Tuy cũng là quy thuận Lý Đường nhưng tính chất lại khác nhau.
Lĩnh Nam trời cao hoàng đế xa Hà Nam vương thanh danh bên kia rất lớn quả quyết không bạc đãi mình.
Càng qua trọng là Phòng Huyền Linh đã ra quyết đoán... với giao tình của hắn và Hà Nam vương mình đi Lĩnh Nam cũng sẽ có chỗ tốt. Nghĩ tới đây Đỗ Phục Uy lập tức hạ quyết tâm.
Sau khi cùng với Phòng Huyền Linh trở vè đại sảnh hắn đột nhiên cung kính nói:
- Phòng đại nhân kính xin đại nhân vì Phục Uy mà chỉ điểm sai lầm, hôm nay Phục Uy nên làm thế nào đây.
*****
Lâm Giang cùng với Hoa Hạ giáp ranh nhau, nguyên ở trong Thập vạn đại sơn.
Lý Ngôn Khánh lúc này đang nhìn cảnh tượng phía trước.
Một tăng nhân áo xám đang ở trong đó cùng với một lão nhân khác đánh nhau kịch liệt.
Lão nhân kia tuổi ước chừng 50-60 có lẽ Khâm châu phong thủy đẹp đẽ nên hình dạng của lão nhân này có vẻ trẻ hơn tuổi, mặt mày hồng hào tinh thần quắc thước, thân thể thon gầy ẩn chứa lực lượng mạnh mẽ, trong tay của lão là một thanh loan đao sát pháp hung ác.
Một đao chém ra đều mang theo quang mang đao đao trí mạng. Mà tăng nhân kia thì lại có vẻ thành thạo trong tay của hắn cầm một đôi liệm chùy, hoặc có thể nói là một cái xích ở đầu có buộc chùy.
Thế lực trầm trọng uy lực vô cùng nếu như ai quen biết binh khí này sẽ biết tên tục của nó là Nhị Đầu xà, còn có tên nổi danh khác là Phi Long chùy là binh khí mà chỉ có Thiếu Lâm tự mới có, công dụng vừa có thể cường thân kiện thể vừa có thể hộ thân giết địch.
Bình thường Phi Long chùy rất có tác dụng giống như Hỗn Nguyên cầu của Hùng Khoát Hải nhưng ở trong việc chém giết uy lực của nó còn lớn hơn binh khí bình thường. Còn lão nhân kia chính là Khâm châu lý suất, Ninh Trường Chân. Mà tăng nhân thì lại là đối thủ cũ của hắn, Ngôn Hổ.
Lý Ngôn Khánh sau khi bình định Ung châu ngựa không dừng vó đi tới Khâm châu, cùng lúc đó Phùng Áng cũng có phản ứng, hắn mệnh cho con của mình là Phùng Trí Đại cùng với con rể Phùng gia là Trịnh Hoành Nghị suất lĩnh ba nghìn binh lính tới Khâm châu trợ chien Lý Ngôn Khánh.
Phùng Trí Đại và Lý Ngôn Khánh quan hệ rất phức tạp.
Năm đó lúc chinh phạt Cao Ly hắn và Lý Ngôn Khánh đầu tiên có xung đột nhưng sau khi cuộc chiến Bình Nhưỡng kết thúc, Lý Ngôn Khánh từng hai lần cứu hắn, sau khi trở về Trung Nguyên Phùng Trí Đại đã thiếu Lý Ngôn Khánh một nhân tình. Mà Trịnh Hoành Nghị thì càng không cần phải nói.
Ngôn Hổ là bằng hữu cũ của Phùng Áng, đối với một trận chiến này với Ninh Trường Chân Ngôn Hổ dồn hết căm hờn vào.
Lý Ngôn Khánh định ra quyết định Ninh Trường Chân để hắn tự mình giải quyết.
Nào ngờ Ngôn Hổ nghe xong tên của Ninh Trường Chân thì không nói nhiều lời bắt Lý Ngôn Khánh đồng ý để hắn đối phó với Ninh Trường Chân.
- Ngọc oa nhi sau trận chiến lần đó ở Chu Sơn Ngôn gia thôn bị tận diệt.
Trong hai mươi năm nay ta ở trong núi khổ tu, chăm chỉ luyện võ nghệ là muốn chính tay đâm chết tên Ninh Trường Chân kia. Ninh Trường Chân ai cũng không được tranh với ta nếu ai đoạt của ta đừng trách ta trở mặt.
Uất ức tích lũy hai mươi năm niệm kinh niệm phật cũng không thể hóa giải.
Cho dù phật gia nói gì là bỏ đồ đao xuống nhưng đối với Ngôn Hổ mà nói Ninh Trường Chân chính là nguyên nhân khiến cho hắn phải tu phật.
Trong cuộc đời của Ngôn Hổ có ba việc quan trọng nhất.
Thứ nhất trước kia hắn không biết Lý Ngôn Khánh ở đâu sinh tử thế nào nhưng hiện tại Lý Ngôn Khánh đã tìm được.
