Trong chuyến đi ra khỏi Hoàng cung bao gồm năm con người nam thanh nữ tú xuất cung. Bên trong chiếc xe ngựa là Tuấn Phong cùng ŧıểυ muội Thanh Vân và Tuyết Sương. Bên ngoài là Tuấn Quốc đánh xe ngựa cùng ngồi với Ngọc Hân, vì thân phận hiện tại của Ngọc Hân vẫn là một nam nhân vì vậy phải nhường chổ ngồi bên trong cho Hoàng thượng và các cô gái.
- Chẳng phải ta và Thanh Vân đều biết ngươi là nữ nhi, ngươi muốn che giấu ai nữa, là Hoàng thượng ư?
- Thật ra thì việc Hoàng thượng có biết hay không đều không quan trọng. - Cô nhìn về phía trước mà nói. - Vương gia, ngài cứ xem như là tôi không tồn tại trong mắt ngài… đừng bận tâm đến việc tôi mà nam nhân hay phận nữ nhi.
Tuấn Quốc hơi nhìn về phía cô, thật tâm anh không thể đoán được Đồng Lân kia vì sao phải hóa nam nhân. Chẳng phải là làm một cô nương, được bao bọc bởi một nam nhân chăm sóc là điều tốt hơn sao, vì sao cứ phải chạy nhảy khắp nơi gặp bao nhiêu nguy hiểm, lại còn muốn nhảy xuống vực sâu như vậy, Tuấn Quốc không thể nhìn ra cô gái trước mắt mình đang nghĩ gì, nhưng anh chắc chắn một điều cô gái đó, dù bí ẩn đến thế nào cũng không hề gây hại đến anh và Triệu quốc.
Xe ngựa rời Hoàng cung một cách an toàn vì Tứ vương gia thường xuyên ra vào nên lính canh cũng không kiểm tra nữa. Vậy là, năm con người họ bắt đầu một chuyến đi ra khỏi cung cấm kính cổng cao tương, ung dung tự tại bên ngoài.
Chiếc xe dừng lại trước một khách điếm mà trước kia Ngọc Hân từng ở lại, bọn họ quyết định sẽ ngủ lại ở nơi này một đêm để sáng hôm sau bắt đầu chuyến đi xa. Vị ŧıểυ nhị nhìn thấy Ngọc Hân liền nhận ra người quen niềm nở chạy ra ngoài chào đón khách quý.
- Các vị đại gia, xin mời vào trong khách điếm chúng tôi.
- Cho chúng ta năm phòng tốt nhất. - Tuấn Quốc nói.
- Ngày mai chính là cuộc thi tỷ võ chiêu thân của Trân Trân cô nương, con gái cưng của Tả Hữu Đô sát viện phó đô ngự sử. Các nam nhân khắp vùng nghe tin đều tập trung đến kinh thành chuẩn bị cho cuộc tỷ võ ngày mai. Vì vậy, đêm nay ở khách điếm chỉ còn đúng hai phòng trống… các vị đi nơi khác cũng không còn phòng nữa.
- Tả Hữu Đô sát viện phó đô ngự sử. - Triệu Tuấn Phong nhếch môi cười. - Chẳng phải lần trước có mang cô con gái tên Trân Trân kia nhắc tới để tiến cử vào vị trí Hoàng hậu. - Nói khẽ.
Sau một lúc bàn bạc kĩ càng, Triệu Tuấn Phong quyết định ở lại khách điếm này… ngày mai đến xem tỷ võ chiêu thân bên ngoài dân gian ra sao… lại nói muốn xem dung nhan Trân Trân cô nương kia ra sao mà khắp nam nhân mọi nơi đổ về kinh thành ứng thí.
- Bọn ta sẽ thuê hai phòng. - Tuấn Phong nói với ŧıểυ nhị. - Mau đi chuẩn bị.
Đợi tên ŧıểυ nhị nhanh chóng chạy đi thì anh quay sang nhìn bồn người còn lại đang đợi quyết định của Tuấn Phong anh.
- Ta, Tuấn Quốc và Đồng Lân sẽ ngủ một phòng, còn Thanh Vân và Tuyết Sương sẽ ngủ cùng nhau. Ngày mai xong cuộc tỷ võ kia, có lẽ sẽ có phòng trống. - Triệu Tuấn Phong nói.
