Biểu hiện của Lý Ngôn Khánh cũng vô cùng tiêu sái, Lý Uyên không triệu kiến hắn hắn không hề nóng nảy, mỗi ngày ở trong vương phủ dạy dỗ Vạn Thắng quân, hoặc cùng với Đậu Phụng Tiết mang theo Trưởng Tôn Vô Kỵ ra ngoài đi dạo, hắn tới nhiều nơi đặc sắc khiến cho người dân Trường An với hắn cũng rất quen thuộc.
Lúc này hắn đang ngồi ở một tửu lâu phía Tây cùng với Đậu Phụng Tiết dùng rượu.
Đậu Phụng Tiết là quan bái phò mã đô úy, vốn cũng không có thực quyền nhiều, tuy nhiên từ khi Lý Huyền Phách đảm nhiệm chức vụ đại đô đốc Linh Châu Đậu Phụng Tiết đã được chấp chưởng Bắc Nha cấm quân.
Vô luận năng lực hay tính cách Lý Ngôn Khánh đều không tán thành Đậu Phụng Tiết đảm nhiệm chức vụ này.
Đậu Phụng Tiết tính tình hơi mềm yếu làm sao có thể điểu khiền được những lão binh kia.
Lý Huyền Phách có vũ lực không gì sánh kịp, ở Thái Nguyên khởi binh xong đã đoạt cờ chém tướng tuy rằng công danh không hiển hách bằng Lý Thế Dân nhưng có tác dụng trấn nhiếp kiêu binh hãn tướng, còn nữa Lý Huyền Phách là thân phận hoàng tử, Đậu Phụng Tiết không thể so sánh.
Tuy nhiên chiến sự sắp tới Lý Uyên cũng không có người nên chỉ có thể giao cho Đậu Phụng Tiết.
Đậu gia cũng đồng ý cho Đậu Phụng Tiết làm thống quân Bắc nha.
Mà trong lòng Lý Uyên cũng giao cho Đậu Quỹ làm bình ổn đất Thục.
Dù sao Đậu Quỹ cũng ở ba thục nhiều năm uy vọng rất lớn.
Vào điểm này Lý Uyên minh bạch, Lý Kiến Thành minh bạch, Lý Thế Dân minh bạch.
Cho nên khi Lý Uyên bổ nhiệm Đậu Phụng Tiết làm Bắc Nha cấm quân tất cả đều thuận lợi ngoài ý muốn.
Đậu Phụng Tiết vì Lý Ngôn Khánh cạn một chén rượu rồi cười ha hả nói:
- Dưỡng Chân ngươi đến Trường An xong đã quen chưa?
- Phụng Tiết ngươi tìm ta là nghe theo chủ ý của ai?
- Chuyện này...
Đậu Phụng Tiết liền đỏ mặt lên, gãi giã đầu nở ra nụ cười xấu hổ.
Nhoáng một cái đã hơn mười năm, Đậu Phụng Tiết đã không còn như ở học xá năm đó nữa.
- Là tam tỷ.
- Bình Dương công chúa?
Đậu Phụng Tiết gật đầu khẽ nói:
- Tam tỉ nhờ Vĩnh Gia hỏi ngươi nếu như chiến sự ở Giang Hoài thì nên dùng người này làm tướng soái?
Đậu Phụng Tiết không phải là một thuyết khách ưu tú, hơn nữa trước mặt Lý Ngôn Khánh hắn cũng không muốn giả dối.
- Nghe nói trước đây vài ngày Tần vương cùng với bệ hạ mật đàm hồi lâu nói tới chiến sự ở Giang Nam.
Hắn vô tình vô ý nói ra một câu làm cho Lý Ngôn Khánh hiểu được, thời gian trước Lý Kiến Thành được Lý Nghệ ủng hộ thực lực đột nhiên tăng.
Mà Lý Ngôn Khánh đã chặt đứt một tay của Lý Thế Dân khiến cho thực lực của Lý Thế Dân giảm mạnh.
Vương Thông là một tham mưu ưu tú nhưng không phải là một chủ mưu xuất sắc, Lý Tịnh bị điều đi Lý Thế Dân bị tổn thất vô cùng lớn.
Trong lịch sử Lý Thế Dân được Phòng Huyền Linh Đỗ Như Hối giúp đỡ, Lý Tịnh tự nhiên không hiển lộ rõ ràng.
Nhưng ngày nay, Phòng Huyền Linh lại đang đấu với hắn, Đỗ Như Hối ở Kế châu, Lý Tịnh dĩ nhiên thuận thế đi lên, đứng vững chân bên cạnh Lý Thế Dân.
Về phần Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện tại đang ở bên cạnh Lý Ngôn Khánh cũng không khiến cho bất kỳ kẻ nào chú ý.
