Ở dưới lầu Trưởng Tôn Vô Cấu cầm mốt con diều khẽ gọi Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh cười cười gật đầu đáp ứng.
Trời tháng tư, chơi diều đúng là tốt lành.
Lý Ngôn Khánh chuẩn bị cùng Vô Cấu tiến vào hoa viên thì Trưởng Tôn Vô Kỵ tiến tới.
- Ngôn Khánh, Đông Đô có tin tức quan trọng cần truyền tới.
- Sao?
Ngôn Khánh nghe được cặp mi liền nh lảyên, sau đó quay đầu xin lỗi Vô Cấu, chỉ thấy nàng cười thật dịu dàng.
- Quan Âm tỳ đi chơi một mình, một hồi nữa Đóa Đóa tỷ tỷ bọn họ sẽ qua với muội ca ca không cần phải lo lắng.
Tuy đã là thê tử của Lý Ngôn Khánh, nhưng Vô Cấu vẫn gọi Lý Ngôn Khánh là ca ca.
Ngôn Khánh cười cười khẽ vuốt đầu của Vô Cấu rồi cùng với Trưởng Tôn Vô Kỵ rời đi.
Trưởng Tôn Vô Cấu ôm diều ngồi xuống cửa hiên.
- Tam nương tử còn muốn thả diều không?
Tỳ nữ tiến lên hỏi thăm.
Trưởng Tôn Vô Cấu hết hứng thú nói:
- Không đi, các ngươi ở đây ta muốn đi nghỉ một lát.
***
- Đông Đô có tin tức gì không?
Ở trong thư phòng, Vương Hoàng, Sài Hiếu Hòa hai người đang cung kính nghiêm trang đứng trước mặt.
Sài Hiếu Hòa nói:
- Đông Đô hiện tại có đại lượng chim bay xuất hiện, theo lời đồn trên phố thì đây là điềm lành, có minh chủ sắp xuất hiện.
Ngôn Khánh nghe được thì biến đổi sắc mặt.
- Điềm lành?
Hắn cười lạnh một tiếng, chợt nhìn về phía Vương Hoàng mà nói:
- Cảnh Văn công thấy chuyện này thế nào?
Từ khi nhập xuân cho tới nay, thể cốt của Vương Hoàng đã có chuyển biến tốt đẹp hơn trước, nguyên nhân là Lý Ngôn Khánh đã giảm bớt trọng trách trên người của hắn, đem tạp vụ ở Kỳ Lân đài giao cho Sài Hiếu Hòa xử lý.
Năm trước sở dĩ bệnh nặng là do áp lực công việc quá lớn, Vương Hoàng phải mệt nhọc bố trí.
Dù sao Kỳ Lân đài mỗi ngày cũng có đại lượng tin tức truyền tới, Vương Hoàng đã sáu mươi tuổi rồi, phải lo liệu rất nhiều chuyện, không chịu nổi gánh nặng.
Mà hiện tại Sài Hiếu Hòa thay hắn làm việc, Vương Hoàng hiện tại nhẹ nhàng hơn rất nhiều, hơn nữa thế cục Đông Đô chuyển biến, Vương Hoàng cũng không cần che giấu tung tích như trước nữa.
Vương Hoàng cười ha hả nói:
- Quốc chi tướng vong tất cáo yêu nghiệt, chỉ là yêu nghiệt không để lộ chân diện.
- Ta cũng cảm thấy vậy.
Lý Ngôn Khánh cười ha hả nói
- Nếu như có điềm lành xuất hiện, thì tại sao Đông Đô vẫn lưu truyền Đào Lý Chương kia?
Sài Hiếu Hòa nghe vậy cũng cười to.
- Ta đoán chừng không bao lâu nữa Vương Thế Sung cũng sẽ có hành động.
Vương Hoàng cùng với Sài Hiếu Hòa cũng gật đầu lộ vẻ đồng ý:
- Giang Đô binh biến, Vương Thế Sung căn bản không cần hành động gấp gáp, không hiểu tại sao Phòng Ngạn Khiêm lại vịn vào Dương Quá lập thành hoàng đế khiến cho Vương Thế Sung luống cuống tay chân cho nên cũng làm ra điềm lành này. Tuy nhiên điềm lành chỉ để che giấu dã tâm của hắn mà thôi, bước tiếp theo hắn chắc chắn sẽ buộc Việt Vương nhường ngôi, sau đó chiếu lệnh khắp sông Lạc, thuận thế xưng vương.