- Không được. - Thanh Vân và Tuấn Quốc đều hô to lên.
Triệu Tuấn Phong nhíu mày, biểu muội và biểu đệ vì sao lại khẩn trương như vậy…
- Hoàng huynh, Đồng Lân… không thể ở cùng phòng với huynh được. -Tuấn Quốc đáp.
- Từ khi bước ra khỏi hoàng cung, ta đã không còn là Hoàng thượng nữa mà là đại ca của đệ và Thanh Vân. Đồng Lân đi theo chúng ta xem như là một hảo huynh đệ, vì sao đệ lại chê bai thân phận của hắn như vậy, điều đó là không tốt. - Tuấn Phong liền đáp. - Trước kia cũng từng ngủ cùng một phòng, không có gì là xa lạ.
Ngọc Hân ngượng chính cả mặt, lần trước là ở cùng Tuấn Phong vì anh ta không hề hay biết cô là nữ nhi nhưng lần này còn có cả Tuấn Quốc… người đó biết rõ cô như vậy. Một nữ nhân ở cùng hai nam nhân cả một đêm, làm sao còn mặt mũi nào.
- Ngươi… đã từng ở cùng Hoàng huynh ta. - Tuấn Quốc nhìn Đồng Lân mà hỏi.
Cô khẽ gật đầu, không dám nhìn Tuấn Quốc vì sợ hắn ta lại nghĩ cô dùng chiêu trò mà câu dẫn Hoàng huynh hắn, cái tên này chỉ biết nghĩ xấu cho cô mà thôi.
- Các vị, phòng đã chuẩn bị sẵn sàng… xin mời các vị vào trong nghĩ ngơi. - ŧıểυ Nhị nhanh chóng chạy ra ngoài mời vào.
Thanh Van để Tuấn Phong và Tuyết Sương đi vào bên trong trước mà kéo Đồng Lân và Tuấn Quốc về phía sau… chuyện lần này thật không biết giải thích với Hoàng huynh thế nào về vấn đề của Đồng Lân.
- Hay chúng ta nói với Phong ca, Đồng Lân là nữ nhi. - Thanh Vân nói.
- Huynh cũng nghĩ như vậy!
- Vương gia, Tỷ tỷ… hai người đừng quá bận tâm đến việc của Đồng Lân, Phong ca trước nay đều xem Đồng Lân là nam nhân… hãy để người xem muội là một nam nhân, nếu nói muội là nữ nhân thì càng khiến mọi việc trở nên rắc rối hơn.
- Muội ấy nói đúng, không khéo Hoàng huynh xữ tội Đồng Lân vì dám qua mặt thiên tử. - Thanh Vân hơi e sợ.
- Nhưng… đi cùng nhau một thời gian, thể nào cũng phát hiện. - Tuấn Quốc nhìn Đồng Lân mà đáp. - Hơn nữa, nữ nhân chưa xuất giá lại ở chung với hai nam nhân khác, ngươi không thấy xấu hổ ư.
- Phong ca xem tôi là nam nhân, tôi cũng nói xin Vương gia xem tôi là nam nhân… vậy còn điều gì phải xấu hổ. - Ngọc Hân nói lại, cô ghét cái tên Vương gia hách dịch này.
Nói xong, Ngọc Hân quay đầu bỏ đi vào bên trong… càng nghĩ đến càng tức giận với cái tên Triệu Tuấn Quốc kia, ở cùng phòng với hắn mới là nguy hiểm đó, còn với Tuấn Phong là cô cực kì tin tưởng… có lẽ là vì Tuấn Quốc mang gương mặt của Uy Vũ, còn Tuấn Phong mang gương mặt cùa Uy Phong.
Tuấn Quốc nhìn về phìa Đồng Lân kia đi mà tức giận, cô nương ta chính là loại nữ nhân nào… biết đêm nay sẽ phải ở với cả hai nam nhân đều không một chút lo sợ và xấu hổ… thật là tức chết anh.
