Mà Dung Vân Hạc cũng không để ý, lúc này ánh mắt của hắn dừng lại trên người Vân Thiên Mộng, chỉ cảm thấy cô gái này có thanh âm thật là quen tai. Càng làm người ta chú ý là trên người cô gái này phát tán ra khí tức ẩn chứa một sự thần bí.
Thực tế là trong khi mọi người nhốn nháo trốn tránh mình thì nữ nhân trước mặt lại không chút do dự, bước vào cổng Thiên Phúc Lâu, khiến cho Dung Vân Hạc không thể không nhìn nàng bằng một con mắt khác.
"Mộ Xuân, còn không buông tay ra?"
Vân Thiên Mộng liền tiến lên trước, không nói chuyện với Dung Vân Hạc mà trước hết bảo nha hoàn buông tay.
Nhưng Mộ Xuân đã cầm lấy được quá nửa hộp giấy, lúc này đâu chịu bỏ qua như vậy, chu mỏ thấp giọng nói:
"Tiểu thư, là do gã kia cướp của chúng ta mà . Nô tì đứng canh ở đây hai canh giờ rồi, nhưng đâu có thấy hắn đến đây xếp hàng..."
"Ngay cả ta nói mà ngươi cũng không nghe sao? Phép tắc ngươi học hàng ngày đi đâu cả rồi?
Gã sai vặt kia lập tức mừng rỡ, ôm hộp giấy vào người, nhìn về phía Mộ Xuân, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Mộ Xuân đương bị trách cứ, nhưng lại không tỏ ra tủi thân, ngược lại nhu thuận, lùi ra sau lưng Vân Thiên Mộng, sắc mặt chuyển biến to lớn, khiến cho gã sai vặt kia tưởng là mình đã nhìn lầm.
Dung Vân Hạc nhìn qua hết thảy, con ngươi băng lãnh hiện ra một tia dị sắc, thuận chân bước một cách thận trọng xuống lầu, đi đến sau lưng hắn, bình thản nói:
Chỉ thấy Dung Vân Hạc nhếch mắt bắn ra một tia lạnh lẽo, Tứ Nhi sợ tới mức cầm điểm tâm trong tay nhét vào tay Mộ Xuân ngay tức khắc, sau đó bực bội lùi ra sau lưng Dung Vân Hạc, không dám nói một lời.
Mộ Xuân nhìn điểm tâm trong lòng mình, thật là lấy cũng không phải mà không lấy cũng không xong, bèn nhìn sang Vân Thiên Mộng, chờ nàng ra lệnh.
Dung Vân Hạc nhìn qua cửa thấy xe ngựa rời đi, nhận ra trên vách chiếc xe ngựa kia khắc chữ "Vân", lòng đã hiểu ra.
Đúng lúc quay người đi cùng Tứ Nhi, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra thân ảnh mà nửa tháng trước hắn vô tình gặp ở trong hoàng cung, ánh mắt lạnh lùng nổi lên một tia kinh ngạc, lòng không nén nổi, tự vấn mình:
“Không lẽ là nàng?”
Tứ Nhi trong lòng tức giận, đi sau lưng Dung Vân Hạc, hắn thực sự không hiểu vì sao tính cách công tử nhà hắn vốn quái gở, hôm nay lại đem tặng điểm tâm tận tay cho tiểu nha đầu kia?
Đây chính là điểm tâm mà công tử đã chuẩn bị cho Lão phu nhân, Lão phu nhân đã lớn tuổi, khẩu vị lại không được tốt, chỉ thích bánh đậu xanh của Thiên Phúc Lâu mà thôi.
Lại trùng hợp hôm nay công tử không có việc gì nên đã nói trước cho Lão phu nhân, giờ tay không mà về, chẳng phải làm cho Lão phu nhân thất vọng sao?
Tứ Nhi càng nghĩ càng không phục, cả khuôn mặt tròn trĩnh trở nên cau có.
Vừa lúc ấy Dung Vân Hạc vừa quay đầu lại, thấy vẻ mặt của hắn liền lắc đầu ngao ngán, ngay cả một tiểu nha đầu của tướng phủ cũng không như Tứ Nhi.
Hai người cùng nhau lên xe ngựa của phủ, Dung Vân Hạc ngồi ngay ngắn trong xe, nhắm mắt dưỡng thần, Tứ Nhi trộm nhìn rèm xe được vén lên, thèm thuồng nhìn ngó cảnh đẹp bên ngoài.