Lý Ngôn Khánh biết rõ Lý Thế Dân sẽ không buông tay chịu trói.
Dã tâm một khi biểu hiện ra rất khó tiêu trì cho dù Lý Uyên bây giờ cũng đã ý thực được không tiêu trừ dã tâm của Lý Thế Dân, huống chi Thiên Sách phủ còn rất nhiều người lực lượng chưa hẳn đã thua so với Lý Kiến Thành, hiện tại cho dù Lý Thế Dân không muốn đấu cũng phải đấu, nhiều người đều kỳ vọng vào hắn hắn làm sao có thể thu tay được.
Tuy nhiên Lý Thế Dân đối với quyền lực là một loại dã tâm.
Nhưng đối với Lý Uyên mà nói, quyền lực là một tư vị hưởng thụ, hắn sẽ rất khó buông tay, với tuổi tác của hắn thì há có thể đơn giản ủy quyền, chỉ là bên cạnh Lý Kiến Thành tụ tập càng nhiều người, đồng thời thế trụ trợ giúp Lý Uyên cũng không muốn chứng kiến thái tử uy hiếp quyền lực của mình cho nên Lý Uyên cần phải cân đối.
Vì vậy Thiên Sách phủ của Lý Thế Dân liền có sinh cơ.
Hiện tại Lý Thế Dân đã chuẩn bị xuất thủ.
Nhưng hắn cần phải cân nhắc tới một người đó chính là Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh phỏng đoán rồi rút ra kết luận: Cuộc chiến Giang Nam đã mở màn, Lý Uyên chuẩn bị động thủ với nhị tiêu ở Giang Nam.
Đối với việc khai chiến với nhị Tiêu ở Giang Nam nhất định phải có một vị thống soái.
Chắc chắn Lý Thế Dân muốn cướp lấy công lao ở cuộc chiến Giang Nam mà Lý Kiến Thành thì dĩ nhiên không chịu bỏ qua, lúc này hai người đánh cờ trên triều, tác dụng của Lý Ngôn Khánh trở nên vô cùng lớn.
Bình Dương vốn giao hảo với Lý Thế Dân dĩ nhiên là muốn Lý Thế Dân trở nên nổi bật.
Ngôn Khánh trầm ngâm nói:
- Bình Dương công chúa nói vậy là có ý gì?
- Tam tỷ có ý muốn ngươi ở bên cạnh Tần vương.
- Có thể.
Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu.
- Ngươi đồng ý rồi sao?
- Ta đồng ý hay không thì có lợi gì.
Ngôn Khánh cười nói:
- Bệ hạ hơn một tháng chưa triệu kiến ta, lúc nà ai để ý tới ý kiến của ta?
- Dưỡng Chân không phải bệ hạ không triệu kiến ngươi mà là...
- Được rồi được rồi.
Lý Ngôn Khánh khoát tay cười nói:
- Ta biết tâm tư của bệ hạ ngươi không cần khuyên bảo tuy nhiên có một chuyện ta phải nhắc nhở ngươi Trường An hiện tại tuy bình yên nhưng thực tế nước ngầm đang cuồn cuộn ta không cho rằng ngươi nêu xác định lập trường, thái tử cũng thế, Tần vương cũng thế, ngươi không nhất thiết tham dự vào, nhớ kỹ ngươi là thần tử của bệ hạ.
Đậu Phụng Tiết sợ hãi mà cả kinh, hít sâu một hơi.
Hắn trịnh trọng gật đầu kính Lý Ngôn Khánh một chén rượu.
- Ta nên trả lời tam tỷ thế nào?
- Ngươi hãy nói đàn bà con gái đừng nhiều chuyện.
- A...
Đậu Phụng Tiết bị lời này của Lý Ngôn Khánh làm cho hoảng sợ không biết phải làm sao .
Những người ở Trường An ai mà không biết Bình Dương công chúa Lý Vân Tú, chính là đứa con gái được Lý Uyên sủng ái nhất, bản lĩnh của nàng không thua gì đám mày râu, năm đó Lý Uyên tạo phản ở Quan Trung, Lý Vân Tú chinh chiến ở Quan Trung cũng có công huân hiển hách.
Cho dù Lý Kiến Thành nhìn thấy nàng cũng phải khách khí ba phần.
Hơn nữa Lý Vân Tú tuy thân là nữ nhi nhưng tính tình lại vô cùng hào sảng.
Phủ công chúa khách tới thăm không hề dứt, sĩ tử văn nhân ở Trường An có mấy ai không phải là khách của nàng, thế nhưng mà Lý Ngôn Khánh vẫn không cho nàng chút mặt mũi nào.