Trái với bất kỳ quân lệnh nào kết cục cũng là trảm.
Tuy nhiên nếu như cứ vi phạm điều nào là bị chém đầu thì chỉ sợ một nửa binh mã đã bị giết sạch.
Cho nên Đỗ Như Hối nói ra mười bảy cấm luật và năm mươi bốn trảm phần lớn là có ý đe dọa.
Lý Đạo Huyền nghe xong lời nói của Đỗ Như Hối thì lo lắng rất nhiều, liên tục chắp tay với Đỗ Như Hối khiến cho mọi người cười to.
Thấy Đỗ Như Hối đã gật đầu Ngôn Khánh cũng không có ý kiến gì.
Đối với Lý Đạo Huyền hắn rất hợp ý, người này tuổi tuy không lớn nhưng thông minh nhanh trí ngay cả quán trưởng Kỳ Lân quán Từ Văn Viễn đối với Lý Đạo Huyền cũng vô cùng hài lòng, còn có ý thu hắn làm môn hạ.
Cuối cùng Lý Ngôn Khánh cũng đồng ý cho Lý Đạo Huyền cùng với Đỗ Như Hối, Vương Phục Bảo suốt đêm khởi hành. Mà Đỗ Như Hối đi rồi Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng trở về Củng huyện.
Tuy nhiên cảm giác bất an trong lòng của Lý Ngôn Khánh ngày càng mãnh liệt.
Trong này khẳng định có ẩn tình.
Vương Thế Sung không thể dễ dàng chiếm được Dương thành như vậy.
Lý Ngôn Khánh ngẩng đầu lên đem nghi kỵ trong lòng nói ra.
Sài Hiếu Hòa và Tiết Thu đều lâm vào trầm tư.
- Gió tuyết lớn như vậy Vương Thế Sung không ở Dương thành huyện nghỉ ngơi hồi phục mà còn lại chơi trò mất tích, hắn rốt cuộc có ý gì?
- Người này chẳng lẽ diễn trò, khiến cho chúng ta lo lắng một hồi? Nhưng như vậy thì sao, hắn trêu đùa hí lộng chúng ta thì hắn có lợi gì?
Tiết Thu lầm bầm, ngón tay khẽ gõ vào lan can.
Sài Hiếu Hòa do dự hồi lâu rồi nhẹ giọng nói:
- Chúa công, chúa công nói xem hắn có liên thủ với Sài Hiếu Hòa hay không?
- AI liên thủ?
Vương Thế Sung cùng với Lý Mật.
Tiết Thu lắc đầu.
- Chuyện này làm sao có thể được, Vương Thế Sung cùng với Lý Mật, ha ha, Sài công không phải ta muốn phản bác nhưng sau trận chiến ở Thạch Tử Hà, hai người bọn chúng đã kết thâm cừu đại hận, gần đây lại huyết chiến, Vương Thế Sung mấy lần thảm bại trước Lý Mật hao binh tổn tướng làm sao có thể liên thủ được?
- Sao không liên thủ được?
Lý Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng.
Tiết Thu khẽ giật mình nhìn lại Lý Ngôn Khánh.
Lý Ngôn Khánh tựa hồ như không thèm để ý tới ánh mắt của hắn thấp giọng nói:
- Hiện tại không gì là không thể.
Lý Mật cùng với Vương Thế Sung cũng không phải có thâm cừu đại hận với nhau chỉ là vì mình làm chủ mà thôi.
- Chỉ cần có đầy đủ lợi ích là bọn họ có thể kết minh với nhau, nếu như Dương thành bị Vương Thế Sung đột nhiên công phá thì chỉ có thể giải thích là phản quân không thủ mà lui, lùi về phía Trịnh huyện chỉ có một đáp án sau:
- Vương Thế Sung nghi binh hấp dẫn binh lực của chúng ta ở Hắc Thạch quan....
Ngôn Khánh nói tới đây liền ngậm miệng lại.
Hắn mở mắt ra nhìn về phía Sài Hiếu Hòa và Tiết Thu con mắt tinh quang sáng ngời.
- Hổ Lao quan.
Sài Hiếu Hòa và Tiết Thu cơ hồ hai miệng một lời đồng thanh nói ra.
Xem ra chính là vì Hổ Lao quan.
Lý Ngôn Khánh dùng sức xoa hai gò má, thở dài một hơi.
- Giương đông kích tây.
