Nói xong hắn ngồi thẳng lên nhìn mọi người xung quanh:
- Lý Mật hung hăng vô cùng, tuy nhiên hắn cũng chỉ là một tên gà đất chó kiểng mà thôi, các huynh đệ, các ngươi sống ở Củng huyện, lớn lên ở Củng huyện, ta cũng không nói năng rườm rà.
- Ta muốn nói cho ngươi biết, nếu như Lý Mật công phá Hắc Thạch quan thì Củng huyện cũng không yên ổn.
- Hắc Thạch quan này chính là nhà của các ngươi nơi sinh sống của cha mẹ thê nhi các ngươi, ta chỉ muốn hỏi các ngươi các ngươi có muốn nhìn thấy gia viên mình sụp đổ, thê nhi bị đám loạn thần tặc tử chà đạp không?
Hắc Thạch quan trở nên trầm mặc.
Đúng lúc này Lương Lão Thực la lớn:
- Giết chết Lý nghịch, bảo vệ nhà của chúng ta.
- Giết chết Lý nghịch bảo vệ nhà của chúng ta.
- Lý phủ quân chúng ta nguyện tử chiến để bảo vệ Hắc Thạch quan, mong tướng quân hạ lệnh.
Tiếng gọi ầm ĩ vang vọng ở trên Hắc Thạch quan thật lâu vẫn không tan.
Lý Ngôn Khánh nghe được liền cười to:
- Nhà của ta ở Củng huyện.
- Hai vị hôn thê của ta cũng ở bên ngoài huyện thành nếu như Hắc Thạch quan bị phá ta cũng sẽ tan cửa nát nhà cho nên ta sẽ cùng với các huynh đệ liều chiên để cho đám nghịch tặc kia biết rằng, người Củng huyện chỉ có chết trận chứ không đầu hàng.
- Tất cả mọi người cầm lấy binh khí, theo ta xuất chinh.
Nói xong hắn mang theo đám người La Sĩ Tín tiến ra khỏi vệ phủ, sau lưng không ngừng truyền tới tiếng quân tốt hò hét khiến cho người ta tràn ngập nhiệt huyết.
- Chúa công, quân tâm đã tăng lên.
Đi vào bên trong Đỗ Như Hối cất tiếng khen.
Lý Ngôn Khánh trầm mặt rồi nói:
- Quân tâm mặc dù tăng lên nhưng mà binh lực chúng ta vẫn cách xa, lão Đỗ lần này xuất kích ta đích thân lãnh binh, Sĩ Tín sẽ mang theo một đội ngũ theo ta gấp rút cứu viện Cửu Sơn trại.
Tuy nhiên không biết Cửu Sơn có thể giữ vững được vao lâu, huynh tốt nhất ở Hắc Thạch quan chuẩn bị huyết chiến cho tốt.
Đoán chừng chậm nhất tới ngày mai Củng huyện sẽ có viện binh tới, lúc đó binh quyền do huynh chấp chưởng, tất cả phải chuẩn bị cho tốt.
Đỗ Như Hối tiến lên một bước:
- Phủ quân yên tâm, Như Hối nhất định không làm nhục sứ mạng.
- Còn nữa, huynh lập tức phái người tới Kỳ Lân quán đem tất cả mọi người chuyển vào trong huyện thành vạn nhất Hắc Thạch quan thất thủ thì Củng huyện cũng có thể chống đỡ một chút.
Đỗ Như Hối gật đầu đáp ứng, Lý Ngôn Khánh lúc này mới yên tâm.
Hắn đối với Đỗ Như Hối rất tin tưởng rằng Đỗ Như Hối sẽ đem mọi chuyện sắp xếp thỏa đáng.
Ngôn Khánh lần này tiến về Cửu sơn, cơ hồ muốn mang đi đại bộ phận binh lực ở Hắc Thạch quan, ngoài ra còn có ba trăm Kỳ Lân vệ tổng cộng là 800 người, phối hợp với bảy trăm người ở Cửu Sơn là đội ngũ 1500 người, phối hợp với địa hình Cửu sơn ngăn cản địa quân của Lý Mật thì không phải là không thể, lúc đó chỉ cần Đỗ Như Hối có thể đem binh mã bổ sung tới Cửu sơn, Lý Ngôn Khánh tin rằng ở Cửu sơn có thể đánh tan binh lính của Lý Mật, tuy nhiên lúc đó chớ để Vương Thế Sung kìm chế.
