Gần tối, Mục An Nhiên mới thức dậy bởi tiếng chuông điện thoại.
"Cô Mục, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?"
"Không"
"Thủ tục chiếc xe chưa hoàn thành"
"Được"
Mục An Nhiên khó chịu rời giường, chỉ vì xe thôi. Nếu không còn lâu ta mới đi, không ai có thể ngăn ta hoàn thành hành trình chìm vào giấc ngủ!
Cô mở cửa, thấy Sở Minh đang ngồi như ghế nhìn mình như sắp hóa thành hòn vọng phu.
"!!!"
Sao lại ngồi đây ?
Thấy cô đi ra, anh đứng dậy, nhưng do ngồi lâu, chân bị tê, nên té xuống đất. Sở Minh ai oán nhìn cô.
"???" Không phải lỗi của ta a! Nhìn gì.
Cô bên đỡ anh dậy, ngồi xuống ghế, đặt chân anh lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp. "Có sao không ?"
"Bảo bối"
"Gì"
"Em có yêu anh không"
"Không"
"!!!"
"Có"
Lúc này, Sở Minh mới hài lòng, ôm cổ cô mà hôn.
"Đừng quấy, còn có việc" Mục An Nhiên dời khỏi ma trảo của anh. Đi tắm, chuẩn bị lấy xe.
-------
"ŧıểυ Thành, con thấy thế nào ?" Một ông cụ tóc đã bạc nhưng còn rất minh mẫn, tay cầm tấm hình, suy tư hỏi.
"Cha, con đã hẹn con bé rồi. Nó rất giống cô ấy, trên đời không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được" Người đàn ông gọi là ŧıểυ Thành trả lời.
"Chưa chắc, mọi chuyện cũng đã qua lâu lắm rồi" Ông cụ trầm ngâm, nhìn về một nơi xa xăm.
"Dù còn một hi vọng nhỏ nhoi, con cũng tìm"
-------
Mục An Nhiên đến lấy xe, vẫn chưa thấy người hôm trước. Cô đành phải đợi. Sở Minh muốn đi theo nhưng lại bị cô đá ở lại rồi.
Cửa mở, người đàn ông bước vào. ''Có lẽ cô đã chờ lâu nhỉ? Chúng ta vào văn phòng nói chuyện"
"Nhanh"
Sau khi bàn xong mọi thủ tục, Mục An Nhiên muốn rời đi, người này lại lôi ra một tấm hình trong bóp đưa cô xem. Cô nghi hoặc nhìn ông ta rồi cầm lên. Cô hơi sững lại vì người phụ nữ trên tấm hình quá giống mình. Không, phải nói cô quá giống bà ấy, từ đôi mắt đến cái miệng.
"Ý gì?" Cô bình tĩnh hỏi.
"Cô có muốn nghe chút chuyện xưa không ?"
"Không" Nơi rồi cô đứng lên bỏ đi, ngay cả xe cũng không lấy. Giống như trốn tránh thứ gì vậy.
"???" Hợp tác chút được không ? Không đúng kịch bản gì hết.
------
"Alo mẹ à? Mẹ ở đâu?" Mục An Nhiên ngay khi về tới liền gọi cho mẹ Mục.
"Ba mẹ đang ở Canada du lịch, sao vậy?"
"Địa chỉ cụ thể đi"
...
Khi Mục An Nhiên bước vào, Kì Cảnh đã về. ''Ba nuôi, con có việc rời đi một thời gian"
"Có cần giúp không ?"
"Tạm thời chưa"
"Bao giờ cần phải gọi, nhớ bây giờ con là ai"
"Vâng"
Cô vào phòng gọi Sở Minh, cô cần một chuyến bay gấp tới Canada. "Sở Minh, thu dọn, có việc"
"Ok" Sở Minh đã quá quen thuộc với việc này, không nói nhiều liền lập tức chuẩn bị.
Cô gọi cho ŧıểυ Trần, bảo hắn đặt vé cho cả ba cùng bay. 10 phút sau, tất cả cùng lên xe ra sân bay.
Người đàn ông khi nãy cô gặp đưa xe đến ngay khi cô rời đi, ông ta gặp Kì Cảnh.
"Lam Thành" Đôi mắt Kì Cảnh biến thành hình viên đạn. "Đến làm gì ?"
"Anh là gì của con bé ?" Lam Thành thấy rất rõ từ xa thân ảnh cô rời căn nhà của hắn lên xe.
"Tôi nghĩ anh không cần biết chuyện này thì hơn" Kì Cảnh nhếch mép cười nhìn ông ta.