- Tứ ca, huynh nói Đồng Lân như vậy thật quá đáng, có lẽ muội ấy có lí do nào đó nên không thể để lộ ra phận nữ nhi… - Thanh Vân cũng không vui mà bước vào phòng của mình và Tuyết Sương.
Ngọc Hân bước vào bên trong thì vô tình nhìn thấy Tuấn Phong đang thay trang phục liền tròn mắt đỏ mặt mà quay đi, miệng ấp úng run run:” Phong ca… tôi… tôi.. xin lỗi… tôi… không… cố… tình… “
- Ngươi có phải là nam nhân không hả? - Tuấn Phong nói.
NGọc Hân giật nảy mình, chẳng lẽ cô đã bị bại lộ hoàn toàn…
- Thấy thân hình của ta, lại quay mặt ngượng ngùng như nhi nữ. - Tuấn Phong nói tiếp.
Cô thở phào nhẹ nhõm… đúng là nếu cô chính là nam nhân thì hành động này xem ra rất dị thường. Cô lấy hết cam đảm mà quay lại, thật may mắn là Triệu Tuấn Phong kia đã thay đổi xong y phục trên người.
- Là vì… thảo dân nghĩ mình không được phép nhìn thấy cơ thể vàng ngọc của Hoàng thượng.
- Ta đã nói rồi, không được phép gọi ta là Hoàng thượng nữa. - Tuấn Phong đi về phía Ngọc Hân mà nói. - Còn ngươi, mau thay y phục nhanh đi.
- Tôi… tôi… có thói quen không thể thay y phục trước mặt người khác. - Cô nói rồi nhanh chóng mang y phục ra ngoài. Ngờ đâu đi đến cửa lại nhìn thấy Tuấn Quốc bước vào liền khựng người lại.
Tuấn Quốc quan sát Đồng Lân hai bờ má đỏ ửng, còn Hoàng ca đã thay đổi trang phục đang ngồi uống trà trên bàn…
- Khuya rồi, ngươi còn muốn đi đâu? - Tuấn Quốc hỏi.
- Vương gia, tôi muốn đi thay đổi xiêm y.
- Chẳng phải ở đây chỉ toàn nam nhân thôi sao, ngươi thay trong phòng này thì có gì bất tiện ư?
- Nhưng… nhưng… - Ngọc Hân nhìn Tuấn Quốc bằng đôi mắt căm hờn, đúng là tên Vương gia đáng chết… biết thừa lí do vẫn còn làm khó cô.
- Đồng Lân nói rằng có thói quen không thể thay đổi y phục trước mặt người khác. - Triệu Tuấn Phong nói. - Để hắn đi đi, đêm khuya rồi, chúng ta còn phải nghĩ ngơi.
- Phong ca, tôi đi nhanh rồi sẽ quay lại ngay… - Ngọc Hân đáp.
Lệnh vua đúng là lệnh trời, Tuấn Quốc vì vậy nên nhường đường cho Ngọc Hân bước ra ngoài mà chạy đến nhà tắm mà thay đổi trang phục đầy bụi bẩn trên người mình. Cảm thấy trên người như truất bỏ được bao nhiêu bụi bẩn, cô bước ra ngoài với tinh thần đã bớt căng thẳng hơn đôi chút. Nhưng không ngờ bên ngoài, Triệu Tuấn Quốc đừng đợi cô tự khi nào, cô nhìn về phía Tuấn Quốc cũng đang đưa mắt nhìn cô.
- Vương gia, ngài cần vào nhà tắm ư? - Cô hỏi.
Tuấn Quốc càng nghe càng lấy làm tức giận hơn, cô nương kì lạ này xem ra rất thích chọc tức anh.
- Đồng Lân, ta là đang đứng đợi ngươi.
- Đêm hôm thanh vắng, vương gia lại cần tìm tôi có việc gì sao?
- Ta hỏi ngươi, vì sao lại gọi Hoàng thượng là Phong ca rất thuận tại, còn ta… ngươi một câu cũng vương gia, hai câu cũng vương gia?
Ngọc Hân hơi bất ngờ, chuyện này cũng phải hỏi cô ư… Vì Hoàng thượng đã ra lệnh phải gọi là Phong ca thì làm sao cô dám cải lời, còn hắn ta trước nay đều gọi là vương gia, vậy lí do gì lại tức giận với cô chứ.
