Soán Đường

Chương 66: Thâm hiểm.

Trước Sau

break
Mưa phùn xua tan đi vẻ tiêu điều trên phố phường, phủ chiếu thành Lạc Dương.

Trịnh Đại Sĩ đem Bùi Thế Củ tiễn lên xe, khuôn mặt lộ vẻ tươi cười nói:

- Thiếu huynh thông cảm, cũng là do ta sơ sẩy, quên mất không thông báo bên này, cho nên không ngờ Thanh Minh đã đến, Thế An cùng với Ngôn Khánh đã quay trở về Lạc Dương giỗ tổ, thật sự có lỗi.

Bùi Thế Củ lần này vâng mệnh báo cho lại bộ thượng thư Ngưu Hoằng trùng tu Khai Hoàng luật nên rất bận rộn.

Hắn cũng thừa dịp năm mới mà tế tổ, quay về nhà mà tĩnh dưỡng, không ngờ nhận được thư của huyện lệnh Yển sư, biết được trên đời này có kỳ đồng, có thể tạo ra Vịnh Thơ ngũ ngôn, viết ra thể chữ trước giờ chưa bao giờ có, nên không khỏi sinh ra hiếu kỳ.

Thừa dịp quay trở về kinh, hắn đi đường vòng nghe ngóng một chút.

Vốn hắn không xác định Vịnh Ngỗng thể xuất phát từ Trịnh gia, chỉ là Yển Sư huyện lệnh suy đoán mà thôi, không ngờ đến Huỳnh Dương gặp Viên Thủ Thành, mang theo thư của Trương Quý Tuần tới đây hỏi thăm mới xác định được thân phận của Trịnh Ngôn Khánh.

Viên Thủ Thành mặc dù không có chức quan gì nhưng là đương kim trên đời biết thuật sĩ.

Nam Viên Bắc Lô là hai vị đương kim thần thông, Nam Viên chính là Viên Thủ Thành, nhiều năm ở Mao Sơn tu luyện, danh chất Giang tả, mà Bắc Lô thì chính là Chương Thù Thái Dực, người này họ kép là Chương Thù, bởi vì khéo bói toán, tinh thông phong thủy cho nên con đường thăng quan cực nhanh. Tùy Đế khởi công xây thành rầm rộ, Chương Thù chính là người trọng yếu để khảo sát địa thế phong thủy.

Về sau Tùy Đế ban thưởng cho Chương Thù Thái Dực đổi qua họ Lô, đổi tên thành Lô Thái Dực.

Hiện nay Lô Thái Dực là thân tín của Dương Quảng, rất được Dương Quảng nể trọng.

Đồng thời, Viên Thủ Thành còn có một phong thư của Tôn Tư Mạc, cũng xác định thân phận của Trịnh Ngôn Khánh.

Bùi Thế Củ và Viên Thủ Thành muốn nhập quan, vừa vặn tới Lạc Dương nên theo Trịnh Đại Sĩ tới đây.

Tổ tôn của Trịnh Thế An không ở đay, hai người cũng không thể ở lại chờ đợi cho nên đành ôm tiếc nuối cáo từ.

Bùi Thế Củ cười tủm tỉm:

- Trịnh huynh, lúc Ngỗng công tử quay lại, tiểu đệ có một yêu cầu quá đáng mong Trịnh huynh thành toàn.

- Thiếu huynh cứ nói.

- Hai tháng nữa là ngày giỗ mười năm của lão thê tại hạ, tại hạ muốn mời Ngỗng công tử viết cho một quyển sách tế, dùng Vịnh Ngỗng thể kia.

Trịnh Đại Sĩ làm sao có thể cự tuyệt thỉnh cầu của Bùi Thế Củ, liền vội vàng gật đầu đáp ứng.

Thê tử của Bùi Thế Củ, chính là muội muội của Thôi Hoằng Độ, đương triều Thái Phủ Khanh. Mà Hoằng Độ chính là tộc nhân của Thôi Thị, chính là một trong năm gia tộc lớn ở Quan Đông. Phu thê của Bùi Thế Củ tình thâm nghĩa nặng, mười năm trước lão thê mất đi, Bùi Thế Củ bi thống không thôi.

Trịnh Đại Sĩ muốn có quan hệ với Bùi Thế Củ, ổn định địa vị của Trịnh gia.

Bùi Thế Củ sau khi cám ơn đã leo lên xe, hét lên một tiếng ra lệnh rồi từ từ rời đi.

Trịnh Đại Sĩ đưa mắt nhìn hai người Bùi Thế Củ rời khỏi, nụ cười trên mặt bỗng nhiên biến mất, hắn ngưng mắt nhíu mày, dừng ở trước cửa phủ rồi quay lại đại môn.

Trịnh Nhân Cơ cúi đầu, theo sát đằng sau Trịnh Đại Sĩ, hai người cùng nhau đi vào hậu đường.

- Nói đi, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?

Trước mặt Bùi Thế Củ, Viên Thủ Thành, Trịnh Đại Sĩ không thể nói gì, Trịnh Nhân Cơ nói Trịnh Thế An tổ tôn quay về Huỳnh Dương tế tổ là nói dối ông dĩ nhiên không tin. Ông đối với Trịnh Thế An hiểu rõ, đó là một lão gia hỏa tận trung trong công việc.

Không có sự phân phó của Trịnh Đại Sĩ, lão quyết không tự tiện trở về.

Chỉ là ông không thể vạch trần, vạn nhất có vấn đề gì, không phải bị đám người Bùi Thế Củ bên cạnh chế giễu sao?