"Tứ Nhi, ngươi còn không biết sai sao?"
Lúc này, Dung Vân Hạc đang nhắm mắt chợt mở miệng, giọng điệu bình thản như trước, lại pha lẫn thái độ nghiêm túc làm cho người ta kính sợ. Tứ Nhi sợ đến nỗi tay run lên, "soạt" một tiếng, rèm xe rớt khỏi đầu ngón tay.
Tứ Nhi tự biết chắc chắn thiếu gia biết rõ chính mình đã láu cá lại ham chơi, lập tức hai chân quỳ xuống đất, nhận sai nói:
"Thiếu gia, là nô tài ham chơi, chạy đi đầu phố xem xiếc, vốn định đợi bánh đậu xanh kia vừa ra nồi liền mang về, lại không nghĩ hôm nay chỗ này lại bán đông khách đến như thế! Tứ Nhi biết sai rồi, xin thiếu gia trách phạt."
Nhưng Dung Vân Hạc vẫn nhắm hai mắt, mặc cho Tứ Nhi quỳ gối trước mặt, trong xe hoàn toàn yên tĩnh...
Tứ Nhi trong ngực không ngừng đánh trống, thiếu gia nhà hắn vì mái tóc mà từ lúc sinh ra đã không được mọi người chào đón, nhưng đối với chính mình, nô tài đi theo hắn từ nhỏ, tình như huynh đệ.
Chỉ là hôm nay bản thân lại nói dối trước mặt mọi người, khiến cho thiếu gia hổ thẹn, e rằng đã làm cho thiếu gia không vui, muốn đuổi mình ra khỏi phủ cho xong.
"Nghe nói nhà họ Dung,cháu đích tôn lúc sinh ra đầu đầy tóc trắng. Dung lão gia cho là vợ cả sinh ra nghiệp chướng, thiếu chút nữa đã bắt người hầu đem dìm Dung thiếu gia cho chết chìm. May mà Lão phu nhân đuổi theo kịp, mới bảo toàn tính mệnh cho Dung thiếu gia, còn tuyên bố với người ngoài là Dung thiếu gia có tư chất thông minh, ông trời sợ hắn chết trẻ, nên mới làm thế. Nhưng mà, Dung lão gia từ lúc ấy không màng tới vợ cả nữa, đối với đứa con trai này càng làm như không thấy, độc sủng mỗi Chu di nương."
Vân Thiên Mộng nghe vú Mễ giải thích, cảm thấy không khỏi buồn cười, tựa hồ cái thời cổ này, các nam tử đều thiên vị di nương, quả thật thê không bằng thiếp sao.
Huống hồ, tóc trắng cũng không hẳn là không thể chữa trị, hơn nữa cho dù ở thời hiện đại, cũng có thiếu niên tóc trắng, cũng là những người thông minh.
Nhưng người thời cổ đại này mù quáng không chịu được, hơi có tí hiện tượng lạ liền cho rằng là yêu ma tác quái, thật đáng tiếc cho vị Dung thiếu gia kia rơi vào hoàn cảnh này.
Nghe vú Mễ kể chuyện cũ, Vân Thiên Mộng nói:
"Nói như thế, thiếu gia kia đúng là rất đáng thương!”
Nguyên giờ này đã qua giờ ăn trưa, mọi người đã trở về nghỉ ngơi, không nghĩ sẽ gặp Vân Thiên Mộng bước vào sân trong của Bách Thuận Đường. Lúc này, Tô Thanh đang bị phạt đứng trong phòng, vú Vương quì gối bên cạnh nàng, khóc lóc cầu xin Lão thái thái.
"Lão thái thái, xin người thương xót! Di nương nhà ta đang mang thai, thân thể mảnh mai, thực không thể đứng chịu phạt. Nô tì nguyện thay thế chịu phạt cho di nương, Lão thái thái, người ra xem di nương đi, thật sự di nương không được khỏe..."
Vân Thiên Mộng xem trận chiến trước mặt, thật không thấy được Tô Thanh có chỗ nào không khỏe, mà ngược lại vú Vương la to làm cho người khác thấy phiền hà, thật ra là trưng cái mặt đầy nước mắt nước mũi, nhất thời chỉ khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.
