Mục An Nhiên trở về phòng, ôm lấy chồng mình, yên yên lặng lặng chìm vào giấc ngủ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng tại mọit nơi khác, không bình yên được như cô, K đang phát điên lên vì người hắn ta để ý biến mất. Không tiếng động, hắn hiện giờ không rõ người đấy là tự bỏ đi hay là bị bắt cóc!
“Hắn mà có mệnh hệ gì thì các người cũng chôn theo đi.”
Phất áo rời đi, để mặc sau lưng là một đám người sợ hãi.
Họ biết đi đâu để tìm trong khi đã lục tung cả thành phố này rồi ?
Một khi thật sự chuyện đấy xảy ra thì lão đại sẽ giết họ thật, người rất cưng chiều người ấy.
Xong rồi, thật sự xong rồi!!
Mà lúc này, người vừa hùng hồn tuyên bố với đàn em lại đang co ro, sợ hãi, ôm đầu lại.
Hắn sợ hãi khi mất đi người ấy, khi hắn khó khăn, người nọ giúp đỡ, là người duy nhất ở bên, khi hắn chán nản, người kia lại động viên, cổ vũ, chọc hắn cười.
Dường như, hắn đã hiểu ra, giang sơn này dù nắm được nhưng không có người ấy ở bên thì có ý nghĩa gì ?
Lại như rối bời, lời trăn trối ấy ?
...
Phải làm sao?
Không!
Không muốn mất đi hắn !
Nhưng...
K nhìn tin nhắn vừa gửi tới cách đây không lâu, lại vò đầu chán nản.
Màn hình tin nhắn chỉ hiện ra một con số duy nhất.
9.
Tuy vậy, cũng đủ làm hắn biết những thứ cần biết, người gửi tin nhắn này chắc chắn là Mục An Nhiên, đây có lẽ là câu trả lời cho tổn thất lần trước mà cô phải chịu. Có lẽ đối với người khác, cách trả thù này chẳng là gì nhưng đối với hắn, nó đủ đau, đủ thốn đến tận răng.
Phải chăng, cô có thể hiểu rằng, tình yêu là thứ xa xỉ, gần như là vô giá, không phải ai cũng có được. Tìm được người thật sự yêu mình, lại đang ở bên thì không còn gì sánh bằng. Nó quý giá là thế, mà người ta không hề biết trân trọng, còn tự tay, phá vỡ nó!
Ngu xuẩn.
Hình như hắn đã thông suốt ra điều gì, không còn bộ dạng như vừa nãy, đôi mắt hắn sáng lên, toát ra vẻ tinh ánh hiếm có, cuối cùng hắn nhếch môi cười.
Thì ra cô và hắn đều cùng một loại người, đã vậy không nên tổn thương đồng loại a!
Chuyện đời trước... cứ để nó bay theo gió đi. Nên trân trọng hiện tại!
Hắn lấy điện thoại gọi cho thân tín của mình vào phòng. Rất nhanh liền có tiếng gõ cửa, rồi mở cửa vào.
“Lão đại.”
“Huỷ tất cả kế hoạch nhắm vào Mục An Nhiên đi.” Giọng nói của hắn đã có phần thanh thản, như được giải thoát.
Người nghe chấn kinh, mãi không trả lời, K cũng không hối thúc, cho hắn thời gian tiếp nhận.
Thân tín không cam lòng, rõ ràng chỉ cần vài bước nữa, họ sẽ nắm được tất cả, tại sao?
“Lão đại, không thể...”
K ngắt lời hắn. “Tôi quyết định rồi, chúng ta từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng với Mục An Nhiên và tất cả những gì xung quanh cô ta.”
Hắn trần tư, hồi lâu mới thở dài mà than nhẹ. “Vậy cũng tốt!”
Sau đó không tiếng động mà ra ngoài.
“ŧıểυ Thành, chờ tôi. Từ giờ trở đi, tôi đã có thể đường đường chính chính mà mang lại hạnh phúc cho em, không cần lo sợ tương lai nữa...”
Giọng nói trầm lặng của K vang lên giữa đêm vắng vẻ, xung quang yên ắng, không ai trả lời hắn cả...