Ở bên trong Nghĩa Ninh phường, sừng sững một tòa phủ đệ nguy nga đỏ thẫm, trong bóng đêm vô cùng bắt mắt.
Ở trước tòa phủ đệ có hai chữ vàng bắt mắt: Đậu phủ.
Lý Uyên đánh xe tới trước của Đậu phủ thì bên ngoài có thị vệ tiến đến đập cửa.
Chủ nhân của tòa Đậu phủ này chính là Đậu Kháng, anh vợ của Lý Uyên, Đậu Kháng là con của Đậu Vinh, tuy không cùng phòng với Đậu phu nhân nhưng quan hệ không tệ.
Năm đó khi Đậu Kháng tọa trấn U Châu thường xuyên liên hệ với Lâu Phiền Lý Uyên, kết giao mật thiết.
Hơn nữa con của hắn là Đậu Đản cũng là nữ tế của Lý Uyên.
Điều này khiến cho quan hệ giữa hai nhà Lý Đậu càng thêm mật thiết, tuy nhiên sau khi Lý Uyên lên ngôi, Đậu Kháng trở nên không chú ý tới việc triều chính, suốt ngày chè chén say sưa sống trong mơ màng, Lý Uyên khuyên bảo mấy lần cũng không cải biến chủ ý của Đậu Kháng được, cuối cùng không hỏi đến nữa. Kỳ thực Lý Uyên biết rằng, Đậu Kháng làm vậy để lui thân, giấu tài mà thôi.
Tuy nhiên có chuyện gì phiền phức, Lý Uyên vẫn đi tìm Đậu Kháng mà thỉnh giáo.
Trong mắt của Lý Uyên Đậu Kháng là một người vô cùng cơ trí.
Tuy nhiên Đậu Kháng uống say khiến cho Lý Uyên bất đắc dĩ.
- Đậu huynh, hôm nay ta thật sự rất đau đầu.
- Ta hi vọng định mượn cơ hội này khiến cho Ngọc oa nhi biết khó mà lui, tương lai cũng dễ sắp xếp nhưng ai ngờ được đứa nhỏ này thực sự làm được, chẳng những chế trụ được binh mã Vương Thế Sung ở Hà Bắc mà còn đánh bại Đậu Kiến Đức, thuận tay giết một nhà Phá Dã Đầu.
Sau này ỏ trong triều đình chỉ sợ không có người nào ngăn chặn được hắn.
Hắn tay cầm Hà Nam lại có công lao bình định Hà Bắc, ta định để cho nhị lang thống binh áp chế uy vọng của hắn, không ngờ Lạc Dương còn chưa chiếm được thì Hà Bắc đã bình định. Ta không muốn làm người vô tình vô nghĩa nhưng đứa nhỏ kia hiện tại uy vọng quá lớn, bây giờ toàn bộ Trường An đều thảo luận chuyện của hắn, ta làm sao có thể yên tâm.
Đậu Kháng vẫn gục đầu, tiếp tục ngủ say.
Lý Uyên tiên lên thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Hiếu Cơ chết trận, trong lòng ta thật sự đau nhức.
- Vốn định đối đãi tử tế với Ngọc oa nhi nhưng mà đứa nhỏ này không biết tiến thối, công lao quá lớn, ta biết phải sắp xếp thế nào bây giờ?
Đúng thế, công lao của Lý Ngôn Khánh quá hiển hách khiên cho Lý Uyên cũng phải sinh lòng kiêng kỵ.
Đậu Kháng hàm hồ nói một câu:
- Chuyện của nhà ngươi đừng làm rộn lên.
Thanh âm kia giống như là đang say mà nói.
Nhưng Lý Uyên vẫn chú tâm nghe.
- Đậu huynh vậy huynh nói Ngọc oa nhi có thể có dị tâm không?
- Kẻ ngu mới dốc sức liều mạng.
Trong lòng Lý Uyên rất rõ ràng, Đậu Kháng tuy sanh nhưng mà tỉnh, lời này của hắn nhất định có ẩn ý.
Sở dĩ kẻ này giả say là vì hắn không muốn cuốn vào tranh đấu ở trên triều đình về phần nguyên nhân thì Lý Uyên cũng minh bạch, mẫu thân của Đậu Kháng chính là cô cô của Dương Quảng, sau khi Dương Quảng lên ngôi đối với Đậu Kháng liên tục chèn ép.
Kỳ thật lúc đó Dương Quảng chèn ép đâu chỉ mình Đậu Kháng.