- Tôi không hiểu ý ngài. - Ngọc Hân lắc đầu. - Vương gia, ngài muốn tôi gọi ngài là gì cứ ra lệnh… tôi sẽ không dám làm sai lời… Là gì nhỉ, Quốc ca ư… - Nói xong Ngọc Hân liền bụm miêng cười, Quốc ca nghe gióng như bài hát mà mỗi thứ hai hàng tuần cô đều nghe… thật ngộ nghĩnh.
- Ngươi cười điều gì chứ. - Triệu Tuấn Quốc nhìn thấy Ngọc Hân bật cười tuy có chút tức giận nhưng lại không khỏi cảm giác nao lòng, nụ cười đó thật trong sáng.
- Vương gia… người muốn tôi gọi người là gì…
- Ngươi là tỷ muội với Thanh Vân, muội ấy gọi ta là Tứ ca… vậy ngươi hãy gọi ta là Tứ ca giống như muội ấy.
- Được, tôi sẽ gọi ngài là Tứ ca. - Ngọc Hân đã bớt cười. - Tứ ca, về phòng nghĩ ngơi thôi… một ngày thật mệt mỏi.
Ngọc Hân đi phía trước, Tuấn Quốc theo sau...Bất ngờ, anh gọi tên cô…
- Đồng Lân.
Ngọc Hân quay đầu lại…
- Từ nay, ta không cho phép ngươi cười như lúc nãy trước mặt bất cứ nam nhân nào. - Triệu Tuấn Quốc nói.
Cô tất nhiên là không hiểu thâm ý của vị vương gia kia, vì trong lòng luôn cảm thấy Triệu Tuấn Quốc là kẻ xấu xa áp đặt cho cô mọi thứ. Nay cả nụ cười của cô, cũng bị hắn ta quản chế… thật là tức chết cô mà.
Trong căn phòng của hai cô gái Thanh Vân và Tuyết Sương kia, bọn họ từ bé đã quen biết nhau nên Thanh Vân cũng rất yêu quý Tuyết Sương. Chuyện tình cảm của họ cô cũng rất ủng hộ, Tuyết Sương từng giải thích vì bị cha ép hôn với Thái tử nên cô cũng rất xót xa cho duyên tình kia mà không còn trách Tuyết Sương nữa.
- Tuyết Sương tỷ, trước kia khi tỷ xuất thân với Thái tử ca ca muội đã rất giận tỷ… Nhưng sau đó muội thất thương tỷ, thương cả Phong ca.
- Đa tạ muội đã hiểu cho nỗi niềm của tỷ… Phong ca, có lẽ vẫn còn rất hận tỷ.
- Phong ca có lẽ cũng hiểu cho tình thế của tỷ.
- Còn yêu là còn hận, tỷ chỉ mong Phong ca cứ hận tỷ mãi mãi… còn hơn là quên mất Tuyết Sương.
- Tỷ… - Thanh Vân ngạc nhiên. - Tỷ còn yêu Phong ca ư?
Tuyết Sương lau đi giọt nước mắt trên bờ mi chực rơi… khẽ đáp:” Yêu… tỷ làm sao có thể chứ!”
Thanh Vân cũng khá buồn, quả thật cô đã từng rất hâm mộ chuyện tình cảm tốt đẹp này, cô từng ước mơ rằng cô sẽ gặp một người giống như Phong ca, võ nghệ cao cường uyên bác kinh thư… nếu thật sự cô gặp một người như vậy, thân phận công chúa cô cũng không màn đến.
Bên căn phòng bên cạnh, tuy là Tuấn Phong cứ khăng khăng nói rằng hãy xem anh như thường dân nhưng chiếc giường duy nhất kia vẫn không ai dám tranh giành. Tuấn Phong nằm trên giường, còn Tuấn Quốc và Ngọc Hân tìm một chỗ dưới sàn mà nằm. Họ mỗi người mỗi góc, chính là Ngọc Hân sợ Tuấn Quốc nữa đêm giở trò, dù gì hắn cũng biết cô là nữ nhi.