Vương Thế Sung ở bên ngoài Hắc Thạch quan bày binh bố trận khiến cho Lý Ngôn Khánh nghi ngờ tập trung lực chú ý vào hắn, nhưng thực tế Lý Mật sẽ đánh lén Hổ Lao quan, gió tuyết lớn như vậy ai cũng không ngờ Lý Mật xuất kích, đến lúc đó Hổ Lao quan sẽ gặp nguy.
- Lập tức điểm khởi binh mã, theo ta suốt đêm tới Hổ Lao quan.
Ngôn Khánh lập tức hạ lệnh cho đám người La Sĩ Tín.
- Khoan đã.
Tiết Thu cùng với Sài Hiếu Hòa đồng thời mở miệng.
Hai người nhìn nhau không hẹn mà nở ra một nụ cười.
- Tiết đại lang, mời nói.
Sài Hiếu Hòa cũng không đoạt lời của Tiết Thu.
Tuy nhiên hắn biết rõ Tiết Thu đã bắt đầu tiếp nhận hắn, biểu hiện của Tiết Thu hiện tại đã nhiệt tình hơn rất nhiều.
Đồng thời Sài Hiếu Hòa cũng thầm giật mình.
Mình mười năm khổ đọc trải qua biết bao nhiêu nhấp nhô, lịch duyệt rất nhiều mới được như vậy, mà Tiết Thu mới bao nhiêu tuổi? Hắn tài năng sáng tạo phản ứng nhạy bén, đợi một thời gian nữa nhất định sẽ thành châu báu.
Những đệ tử này quả nhiên không tầm thường.
Không hổ danh là người do Tiết đại gia sinh được Lý lang quân coi trọng.
Tiết Thu nói:
- Có một chuyện ta cũng nghĩ như Sài công, Vương Thế Sung hắn mạo hiểm gió tuyết như vậy đánh chiếm Hổ Lao quan có chỗ tốt gì? Không có khả năng hắn vì một tòa Dương thành mà mạo hiểm như vậy.
Lý Ngôn Khánh nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ tán thành với Tiết Thu sau đó từ từ đi tới bậc thang bên ngoài ngưng mắt nhìn tuyết bay lả tả trong đêm đen.
Hồi lâu sau Lý Ngôn Khánh mới quay người mà nói:
- Mặc kệ Vương Thế Sung có ý đồ gì chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng.
- La Sĩ Tín điểm khởi Bát phong doanh cùng ta tiến tới Hổ Lao quan, lão Tiết cũng tới, tuy nhiên Hắc Thạch quan cũng phải có đề phòng. Sài công mong tiên sinh trấn ở Lạc Khẩu kho, chiến sự diễn ra có thể quyết đoán, phân phối binh lực. Sài Công, Lý mỗ rất tín nhiệm tiên sinh.
Câu nói này khiến cho Sài Hiếu Hòa phải kích động.
Hắn phủ phục xuống trước mặt Lý Ngôn Khánh:
- Sài Hiếu Hòa được chúa công tin tưởng phó thác như vậy nhất định cho dù máu chảy đầu rơi cũng đền đáp sự tín nhiệm này.
Ngôn Khánh đỡ Sài Hiếu Hòa đứng dậy sau đó ngưng mắt nhìn mọi người xung quanh.
- Hùng Khoát Hải lấy ngân tiên cho ta.
Hùng Khoát Hải ứng tiếng một lát sau đã cầm lấy ngân tiên đưa cho Lý Ngôn Khánh.
- Ta dùng tiên này giao cho Sài công, bất kể là ai dám cãi quân lệnh thì lập tức giết chết.
Sài Hiếu Hòa run rẩy tiếp nhận ngân tiên kia kích động không nói ra lời.
- Sài công, cả nhà ta phó thác cho tiên sinh.
- Chúa công yên tâm, Sài Hiếu Hòa nhất định không làm nhục sứ mạng.
- Đại hắc tử mau cùng ta đi ra, Hám Lăng, Trịnh Đại Bưu hai người các ngươi làm lưu thủ kho lương Lạc Khẩu, tất cả do Sài công điều khiển.
Chúng tướng xung quanh đều đồng ý.
Lý Ngôn Khánh đội nón mặc giáp quan cưỡi Tượng Long Mã, cùng với Lương Lão Thực và tám nghìn đội ngũ lao ra khỏi đại doanh Lạc Khẩu kho.