Lý Uyên lúc đó chẳng phải là hoàng thân quốc thích sao? Mẹ của hắn là tỷ tỷ của Độc Cô hoàng hậu thế nhưng mà vẫn biệt Dương Quảng chèn ép không hề cố kỵ.
Ngôn Khánh là người thông mình làm sao không hiểu được ý nghĩ của mình.
Nhưng mà hắn chẳng những không thu liễm mà biểu hiện còn thêm xuất sắc.
Đậu Kháng nói kẻ ngu mới liều mạng.
Lý Ngôn Khánh có phải là người ngu không?
Lý Uyên nghĩ tới đây liền nở ra một nụ cười.
Có lẽ hắn thật sự là một kẻ ngu.
Nghĩ tới đây lòng của Lý Uyên cũng sáng lại, đối với sự sắp xếp Lý Ngôn Khánh cũng mơ hồ có chủ trương.
Hắn vỗ người của Đậu Kháng đứng dậy rời khỏi thư phòng, đi ra khỏi Đậu phủ.
Đúng lúc Lý Uyên rời khỏi thư phòng thì Đậu Kháng đột nhiên ngẩng đầu dậy, hai đôi mắt mở to nhìn ra ngoài cửa, một hồi lâu sau mới thở dài một tiếng.
Chuyện của nhà đế vương đúng là phức tạp.
*****
Là người của hai thế giới, đối với Lý Ngôn Khánh mà nói, hắn đã sớm trải qua bao nhiêu cuộc chia ly.
Sinh lão bệnh tử, thiên đạo tuần hoàn cho dù ai cũng không cách nào tránh nổi, kiếp trước trải qua đủ loại kinh nghiệm khiến cho Lý Ngôn Khánh đã sớm thấu triệt.
Ở kiếp này hắn chỉ có hai thân nhân.
Một người tự tay nuôi dưỡng hắn lớn lên là Trịnh Thế An, một người khác tuy không ở lâu với hắn thời gian cộng lại có lẽ chỉ hơn một năm mà thôi, tuy nhiên lại có tình huyết nhục là Lý Hiếu Cơ. Lý Ngôn Khánh đối với Trịnh Thế An và Lý Hiếu Cơ thái độ hoàn toàn khác nhau, Trịnh Thế An Lý Ngôn Khánh cởi mở không hề che giấu, còn Lý Hiếu Cơ cho dù thu liễm nhưng trong lòng cả hai đều hiểu được tình cảm của nhau.
Rất khó có thể nói được bên nào nặng bên nào nhẹ.
Lý Ngôn Khánh biết được tin dữ của Lý Hiếu Cơ liền lập tức kinh hãi.
- Dưỡng Chân, Dưỡng Chân.
- Tiểu Yêu, mau tỉnh lại.
Tiếng gọi quen thuộc bên tai, Lý Ngôn Khánh từ trong hôn mê tỉnh lại.
Ở trong thư phòng lúc này đầy ắp người, Đóa Đóa, Vô Cấu, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Bùi Hành Nghiễm thần sắc lo lắng nhìn hắn.
Đậu Uy cùng với Nhan Sư Cổ thấy Lý Ngôn Khánh tỉnh lại thì không khỏi thở dài một hơi.
Lúc Lý Ngôn Khánh bất tỉnh cả hai người đều hoảng sợ, Lý Ngôn Khánh nếu như thật sự xảy ra chuyện gì thì sẽ mang tới ảnh hưởng cực lớn, không tốt còn gây nên chiến hỏa.
Trịnh gia tuy đã quy phục Lý Đường, nhưng mà kẻ cầm quyền chính thức ở Vinh Châu thì chính là thủ hạ của Lý Ngôn Khánh.
Nếu như Hà Nam loạn, Hà Bắc cũng sẽ loạn.
Khi đó mặc dù Lý Đường có thể khống chế cục diện nhưng cũng phải trả một cái giá thảm trọng, đại cục thiên hạ lúc này không ở Trường An không ở Lạc Dương mà ở Huỳnh Dương, quan hệ rất nhiều tới Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh thở dài một hơi, được Trưởng Tôn Vô Kỵ đỡ mà leo xuống giường.
Đầu óc của hắn hơi váng, thân thể không có chút khí lực nào, Lý Ngôn Khánh dùng sức vẫy vẫy Đóa Đóa mà nhẹ giọng phân phó:
- Đóa Đóa, nàng lập tức trở về, từ giờ trở đi, Lý phủ cao thấp đốt giấy để tang, chuẩn bị mở linh đường.
Đóa Đóa cũng biết chân tướng của sự việc nên gật đầu đáp ứng.