Tô Thanh nghe tiếng bước chân bèn quay lại, thấy Vân Thiên Mộng sắc mặt bình tĩnh, đứng một bên nhìn mình cười nhạo, băng lãnh, trong mắt không khỏi hiện ra một tia hận ý. Thế mà vú Vương lại trơ mặt, đứng lên chạy đến bên Vân Thiên Mộng, nịnh nọt.
"Đại tiểu thư, Lão thái thái hợp ý với người nhất! Người xem di nương của chúng ta hiện đang mang hài tử của tướng gia, sao có thể chịu đựng đứng được lâu như thế. Kính xin người cầu xin Lão thái thái, nếu không con nối dõi của tướng gia có xảy ra chuyện gì, không phải là Đại tiểu thư có lỗi sao?"
Nghe vú Vương uy hiếp mình, Vân Thiên Mộng chợt thấy buồn cười, một bên ngăn lại Mộ Xuân đang muốn lao tới tranh luận, lạnh nhạt nói:
"Ta có thân phận gì? Ngươi đúng là xảo quyệt, rõ ràng dám để ta hạ mình thỉnh cầu cho di nương, ngươi già rồi nên hồ đồ hay khinh suất, có muốn ta báo cáo Lão thái thái đuổi cả chủ tử ngươi và ngươi ra khỏi tướng phủ hay không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, tiếng khóc của vú Vương tắc nghẹn như diều đứt dây, sắc mặt Tô Thanh tức thì bị Vân Thiên Mộng làm cho tái nhợt. Vốn còn tưởng mượn được tên Vân Thiên Mộng sát hại con của Vân Huyền Chi, khiến cho Lão thái thái đem lửa giận trong người bùng nổ, mà lại không nghĩ tới Vân Thiên Mộng ngày thường khéo mồm khéo miệng, một chút mảy may cũng không ăn được.
Huống hồ lúc này nàng ta đang mang thai, khó đảm bảo Vân Huyền Chi sẽ không xây một tòa nhà mới cho Tô Thanh ở. Đến lúc đó mình muốn đòi lại tất cả cũng khó khăn rồi.
Đang lúc đôi bên giằng co, Liễu di nương cười đi từ trong buồng đi ra, thấy Vân Thiên Mộng, khỏi phải nói nụ cười trên mặt có biết bao hăng hái rồi, lập tức đi lên phía trước, cung kính hành lễ với Vân Thiên Mộng, sau đó cười nói:
"Lão thái thái nói dường như nghe được tiếng Đại tiểu thư, sai nô tì ra xem. Bản thân nô tì không tin, bèn xem xét một chút, quả thật là Đại tiểu thư! Lão thái thái cùng người thật đúng là bà cháu tình thâm đó nha."
"Trời lạnh như vậy, lần sau để bọn hạ nhân đi mua là được! Con là thiên kim tiểu thư của tướng phủ, không thể làm bản thân bị bệnh được!"
Nghe vậy, trên gương mặt Vân Thiên Mộng hiện lên vẻ cảm động, lập tức sà vào lòng Lão thái thái, trong lòng đầy xúc động nói:
"Bà nội sao lại nói như thế? Hiếu kính với bà nội là việc cháu gái nên làm mà! Hơn nữa, hiện giờ đã là đầu xuân, bên ngoài cũng không lạnh như vào mùa đông. Chỉ cần bà nội vui vẻ, có phải làm gì cháu gái cũng cam tâm."
"Nếu mọi người trong phủ đều hiểu chuyện như Mộng Nhi, ta cũng không cần phải lo lắng! Nhưng hết lần này đến lần khác mang đến sự xui xẻo như vậy, dù là trẻ con cũng không tha thứ:”
"Con hồ ly đó tưởng có thể phá hư tình cảm mẹ con chúng ta hay sao? Đừng tưởng rằng ả có thai thì không phải giữ khuôn phép! Dù người khác thực có sợ ả thì ta cũng phải sợ ả sao? Là di nương, tưởng muốn lật trời là được hay sao? Cho dù đứa bé kia có được sinh ra, ta cũng sẽ không thừa nhận, càng đừng nghĩ tới việc được ghi vào gia phả!"
Lão thái thái hướng về phía cửa sổ, bắt đầu lớn tiếng răn dạy, để cho mọi người trong ngoài phòng đều được nghe rõ ràng. Trong chốc lát, thanh âm vú Vương yếu dần đi, thân hình Tô Thanh có chút lay động, sắc mặt lại càng thêm khó coi.Vân Thiên Mộng không cần đi ra ngoài cũng biết Tô Thanh lúc này đang tức đến nghiến răng nghiến lợi, so với Vân phu nhân đã qua đời mà nói, chỉ sợ là cả một sợi tóc tí ti đều thua kém.