- Như thế, chúng ta cần phải giám thị nghiêm ngặt bước đi của Đông Đô,chờ khi Vương Thế Sung có dị động phải lập tức trình báo.
Lý Ngôn Khánh cùng với Vương Hoàng, Sài Hiếu Hòa hai người thương nghị hồi lâu mãi đến sau khi trời tối mới đưa hai người rời khỏi Lý phủ.
Hai người vừa cất bước đi, Bùi Thúy Vân và Đóa Đóa đã hoảng loạn chạy tới nói với Lý Ngôn Khánh:
- Dưỡng Chân có thấy Quan Âm tỳ không?
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình:
- Ta nãy giờ ở trong thư phòng thương nghị sự tình, có chuyện gì vậy?
- Sau giờ ngọ, Quan Âm tỳ cả ngày đứng ở trong trúc lâu, sợ chàng không vui trong người cho nên muốn tìm chàng đi thả diều, thiếp và Đóa Đóa lúc đó có chuyện bận bịu cho nên không để ý, đến lúc cơm chiều thì không thấy bóng dáng của Quan Âm tỳ đâu nữa.
Lý Ngôn Khánh nghe xong thì nóng nảy.
Vô Cấu êm đẹp tại sao lại đột nhiên mất tích.
- Có ai nhìn thấy Vô Cấu đi ra ngoài không?
- Đi hỏi người canh gác ba cửa thì tất cả đều không thấy.
- Vậy tỳ nữ trông nom Quan Âm tỳ đâu?
Ngôn Khánh giận tím mặt.
Có người dám ban ngày ban mặt dám gây chuyện ở Lý phủ sao?
Đóa Đóa lập tức hạ lệnh, đem tỳ nữ của Trưởng Tôn Vô Cấu tới hỏi thăm thì biết được Trưởng Tôn Vô Cấu sau giờ ngọ chia tay Lý Ngôn Khánh đã ở lại trong trúc lâu.
- Có đi trúc lâu điều tra chưa?
Đóa Đóa và Bùi Thúy Vân hai người nhìn nhau:
- Trúc lâu sau giờ ngọ không có người, Quan Âm tỳ lại sợ lạnh, làm sao có thể tới đó?
- Chúng ta tới đó rồi hãy nói.
Lý Ngôn Khánh vội vàng xuyên qua hoa viên đi thẳng vào cửa trúc lâu.
Chỉ thấy Quan Âm tỳ trong bộ y phục màu trắng đang ngủ say trong trúc lâu, Lý Ngôn Khánh lúc này mới thả lỏng tâm tình, hắn nhẹ nhàng đi tới bên cạnh, con chó ngao ngồi ở bên cạnh nàng liền mở to mắt, con chó ngao này sinh ra cả đời chỉ nhận một chủ nhâ, tuy nhiên Ngôn Khánh nuôi lớn cha mẹ của nó cho nên nó cũng biết Ngôn Khánh không phải địch nhân.
Lý Ngôn Khánh làm ra một thủ thế rồi nhẹ nhàng tiến lên ôm Quan Âm tỳ vào trong ngực.
Vô Cấu đã là đại cô nương tuy nhiên thân thể rất nhẹ, ôm vào người tựa hồ như không có cảm giác gì.
- Nha đầu kia tại sao lại ngủ ở chỗ này?
Bùi Thúy Vân nhẹ giọng phàn nàn:
- Làm hại chúng ta đi tìm.
- Ca ca đã đáp ứng kể thật nhiều chuyện cho Quan Âm tỳ, cùng Quan Âm tỳ chơi đùa.
Trong lúc ngủ mơ, Quan Âm tỳ khẽ nói.
Lời nói này khiến cho Ngôn Khánh sinh ra vài phần áy náy.
Đời sau còn có tuần trăng mật, mà mình từ khi thành thân cho tới nay cơ hồ chưa từng ở cùng Vô Cấu lâu một chút, mình bôn ba sự tình, từ khi Vô Cấu trở về, có bao nhiêu thời gian ình dành cho nàng?
Rất nhiều hứa hẹn năm đó đến nay không thực hiện được, nhìn Quan Âm tỳ ngây thơ trong mộng, Lý Ngôn Khánh không khỏi đau lòng.
- Các ngươi đi xuống trước đi, ta ở chỗ này trông nom Quan Âm tỳ một chút.