Đến đêm, khi cô đang ngủ say thì có cảm giác giống như mình đang bay trong không gian, toàn thân như được nhấc lên không trung rộng lớn. Một lúc sau lại được nằm trên những sợi lông mềm mại ấm áp không giống như cái lạnh giá của sàn nhà. Cô thoải mái dụi đầu vào cái ấm êm kia mà quên mất mình đang ở nơi nào.
Mờ sáng, khi cô tỉnh giấc thì phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường duy nhất của căn phòng nhỏ. Bên cạnh là người đàn ông vẫn còn đang nhắm mắt… cô khẽ mỉm cười nhìn gương mặt quen thuộc này… anh khi ngủ thật đẹp trai như vậy, thật hiền từ như vậy, cô lại yêu anh nhiều hơn nữa… anh có biết không… Uy… Phong…
Nhưng hiện tại thật sự quá phũ phàng rồi, Ngọc Hân chấn tỉnh lại một chút liền phát hiện bên cạnh chính là Hoàng Thượng Triệu Quốc Triệu Tuấn Phong… Vì sao đêm qua rõ ràng cô nằm dưới sàn nhà mà, tại sao hiện tại lại nằm bên cạnh anh ta chứ… chẳng lẽ do trời quá lạnh mà nữa đêm mộng du treo lên giường anh ta ư… Trời ơi… thật là mất mặt mà.
Cô còn chưa kịp nhẹ nhàng chuồn xuống giường thì ánh mắt kia mở ra, nhìn thấy Đồng Lân đang chăm chú nhìn anh không chớp mắt liền nhíu cặp mày rậm lại.
- Hoàng thượng, thảo dân không biết gì cả… đêm qua rõ ràng là thảo dân ngủ dưới sàn. - Ngọc Hân giật mình nhảy xuống giường té ngã vì chân cô đang bị thương nên không đứng vững được.
Nghe tiếng động, Tuấn Quốc nhanh chóng giật mình tỉnh giấc… nhìn thấy cảnh Tuấn Phong đang ngồi trên giường còn Đồng Lân xanh mặt té ngã bên cạnh chiếc giường kia.
- Là ta đã đưa ngươi lên giường ngủ, nhớ lần trước ngươi ngủ dưới sàn một đêm buối sáng liền nhiễm phong hàn. Nam nhi như ngươi sức khỏe quá yếu kém, ta lo chuyến đi này bị hoãn lại vì ngươi nên đã đưa ngươi lên giường ngủ cùng.
- Nghĩa là… người đã bế.. và tôi và ngài… ngủ chung một giường đêm qua. - Ngọc Hân thừ người nói, thì ra cảm giác hôm qua là thật không phải mơ…
- Hơi chật một chút, nhưng không sao. - Tuấn Phong gật đầu. - Nếu đã dậy cả rồi, chúng ta chuẩn bị ăn chút gì đó rồi đi xem con gái của Tả Hữu Đô sát viện phó đô ngự sử tuyển phu ra sao?
Tuấn Phong chính là người có trạng thái tốt nhất hiện tại… nên anh chính là người thay đổi trang phục và bước ra khỏi phòng đầu tiên. Chỉ còn lại Tuấn Quốc và Ngọc Hân đang không thể tin được chuyện gì đã xảy ra ngồi lại trong phòng.
- Ngươi phải nói với Hoàng huynh ngươi là nữ nhân. - Tuấn Quốc nói.
- Chỉ là Hoàng thượng nghĩ tôi là nam nhân mà thôi, hết đêm nay khách điếm sẽ có phòng… sẽ không có chuyện tương tự xảy ra. - Cô tự chấn an.
- Ngươi còn cố chấp. - Tuấn Quốc tức giận.
- Vương gia, chuyện của tôi… xin người đừng xen vào… luật lễ của Triệu quốc cũng không cấm nữ nhi hóa nam nhân.
Triệu Tuấn Quốc nghe xong thì lửa giận bùng lên trong người, anh tiến sát về phía Ngọc Hân nắm chặt lấy tay cô như xiết lại mà nói:” Ngươi vừa gọi ta là gì hả, ngươi không cho ta xen vào việc của ngươi ư… Ngươi nghe đây Đồng Lân, ta sẽ mãi mãi quản chuyện của nhà ngươi.”