"Mộng nhi, ba tỷ muội các con cùng nhau lớn lên từ nhỏ, bầu bạn với nhau, cũng không cô độc! Mà Dịch Nhi kia, ở trên có hai ca ca, bên dưới lại không anh em gì. Hôm nay hai ca ca đã đến tướng phủ, chỉ còn lại một mình nàng, không tránh khỏi cô đơn! Ta nghĩ không bằng nhận lấy, cùng các con làm bạn chẳng phải rất tốt sao? Nhưng người đàn bà lòng dạ độc ác kia lại nói rằng nàng có cha mẹ chăm sóc tốt cho là được rồi, không cần tới đây. Ngươi nói, ta có thể lạnh lùng thế sao?"
Vân Thiên Mộng cúi đầu chăm chú nghe từng lời từng chữ của Lão thái thái. Lông mi dài như cánh bướm che lấy ánh mắt nàng khiến Lão thái thái cũng không nhìn thấu được ý nghĩ của nàng.
"Cha con sủng ái nàng ta như thế, lời của ta có thể so với nàng ta ư! Đưa việc này ra cho phụ thân ngươi và nàng ta, có lẽ nàng ta sẽ phản đối ngay, một mực cự tuyệt! Nàng ta là muốn gia đình không yên, loại ác phụ này, giữ lại có ích gì?"
Trong buồng sưởi yên ắng, có chút u ám đáng sợ, Liễu di nương nhìn thấy sắc mặt Lão thái thái ẩn giấu cơn phẫn nộ cùng với Vân Thiên Mộng bình tĩnh không đếm xỉa chuyện gì, tìm cớ lui ra, mới nhẹ nhàng thở phào, phân phó người hầu chuẩn bị trước bữa tối.
Một lúc sau, trời hoàn toàn tối om, trong tướng phủ đã lên đèn, Vân Huyền Chi cũng không quay lại, làm cho cơn giận Lão thái thái bộc phát.
Vân Thiên Mộng thấy tình trạng như thế, vội trấn an.
"Bà nội chớ bực bội! Có lẽ Tô di nương thật sự động thai. Nếu không chúng ta đến xem thử một chút đi."
"Lại để cho mẫu thân hao tâm tổn trí! Nhưng mà, mấy chuyện này, cứ để vú Vương đi làm là được, trong phủ nhất quyết không để cho di nương thiếu cái ăn! Để cho mẫu thân chuẩn bị những thứ này cho di nương, con quả thật xấu hổ."
Lúc này, Tô Thanh chỉ cảm thấy giận run lên, như là đã ngất, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén lửa giận không thể nào ức chế được. Nhưng trên gương mặt đang ngủ kia không thể giữ nguyên, lông mi không khỏi có chút run rẩy.
"Liễu di nương đi xem Tô di nương đi, nếu không có việc gì, chúng ta cũng nên trở về. Trong phòng quá nhiều người cũng không nên, đừng làm ảnh hưởng đến Tô di nương nghỉ ngơi!"
Liễu Hàm Ngọc hướng về phía Vân Huyền Chi và Lão thái thái cúi đàu chào, rồi nhỏ giọng đi đến bên giường. Vú Vương thấy thế, định lên tiếng nhắc nhở Tô Thanh. Nhưng Tô Thanh lúc này đang giả vờ mê ngủ, nếu tự dưng lên tiếng, đã nói lên Tô Thanh gạt người đấy sao?
Nghĩ vậy, vú Vương chỉ đành ngạm bồ hòn làm ngọt, không nói nên lời, chỉ có thể dùng cả tấm lòng, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Liễu Hàm Ngọc đang dần dần đến bên giường.
Lão thái thái ngầm ra hiệu cho vú Nhuế. Chỉ thấy vú Nhuế lập tức đi đến trước mặt vú Vương, chặn tầm mắt của nàng!
Tô Thanh lúc này cảm thấy có luồng khí không tí hảo ý tập kích bên giường mình, trong lòng biết mình không thể giả bộ ngủ, bèn cố chớp chớp hai mắt. Tô Thanh dần dần tỉnh lại.