Trịnh Đại Sĩ tuy đã qua tuổi ngũ tuần, nhưng một khi nghiêm túc thì có một khí thế không ai sánh bằng. Trịnh Nhân Cơ tuy lăn lộn trên quan trường nhiều năm, nhưng trước mặt Trịnh Đại Sĩ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nơm nớp lo sợ, đem nguyên ủy sự tình nói qua một lần. Hắn không dám giấu diếm, kể từ chuyện đem Trịnh Thế An tới điền trang, rồi chuyện xảy ra ở đêm tối hôm qua, hai năm rõ mười nói ra. Loại chuyện này cho dù muốn giấu diếm cũng không có cách nào, chỉ cần An Viễn đường còn thuộc về Trịnh Đại Sĩ, thì mọi chuyện phát sinh ở trong lão trạch Lạc Dương há có thể giấu diếm được ông? Không bằng nói hết ra.

- Ngươi đó...

Trịnh Đại Sĩ nghe xong thở dài khe khẽ.

- Lúc trước ta để Thế An tới Lạc Dương giúp ngươi, vì Lạc Dương tình huống phức tạp, hi vọng ngươi có thể giúp đỡ ngươi. Không ngờ ngươi... Chuyện ngươi đem hắn chuyển đến điền trang ta cũng biết, nhưng ta không lên tiếng, ngươi có biết vì sao không?

- Hài nhi không biết.

- An Viễn đường sớm muộn cũng thuộc về ngươi, Trịnh gia xuống dốc, người càng ngày càng ít, các phòng khác đối với Đường hiệu chúng ta cũng nhìn chằm chằm. Thế An tuy nói rằng thân thể không được đầy đủ nhưng hắn rất trung thành và tận tâm. Hắn khi xưa từng cùng ta xuất sinh nhập tử, gặp không ít chuyện... chuyện này Thôi Đạo Lâm không thể nào so sánh được. Ta vốn muốn để hắn lại cho ngươi, choát phu không ở bên cạnh ngươi cũng có thể trông nom một chút, không ngờ ngươi lại đuổi hắn về Huỳnh Dương...

- Nhân Cơ à, ngươi học vấn còn cao hơn cả ta, sao đầu óc lại bị học vấn kia làm cho choáng váng?

- Thế An thân thể không được đầy đủ, nhưng hắn trung tâm... Ở thời đại ngày, muốn tìm được một người trung thành và tận tâm không phải là điều dễ dàng. Còn tiểu tôn tử kia nữa, hắn cũng không phải là vật tầm thường, ta muốn để hắn ở cạnh Hoành Nghị, giống như Thế An và ta năm đó vậy. Hoành Nghị trưởng thành, bên cạnh có người nghĩ kế giúp, ngươi lại tìm Từ Thế Tích làm bạn đọc với nó mà không hỏi ý kiến ta.

Tình huống của Trịnh Thế An và Trịnh Ngôn Khánh không giống nhau, hắn vốn có gia nghiệp,tương lai có thể kế thừa sinh ý của lão tử hắn, về sau có thể ở bên ngoài giúp đỡ Hoành Nghị nhưng nếu toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Trịnh gia thì hắn làm sao có thể so với Trịnh Ngôn Khánh về mặt tin cậy được?

- Chuyện này... hài nhi lúc trước không nghĩ được nhiều như vậy...

- Ngươi đọc sách, bị làm cho choáng váng rồi.

Lông mày của Trịnh Đại Sĩ nhăn lại, nghiêm nghị quát mắng:

- Cả ngày thấy ngươi đọc sách, cũng không biết là ngươi đọc cái gì.

- Mắng xong ông hung hăng vỗ bàn một cái rồi nhắm mắt lại.

- Vậy bây giờ ngươi định làm sao?

- Hài nhi đã mời Nhan Sư Cổ mang theo Từ Thế Tích và Hoành Nghị đuổi theo, mời tổ tôn Trịnh Thế An trở về.

- Chỉ vậy thôi sao?

Trịnh Nhân Cơ giống như gà đá thất bại, cúi đầu trả lời:

- Con chuẩn bị mời Trịnh Thế An trở về, một lần nữa làm quản gia cho Trịnh phu.

- Còn Thôi Đạo Lâm thì sao?

- Hài tử đã sắp xếp xong xuôi, tiễn phụ tử Thôi Đạo Lâm ra đi.

Khuôn mặt lo lắng của Trịnh Đại Sĩ cũng giảm bớt được một chút.

- Như vậy cũng tốt, chuyện của Trịnh gia chỉ có cách như vậy.

- Chỉ là Thế An nếu trở về thì không thích hợp làm quản gia tiếp. Ngươi đối với hắn như vậy cho dù là người trung tâm cũng bị nguội lạnh tâm tư, chỉ là ta nghĩ hắn nếu lạnh tâm thì cũng chưa muốn bỏ việc điền trang trước kia, nhất định sẽ tận tâm tận lực.

- Vậy đi, để Trịnh Vi Thiện làm quản gia. Hắn là con vợ lẽ, cũng là đệ tử của Trịnh gia võ nghệ không kém, theo ta lịch lãm rèn luyện cũng không ít, chuyện trong nhà về sau để Trịnh Vi Thiện quản lý. Thế An cùng với hắn quan hệ không tệ, lúc viết thư cho ta không ít lần khích lệ hắn, nếu hắn thật sự có chỗ nào không hiểu, Thế An cũng sẽ không đứng ngoài quan sát.

Trịnh Nhân Cơ lúc này không dám nói một chữ "không".

Hắn vội vàng đáp ứng sau đó rồi hỏi:

- Vậy tổ tôn Thế An sắp xếp thế nào, chẳng lẽ lại để bọn họ ở Huỳnh Dương?

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc