Bị ánh mắt nóng rực của Mục An Nhiên nhìn, Sở Minh có chút mất tự nhiên quay đi. Sao lại không hài lòng chứ? Cô đối với anh tốt như vậy, hơn nữa còn mang trong mình giọt máu của anh. Anh tự hỏi bản thân mình nếu cô thật sự không cần mình nữa, bỏ đi thì liệu anh có đủ can đảm níu giữ cô bên mình không? Liệu anh cói đủ tư cách đứng bên cạnh cô hay không? Hàng vạn câu hỏi cứ quay vòng vòng trong đầu anh, càng nghĩ càng rối tinh hết cả lên, anh dứt khoát không nghĩ nữa.
Liêm sỉ để làm gì khi ngay cả vợ con mình cũng không giữ bên mình được. Mặt dày thì mới có vợ!
Thấy suy nghĩ của anh bay xa, ánh mắt cô càng ngày càng lạnh hơn. Chần chờ gì chứ ? Không muốn bên cạnh cô à?
Mấy ngày gần đây cô đã suy nghĩ nhiều về vấn đề này, thích gì pahri nắm trong tay. Nếu là yêu thì giữ thật chặt người đàn ông này bên cạnh đi, ai cũng đừng hòng mang đi.
Của cô!
Trong một khoảng thời gian ngắn mà tình yêu của họ lại thêm một lớp khóa vững chắc khó mà phá được. Ai cũng có suy nghĩ của riêng mình nhưng cùng chung một mục đích là đối phương.
"Anh ra ngoài trước, em nghỉ ngơi đi."
Nói rồi ngay lập tức quay lưng, không chờ sự đồng ý của cô.
Mục An Nhiên cũng không ngăn cản, cô có điều cần nghĩ lại.
Mỗi người đều có khoảng không riêng, suy nghĩ của riêng mình, cần có thời gian để hiểu và nắm giữ nhau thật chặt.