Ngọc Hân đau đến nhăn mặt lại, đúng là người có võ xiết bàn tay cô như muốn gãy nát:” Tứ ca… anh muốn sao cũng được… mau buông ta tôi ra.”
Nhìn thấy nét đau đớn từ trên gương mặt Đồng Lân, Tuấn Quốc mới giật mình tự hỏi bản thân anh đang làm điều gì… Chuyện của cô gái đó, vì sao cứ khiến anh tức giận để tâm như vậy. Tuấn Quốc buông tay Ngọc Hân ra, không nói không rằng bỏ ra khỏi cửa.
Bàn chân cô vì được Tuấn Quốc lần đó băng thuốc nên có thể đi lại một chút khó khăn, không ngờ khi nãy lại té ngả khiến vết thương trầm trọng hơn. Ngọc Hân cũng muốn xuống dưới ăn sáng cùng mọi người rồi sau đó ra kinh thành dạo chơi, nhưng bàn chân đau đến không thể di chuyển.
- Đồng Lân đâu? - Thanh Vân hỏi.
- Mặc kệ hắn ta đi, hắn ta nói chưa đói nên không muốn ăn. - Triệu Tuấn Quốc còn tức giận mà nói.
- Vậy cậu ấy có ra ngoài cùng chúng ta không? - Tuyết Sương khẽ hỏi.
- Chân hắn ta vẫn còn di chuyển khó khăn lắm, để ở lại khách điếm là tốt nhất. - Tuấn Quốc lại nói.
Xem như đó là lí do hợp lý, mọi người rời khỏi khách điếm và tin tưởng rằng vì Đồng Lân kia cần được nghĩ ngơi nên không làm phiền. Còn cô gái trên lầu kia, vừa đói vừa đau chân… bên ngoài vì khách quá đông nên lại khá ồn ào và chẳng ai đi ngang qua căn phòng của cô… Ngọc Hân bất lực gọi mãi không ai đến giúp, cô nằm xuống sàn nhà nơi mình bị ngã lúc nãy… suy đi nghĩ lại, khi nãy nhìn thấy Tuấn Phong cô lại ngỡ như Uy Phong, phút giây đó thật sự hạnh phúc.
- Cạch. - Tiếng cánh cửa mở ra.
Ánh sáng lùa vào, Ngọc Hân nhìn thấy người đàn ông lần đó gặp ở sườn núi… người đàn ông nói những câu nói kì lạ.
- Ông… ai cho ông bước vào đây.
- Nếu cô nương cho ta 3xu, ta sẽ nói cho cô nương một việc hệ trọng.
- Ông nghĩ tôi tin ông sao?
- Ba xu không nhiều, cô thật keo kiệt… đúng là một cô gái mồ côi cha và phải nuôi mẹ bạo bệnh và em gái. - Ông ta nói.
Ngọc Hân kinh ngạc nhìn người đàn ông kia… sau đó lấy ra ba xu đưa về phía ông ta:” Ba xu của ông đây.”
Người đàn ông kia vui vẻ nhận lấy ba xu trên tay Ngọc Hân liền nói:” Cô nương muốn thoát khỏi nơi này phải không?”
Cô gật đầu…
- Triệu Tuấn Phong chính là kiếp trước của người từng bị cô làm tổn thương. Nếu cô có thể khiến hắn ta yêu cô, yêu đến mức có thể vứt bỏ mọi thứ… cô sẽ được quay về thế giới thật của mình. - Người đàn ông nói xong liền bước ra khỏi cửa. - Cô sẽ không chết được đâu, cô sống thọ lắm vì vậy đừng nghĩ đến chuyện ngu xuẫn.
Ngọc Hân nhìn về phìa người đàn ông đó, ông ta vừa bước đi thì đôi mắt cô cũng nhắm lại chìm vào bên trong giấc ngủ… Căn phòng bỗng dưng lạnh toát lên khi mà bên ngoài ánh nắng đã chan hòa… Ngọc Hân ngoài nóng trong lạnh… toàn thân run rẩy...