Liễu Hàm Ngọc vừa muốn ra tay, Tô Thanh trùng hợp tỉnh lại, trong lòng đầy thất vọng, trên mặt đầy tươi cười, vui vẻ nói:
"Đã tỉnh rồi thì ăn cháo đi, không thể để cho đửa trẻ trong bụng chịu ủy khuất. Thần sắc ngươi không tốt, về sau cũng không cần dậy sớm thỉnh an, lo sinh nở cho tốt! Chúng ta trở về đây."
Nghe ra trong lời nói Vân Huyền Chi thật tình áy náy, Lão thái thái biết rõ mục đích chuyến đi này của mình đã đạt, cười xua tay, rộng lượng nói:
"Ngươi là con ta, không nên có nhiều quy củ như vậy. Chỉ có điều, Tô di nương dù sao cũng đang có thai, ngươi nghỉ đêm ở Phong Hà Viên cũng bất tiện, lát nữa Liễu di nương sẽ sắp xếp cho ngươi, sớm nghỉ ngơi đi."
Nói xong liền dắt tay Vân Thiên Mộng đi ra khỏi buồng sưởi. Liễu Hàm Ngọc đi đến trước mặt Vân Huyền Chi, thấp giọng nói:
Mà mẫu thân mình dù đã cao tuổi, có đói bụng nhưng vẫn đến thăm di nương trước, khiến Vân Huyền Chi trong lòng đau xót, lạnh lùng nói:
"Quy củ không thể bỏ! Nếu không gia pháp cũng không có tác dụng gì. Tô di nương về sau mỗi ngày sớm chiều nhất định phải thành tâm đi thỉnh an Lão thái thái, không được tiếp tục dối trá."
Nói xong, Vân Huyền Chi đầy thất vọng bước ra khỏi Phong Hà Viên.
Tô Thanh không ngờ khổ nhục kế của mình cả buổi chiều lại bị Lão thái thái kia chọc phá, nhất thời hận đến mức dùng sức vứt áo gấm xuống đất. Vú Vương sự tới mức vội tiến lên, vội vàng lấy chăn đắp lên người nàng, trấn an:
"Phu nhân phải cẩn thận thân thể! Nếu lúc này người bị bệnh,chẳng phải vừa ý người nào đó? Huống hồ, Nhị tiểu thư vẫn còn đang ở nhà thờ tổ chờ người."
Lời nói làm cho Tô Thanh bình tĩnh ngay. Vân Huyền Chi vừa nãy không nổi giận, mà cực kỳ tỉnh táo, lạnh lùng nói với nàng lời nói kia, khiến trong lòng Tô Thanh quả thật bất an.
Dù sao cũng là vợ chồng chung chăn chung gối nhiều năm, tất nhiên Tô Thanh thập phần hiểu rõ tính cách Vân Huyền Chi.
Lúc hắn tức giận, có thể sẽ không sinh ra ngăn cách
Nhưng lúc hắn nói lời lạnh nhạt, chỉ có thể nói đối với người đó hắn đã không còn tín nhiệm.
Những năm vừa qua, Tô Thanh sở dĩ ở tướng phủ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, là do hiểu được tính tình của Vân Huyền Chi.
Nhưng một tay Lão thái thái thôi đã khiến cho Vân Huyền Chi lãnh đạm với mình. Điều này làm cho Tô Thanh chuẩn bị không kịp, thậm chí có chút hối hận vì muốn hãm hại Vân Thiên Mộng, mà để cho Vân Huyền Chi đưa Lão thái thái về lại tướng phủ.
Hơn nữa, điều làm cho Tô Thanh phiền muộn là sáng sớm hôm sau, Vân Huyền Chi phái Lưu hộ vệ ra khỏi thành, mau chóng đón Vân Dịch Dịch tới tướng phủ.
Nhận được tin, mặt Tô Thanh tái nhợt, tình thế trước mắt không thể không cười mà nói đối với Vân Huyền Chi việc lần này rất tốt.
Lão thái thái thấy con trai hôm nay hướng về mình như thế, nhìn về phía Tô Thanh trong mắt lộ vẻ đắc ý. Bất giác, trong lòng càng sinh ra ỷ lại Vân Thiên Mộng, chỉ cảm thấy đề nghị tối qua của Vân Thiên Mộng quả thật chính xác
Liễu di nương biết rõ Vân Dịch Dịch kia là người Lão thái thái yêu quý nhất, liền cùng Vân Thiên Mộng bàn bạc, có phải đem Thu Bích Cư bên cạnh Bách Thuận Đường cho sửa sang lại, để cho Vân Dịch Dịch ở đó.