Thứ hai là không biết con gái của mình những năm qua thế nào cũng không nhận nàng làm con mình được. Ngày nay đã biết Phùng Vinh đã nhận biết Ngôn Hổ hơn nữa nàng còn được gả vào nhà của hào phú làm con dâu của Huỳnh Dương Trịnh thị, kết quả này chớ luận Phùng gia hay Ngôn Hổ đều cũng là an ủi vô cùng lớn. Ba chuyện chỉ còn lại một chuyện là Ninh Trường Chân chưa chết, Ngôn Hổ dùng lý do này khiến cho Lý Ngôn Khánh cũng không thể phản bác tuy nhiên hắn vẫn để Thẩm Quang ở bên cạnh xem cuộc chiến phòng ngừa phát sinh vạn nhất.
Ninh Trường Chân tuy vẫn dũng mãnh nhưng không thể so được với Ngôn Hổ đã tu hành khổ tâm hai mươi năm, hai người đại chiến mấy chục hiệp xong Ninh Trường Chân có vẻ không ngăn cản nổi, Lý Ngôn Khánh lúc này mới thu hồi Thẩm Quang lại, chú ý tới cuộc chiến giữa Hắc Bạch nhị lý.
- Vương gia.
Lý Đoan thúc ngựa tiến tới, ở phía sau lưng Lý Ngôn Khánh rồi dừng lại.
- Lý tiên sinh có chuyện gì sao?
- Trận chiến này Ninh tặc tất bại, vương gia về sau có thể vững vàng ở Khâm châu rồi.
Nào biết, Lý Ngôn Khánh lại lắc đầu tựa hồ không đồng ý quả nhiên hắn nói:
- Trận chiến hôm nay kết quả ta sớm đã đoán được nhưng nếu nói vững vàng ở Khâm Châu thì chỉ sợ còn hơi sớm.
- Sao? Ninh Trường Chân bại Khâm châu còn có người nào có thể tranh chấp với vương gia nữa đâu?
Trịnh Hoành Nghị đang ở bên cạnh xem cuộc chiến đột nhiên xen vào nói:
- Vương gia chẳng lẽ vương gia còn băn khoăn Hắc Lý loa tử sao?
Hắc Lý loa tử chính là cách xưng hô của Phùng thị với với Hắc lý.
Hắc lý loa tử ? La Hoàn sao?
Lý Đoan khẽ giật mình chợt đã minh bạch ý của Trịnh Hoành Nghị.
Hắn xuất thân từ binh nghiệp tuy lịch duyệt phong phú cũng đã chấp chính một phương nhưng luận về phương diện khác hắn thật sự không thể so sánh với thế gia vọng tộc, không thể nhạy cảm bằng Trịnh Hoành Nghị.
Trịnh Hoành Nghị khẽ nói:
- Hắc Lý loa tử người này kiêu ngạo bất tuân...
Hắn hiện tại tuy có vẻ quy phụ vương gia nhưng thực chất bên trong đã sinh phản ý, vương gia không thể không đề phòng.
Lý Ngôn Khánh cũng không quay đầu lại mà trầm tĩnh nói:
- Những lời này là Phùng đại nhân nói với ngươi phải không?
- Sao?
- Hoành Nghị ngươi cần phải nhớ kỹ hiện tại ngươi là thần tử Đại Đường ăn bổng lộc của Đại Đường.
Vì Phùng gia cũng tốt vì Trịnh thị cũng thế bọn họ suy nghĩ như vậy cũng vốn không có gì sai nhưng ngươi cần phải phân rõ nặng nhẹ, cái gì nên nói cái gì không nên nói, thế nhân đều biết ngươi là người thân cận của ta ta hôm nay có thành tựu một phần cũng do Trịnh thị ưu ái, phần nhân tình này ta sẽ ghi ở trong lòng... Tuy nhiên có một số thời điểm ngươi cần phải để ý một chút, Hắc lý loa tử, đây không phải những lời ngươi có thể nói.
Những lời này vừa đấm vừa xoa khiến cho Trịnh Hoành Nghị toát ra mồ hôi lạnh đầm đìa.
Trịnh gia có ơn nuôi dưỡng ta ta sẽ không quên.
Về sau ta sẽ báo đáp đầy đủ, nhưng Trịnh Hoành Nghị ngươi cần phải biết rằng thiên hạ này không phải của Trịnh gia mà là của Lý Đường.
Lý Đoan cười cười vỗ nhẹ vai của Trịnh Hoành Nghị mà nói:
- Vương gia Trịnh đại nhân đúng là có phần mạo muội tuy nhiên đại nhân nói cũng có lý.
- Ta đến Khâm Châu có mấy ngày thì đã thấy La Hoàn dốc sức vơ vét nơi này... người này bản tính tham lam, hơn nữa còn có dã tâm, vương gia cứu hắn từ trong nghèo khổ nhưng chưa hẳn hắn đã cảm tạ ân đức của vương gia.