòng đăng ký, thì Nhiếp Phi đang đến báo cáo vật tư thu được với thủ lĩnh căn cứ.
Chính anh ta cũng chỉ nghe người khác đồn mới biết chuyện này, vì vậy anh ta đã đích thân đến phòng đăng ký xác minh độ thật giả của tin tức.
Theo lời nhân viên đăng ký, lúc ấy anh Nhiên có mặt tại chỗ, hoàn toàn không phản đối chuyện cô gái kia trở thành bạn giường của mình.
Đối với Giang Nhiên mà nói, không từ chối tức là ngầm đồng ý.
Vì ở căn cứ này, chẳng ai dám ép buộc anh làm điều gì.
Tiêu Kinh Thừa chống cằm, tò mò hỏi tiếp: “Cậu đã gặp cô gái đó chưa? Trông thế nào?”
Tiêu Kinh Thừa rất hiếu kỳ về người phụ nữ có thể khiến Giang Nhiên cảm thấy hứng thú.
Nhiếp Phi nhớ lại lần đầu gặp Lâm Bất Ngữ, thẳng thắn nói: “Xinh đẹp, yếu ớt, tiểu thư, là kiểu nhan sắc khó gặp trong tận thế. Có thể là tơ hồng, cũng có thể là hoa ăn thịt người.”
Câu trả lời của Nhiếp Phi khiến Tố Nhã sững sờ, cô ấy ôm lấy đầu mình: “Vậy ra lúc trước anh Nhiên từ chối tôi... thật sự là vì tôi có quá nhiều cơ bắp, quá cứng hả?”
Tới giờ cô ấy vẫn còn nhớ rõ, khi mình lần đầu rung động, đã thổ lộ với Giang Nhiên giỏi toàn diện, và bị anh từ chối phũ phàng.
Lúc ấy anh liếc nhìn bắp tay cuồn cuộn của cô ấy, nói: “Tôi không thích phụ nữ quá cứng, cô... quá cứng rồi.”
Cô ấy chỉ để tâm đến phần đầu câu.
Còn Tiêu Kinh Thừa lại nghĩ xa hơn: “Sao lại nói có thể là hoa ăn thịt người?”
Nhắc đến chuyện này, Nhiếp Phi bật cười khẽ: “Cậu tin được không? Một cô gái xinh đẹp, không có dị năng, cũng không phải zombie cấp cao, vậy mà trong tận thế vẫn mặc chiếc váy sạch sẽ nhất, da dẻ hồng hào trắng trẻo, y như công chúa trốn ra từ hoàng cung. Hơn nữa chỗ chúng tôi gặp cô ta, vừa mới xảy ra một đợt bùng phát zombie quy mô nhỏ với hàng trăm con, vậy mà cô ta không hề xây xát gì.”
Lời này đầy ẩn ý.
Ai cũng biết, trong tận thế, phụ nữ xinh đẹp là nhóm khó sống sót nhất.
Vì khi không còn văn minh hay luật lệ, dã tâm và dục vọng của con người bị phóng đại đến cực độ.
Trừ khi bản thân có năng lực mạnh mẽ, bằng không sẽ dễ dàng trở thành món ăn cho lũ đàn ông biến chất.
Cô gái mà Nhiếp Phi nhắc tới, không có dị năng, cũng không phải zombie siêu cấp, gặp phải đợt zombie đông như thế, mà vẫn bình yên vô sự.
Điều này chứng tỏ điều gì?
Có lẽ, cô đến căn cứ Lam là có mục đích riêng.
Không ai tin cô thực sự không có năng lực.
Trừ khi cô đang che giấu sức mạnh.
Nếu thật sự muốn đầu quân cho căn cứ, thì việc phô bày năng lực sẽ là cách duy nhất để giành lấy địa vị và quyền lực.
Một người không chịu lộ sức mạnh, ắt hẳn là có điều gì đó cần che đậy.
Nhưng họ tuyệt đối không thể ngờ rằng, hiện tại Lâm Bất Ngữ thật sự không có dị năng.
Chỉ là vì cô là zombie, nên zombie không tấn công cô mà thôi.
***
Lâm Bất Ngữ nghe thấy có tiếng động dưới nhà, bèn tò mò chạy xuống xem chuyện gì đang xảy ra.
Tiếng chân vang lên, Tiêu Kinh Thừa và Tố Nhã lúc này đang đùa giỡn với nhau, đồng loạt quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Cô gái mặc váy trắng, vẻ ngoài xinh tươi rạng rỡ, vừa xinh đẹp lại vừa sạch sẽ.
Ngay khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu ra, mấy lời miêu tả của Nhiếp Phi không hề có chút phóng đại nào.
Cô gái này đúng là đẹp đến mức điêu đứng.
Trong tận thế mà vẫn giữ được làn da với dung mạo như thế, chắc chắn là kiểu sống trong nhung lụa, được che chở đến tận răng.
Chẳng lẽ là con gái rượu của thủ lĩnh căn cứ lớn nào đó?
Cả hai chỉ nghĩ ra được một đáp án như vậy.
Nhưng loại người thế này, nếu không có năng lực, rời khỏi vòng bảo hộ, chỉ có thể sống bám người khác như loài tơ hồng yếu ớt.