Vân Thiên Mộng nhìn sâu vào mắt Liễu Hàm Ngọc, trong lòng biết nàng sợ Vân Dịch Dịch được yêu quý, Vân Yên càng không có địa vị, cười và để cho chính nàng tự xử lý.
Liễu di nương thấy Vân Thiên Mộng quan tâm đến mình như thế, sự trung thành với nàng trong lòng lại tăng thêm
Lúc này, Vân Thiên Mộng đã hành lễ cùng đám người hầu rồi đi vào buồng sưởi của Lão thái thái. Thấy Lão thái thái đang cầm vài xấp lụa so sánh màu sắc, liền cười hỏi:
"Bà nội, người đang làm gì thế?"
Vú Nhuế thấy Vân Thiên Mộng đến đây, cười tiến đến bên, nhận chiếc áo khoác ngoài trắng ngần mà nàng cởi ra, cười trả lời:
"Lão thái thái sợ tứ tiểu thư không có quần áo, làm mất thể diện tướng phủ, nên dùng tiền túi may cho tứ tiểu thư vài bộ quần áo mới."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng trong mắt hiện vẻ không đồng tình, đoạt lấy xấp gấm trong tay Lão thái thái giao lại cho vú Nhuế, có chút tức giận nói:
"Bà nội là chủ của tướng phủ, lại xuất tiền riêng, chẳng phải là khiến người khác chê cười? Người ngoài không biết chắc chắn nói tướng phủ hà khắc với con của người cùng họ. Bà nội đừng như thế, đừng nói là phụ thân không cho, Mộng nhi nhất định cũng không chịu! Một lát nữa, Liễu di nương tới, sẽ mời ông chủ phường dệt vải Giang Nam làm cho muội muội vài bộ quần áo. Về đồ trang sức, về sau tứ muội muội tới, Mộng nhi tự mình sẽ đưa nàng đi chọn lựa."
Buổi nói chuyện, vừa thân thiết vừa ấm lòng, đừng nói là Lão thái thái, ngay vú Nhuế cũng tán dương cách xử sự của Đại tiểu thư với mọi người.
"Lão thái thái, người xem, vẫn là Đại tiểu thư của chúng ta hiểu lý lẽ. Có lẽ người nên nghe theo Đại tiểu thư, đừng phụ lòng hiếu thuận của nàng."
Lão thái thái thấy trên mặt Vân Thiên Mộng đã có nét giận dữ, lại được vú Nhuế khuyên giải, bèn ưng thuận ý muốn Vân Thiên Mộng.
Nhưng trong lòng lại lo sợ, cháu gái lớn đang tính toán cho cháu gái nhỏ, chỉ sợ Vân Thiên Mộng mặt ngoài hào nhoáng, trong lòng thì ghen ghét.
Lão thái thái mới dò xét cẩn thận Vân Thiên Mộng. Chỉ cảm thấy trên người nàng một bộ váy màu lục đầy sức sống, trên người phủ một chiếc áo bạc ít hoa văn, nhan sắc trắng trong thuần khiết. Mái tóc vén lên, cài chiếc trâm Tượng nha Lan hoa, vẻn vẹn hai hàng tóc mai, ngoài ra không còn vật gì khác. Điều này làm cho Lão thái thái trong lòng bất mãn, cảm thấy nữ nhi như vậy thật sự là quá mức mộc mạc, liền sai vú Nhuế đem tới một chiếc hộp gỗ, lấy ra bên trong một cái hộp ngọc tím, chọn lấy chiếc trâm Khổng tước, cài lên cho Vân Thiên Mộng, lúc này mới thỏa mãn nói:
"Bây giờ mới đúng là đại tiểu thư của tướng phủ."
Vân Thiên Mộng biết rõ Lão thái thái sợ mình hiểu sai, liền lập tức đứng dậy, trên mặt sợ hãi nói:
"Cháu gái có thể nào lấy một lễ vật quý của bà nội như thế."
Nói xong, liền đem chiếc trâm gỡ xuống...
Lão thái thái vội ngăn động tác của nàng, kéo Vân Thiên Mộng ngồi xuống, cười yếu ớt:
"Mấy năm rồi, ta cũng không cho con được thứ gì. Hôm nay, con có lòng hiếu thuận với bà nội, yêu quý muội muội, cần phải khen thưởng."