Vương Thế Sung liệu có kìm chế hắn hay không?
Ngôn Khánh càng nghĩ càng thầm kêu khổ, chỉ sợ cuối cùng ở Hắc Thạch quan phải chiến đấu một trận với Vương Thế Sung.
Làm thế nào để ngăn cản không giao chiến với Vương Thế Sung không cho hắn tiến vào Huỳnh Dương quận đây?
Lý Ngôn Khánh suy nghĩ liên tục nghĩ đối sách.
Vào giữa trưa Tô Bao đã điểm đủ binh mã.
Lý Ngôn Khánh mặc giáp trụ chỉnh tề, ngồi trên Tượng Long mã, mang theo hắc bạch song sát, Hùng Khoát Hải Hám Lăng La Sĩ Tín chuẩn bị xuất quan.
Tuy nhiên chưa đợi Lý Ngôn Khánh xuất quan đã có thám mã cản đường hắn.
- Tướng quân từ Cửu Sơn đi tới một lộ binh mã, nhanh chóng hướng về phía độ khẩu.
- Có nhìn thấy rõ cờ hiệu không?
Lý Ngôn Khánh trong lòng thầm cảm thấy một báo hiệu không tốt.
Cửu Sơn mang tới đội ngũ gì?
Đúng lúc này ở phía Cửu Sơn đã có hai nhóm binh mã tới, một bên là Cửu Sơn trại của Mạch Tử Trọng, một bên là chi binh lính khác.
Lý Ngôn Khánh lập tức xuống ngựa mang theo đám người La Sĩ Tín vội vàng trèo lên trên thành lâu chắp tay nhìn về phía xa xa.
Hắn còn hỏi thăm người bên cạnh:
- Có nhìn rõ là bao nhiêu người không?
- Hiện tại khoảng cách hơi xa ty chức cũng không rõ nhưng đại khái gần nghìn người.
Một nghìn người.
Lý Ngôn Khánh càng thêm bất an.
Hắn còn muốn hỏi tiếp thì đã nghe Hùng Khoát Hải kêu to một tiếng:
- Công tử bọn họ đã đến.
Ngôn Khánh ngẩng đầu nhìn lại thì chỉ thấy một đạo nhân mã xuất hiện, hướng về phía Hắc Thạch quan chạy vội tới, chiến bào của tất cả đều nhuộm đầy máu càng ngày càng tới gần quan khẩu, Hùng Khoát Hải thấy vậy liền kêu lên một tiếng:
- Đây không phải là Mạch phó tướng sao?
Không đợi Hùng Khoát Hải mở miệng, Lý Ngôn Khánh cũng đã nhận ra.
- Lập tức mở cửa thành ra.
Ngôn Khánh vội vàng đi xuống thành lâu, cưỡi chiến mã suất bộ binh lính lao ra cửa thành.
Hắn cũng không phải muốn giết Mạch Tử Trọng mà lo lắng sau lưng của Mạch Tử Trọng có truy binh, gây chuyện không tốt có khi truy binh còn phá được cả Hắc Thạch quan, đồng thời Lý Ngôn Khánh cũng băn khoăn, liệu Mạch Tử Trọng có đầu hàng không?
Thời đại này trung thành là một phẩm chất hi hữu.
Trương Tu Đà đối với Tần Quỳnh coi trọng cỡ nào mà kết quả là Tần Quỳnh cũng đầu hàng Lý Mật.
Lý Ngôn Khánh trong lòng tin tưởng rằng Mạch Tử Trọng sẽ không đầu hàng nhưng mà nhân tâm quả thật rất khó dò.
300 Kỳ Lân vệ lập tức triển khai trận thế.
Lý Ngôn Khánh cùng với La Sĩ Tín xuống ngựa xông lên phía trước cản đường đi của đối phương lại.
- Mạch Tử Trọng ngươi tại sao lại dẫn binh tới đây?
Chưa đợi Ngôn Khánh nói xong Mạch Tử Trọng cùng Phí Thanh Nô đã rời yên ngựa, phủ phục xuống.