Vân Thiên Mộng thấy Tổ mẫu khăng khăng như thế, liền đứng dậy, hành lễ cảm tạ:
"Nhiều năm như vậy, không gặp Lão thái quân, không biết dung mạo nàng có gì thay đổi! Nhớ ngày đó, bà ngoại của cháu cũng là mỹ nữ nổi tiếng kinh thành!"
Vân Thiên Mộng thấy Lão thái thái rốt cục không nhịn được, bắt đầu hỏi thăm chuyện phủ Phụ Quốc Công, bèn giấu đi lãnh ý trong đáy mắt, cười nói:
"Bà ngoại thân thể khỏe mạnh. Những năm qua đều do cậu mợ quản lý trong ngoài phủ, bà ngoại toàn thời gian là dành cho con cháu. Chỉ là, tuổi của bà ngoại chung quy cũng đã cao, trong lòng vô cùng hoài niệm thời gian trước kia, đặc biệt là nghĩ đến bà nội, nói hai người thân thiết với nhau, lại là thông gia, cảm tình tất nhiên là không thể đánh đồng với người bên ngoài được."
Nghe Vân Thiên Mộng nói xuôi tai như thế, Lão thái thái bật cười, chỉ vào Vân Thiên Mộng, nhìn vú Nhuế tán dương:
"Nha đầu này, nhìn xem, cái miệng nhỏ nhắn này ngọt không kìa?"
Vú Nhuế cũng cười theo. Ngay sau đó, nói với Lão thái thái:
"Đúng thế ạ! Đại tiểu thư hiếu thuận như thế là phúc của Lão thái thái!"
Lão thái thái thích nghe nhất nịnh nọt, hôm nay được tán tụng cao như thế, trong lòng có chút lâng lâng. Nhưng mà, đầu óc bà vẫn tỉnh táo, lúc này nên hỏi về những việc khác. Bà thân mật kéo tay Vân Thiên Mộng, nghiêm mặt nói:
"Ta nhiều năm rồi không ở kinh thành, đối với nhiều quan được điều động ở kinh thành tất nhiên là không biết. Ta nhớ rằng người con cả của cậu mợ của con cũng đã lớn rồi?"
Vân Thiên Mộng nhìn hai tay mình bị ôm bên trong tay Lão thái thái, đôi môi hồng nhạt có hơi giơ lên, trong mắt mang theo vẻ tươi cười:
"Đại biểu ca năm nay đã 19 tuổi, không thể tưởng tượng được trí nhớ của bà nội tốt như thế, lại nhớ rõ những chuyện nhỏ nhặt này."
Nghe vậy, trong mắt Lão thái thái hiện lên vẻ không đồng ý, nhìn Vân Thiên Mộng nghiêm túc nói:
"Nha đầu ngốc, đây cũng không phải là chuyện nhỏ! Con cái các đại gia tộc, trong mắt người khác đều là miếng mồi ngon. Công tử nhà nào đó đến tuổi trưởng thành, tiểu thư nhà nào cập kê, người ngoài còn nhớ rõ hơn là chính bọn hắn, đã nghĩ đến việc tranh đoạt. Thực ra, nhà bà ngoại của con, bệ hạ mặc dù không phải do Thái Hậu sinh ra, nhưng tình cảm mẫu tử hai người so với cha mẹ ruột chắc còn tốt hơn, cái này cũng đã mang đến phồn vinh cho phủ Quốc Công, con cháu có hoàng ân mênh mông, con đường làm quan chắc chắn thuận buồm xuôi gió! Đối với tướng phủ chúng ta, là trăm ích mà vô hại."
Nghe xong, trong Vân Thiên Mộng xẹt qua một tia cười lạnh. Bà nội này chẳng những trải đường cho Vân Huyền Chi mà còn muốn trải đường cho cả hai cháu trai, thậm chí bàn tính lợi dụng cả phủ Phụ Quốc Công.
Chỉ có điều Vân Huyền Mặc tuy xem như là thân đệ của Vân Huyền Chi, nhưng hắn không có công danh, điều này làm cho xuất thân của huynh đệ Vân Dịch Hoành trở nên thấp hơn, không thể so sánh với đám vương tôn công tử khác.
Chỉ sợ đây cũng là nguyên nhân làm cho lão thái thái nóng vội.
Nhưng mà, nếu không có thực học, con đường làm quan cũng không thể tiến xa.
Khúc Trường Khanh tuy là xuất thân địa vị cao quý, nhưng hắn vẫn văn võ toàn tài, từ nhỏ đã vào quân doanh tôi luyện, mười lăm tuổi tham gia thì võ, đoạt được thám hoa năm đó, bởi thế mới danh chính ngôn thuận làm Binh Bộ Thị Lang.
Mà bên ngoài đối với vị trưởng tôn của phủ Phụ Quốc Công cũng đánh giá tương đối cao, nhao nhao tán dương hắn không dựa vào gia tộc phù hộ, dựa vào chính mình mở ra con đường làm quan.
Tuy nhiên Lão thái thái lại không rõ đạo lý đó, một lòng chỉ nghĩ đến tận dụng mối quan hệ để đường đi của cháu được trót lọt.
Nhưng Vân Thiên Mộng lại không thể dứt khoát cự tuyệt Lão thái thái, đỡ làm Lão thái thái mất mặt, lại khiến mình vô duyên vô cớ trở thành địch nhân của bà.
Chỉ thấy nàng cười ngọt ngào, hơi cau mày, dựa vào Lão thái thái, làm nũng:
"Bà nội, người nói những thứ này Mộng Nhi không có hứng thú! Cái này là chuyện quốc gia đại sự, không phải do phụ nữ chúng ta định đoạt. Vả lại, Mộng Nhi nhìn thấy hai vị Đường ca đều thông minh lanh lợi, tương lai dù không dựa vào người khác cũng có thể một phen đến đỉnh cao."
Lão thái thái thấy nàng thật không để tâm nói chuyện này, thầm nghĩ còn nhiều thời gian. Có một số việc hoàn toàn không cần gấp, bây giờ chỉ cần đối đãi thật tốt đứa cháu ngoại của Cốc lão thái quân, mai sau phủ Quốc Công còn không thấy tình cảm này mà giúp đỡ sao?
Nghĩ như thế, Lão thái thái cũng không quá níu lấy việc này, vuốt má Vân Thiên Mộng cảm thán nói:
"Nếu Dịch Nhi cũng hào phóng như thế này thì ta cũng an tâm. Chỉ e đứa bé kia lớn lên địa phương nhỏ, sợ không thể thích ứng với các tiểu thư ở kinh thành."
Thấy trong mắt Lão thái thái lộ vẻ lo lắng, Vân Thiên Mộng biết bà muốn mang Vân Dịch Dịch tham gia thọ yến.
Chỉ là, dùng thân phận Vân Dịch Dịch, thật không có tư cách bước vào phủ Phụ Quốc Công, nên chỉ có thể dựa vào mình.
Lúc này, Vân Thiên Mộng ngồi thẳng, trấn an:
"Cháu gái ngược lại cho rằng cứ dắt theo Tứ muội. Nếu bà nội không tin, lần thọ yến này, cứ để cho Tứ muội đi theo."
Lão thái thái đợi cả buổi, rốt cục Vân Thiên Mộng cũng ưng thuận, tất nhiên là vô cùng vui mừng, lập tức thưởng chút điểm tâm do Tô Thanh mang đến, còn để cho Vân Thiên Mộng mang về thưởng cho nha đầu trong viện ăn.
Lúc này, bà vú hầu hạ gian ngoài cung kính đi đến, bẩm báo Tô di nương đến rồi.
Vân Thiên Mộng đưa mắt sang vú Mễ. Chỉ thấy vú Mễ kéo màn cửa lên một góc, lên tiếng:
"Mời Tô di nương vào."
Tô Thanh đứng bên ngoài, thấy có người mời vào, tất nhiên cho rằng đây là ý Lão thái thái, bèn cẩn thận từng tí, nhẹ nhàng đi vào buồng sưởi.
Lão thái thái thấy bộ dáng nàng nũng nịu không chịu được, trong người máu dồn lên đỉnh đầu, sự vui vẻ lập tức tan thanh mây khói. Nhìn trời, hiển nhiên là đã qua giờ Thìn, gần tới giờ Tỵ, di nương thỉnh Lão thái thái sáng sớm tốt lành rõ ràng là lề mề đến gần giữa trưa mới đến, có thể thấy được Lão thái thái lại muốn cho Tô Thanh chút phiền toái.