Nhã Hân lại bệnh tận ba ngày, Huỳnh Ni ép cô bé khó khăn lắm mới ăn được chút ít rồi uống thuốc. được ba hôm thì hết bệnh, khỏe lên được một chút.
Buổi trưa cả nhóm từ Sài Gòn trở về rồi. Đến tối Meow Meow đến thăm cô bé, nhìn bé mệt mỏi nằm trên giường mà lo lắng.
Từ xa Tuân Tử trong hình dạng robot đứng trên một nóc nhà quan sát, thấy không phải đối tượng đi ra khỏi nhà không phải Huỳnh Ni nên hắn lại tiếp tục án binh bất động.
“Nhã Hân, em xem nè” Meow Meow lật bàn tay ra, một màn linh lực xanh lá từ các đường vân tay tỏa ra, chiếu sáng lấp lánh. Một hư ảnh sợi dây leo mang theo lá cây hút lấy linh lực màu xanh rồi nhanh chóng tự lại thành vật thật.
“Oa đẹp quá, mẹ là thần tiên giống trong phim hả mẹ Mèo?” Cô bé nhìn không chớp mắt, vui thích vươn tay ra đem sợi dây leo cầm lấy.
“Em thích không? Có muốn làm được giống chị không” Meow Meow xoa đầu cô bé nói.
“Con cũng muốn, lần trước anh Nam có dạy con rồi mà con học mãi không được, con không hiểu gì hết”
“Anh ấy dạy em thế nào?”
“Anh ấy truyền cái gì vào đầu con đó, rất nhiều thứ mà con không hiểu gì hết á”
Meow Meow vỗ trán, cái tên mập này lại đi truyền tri thức trực tiếp vào đầu trẻ nhỏ a. Không nói đến việc con nít có chịu nổi lượng tri thức về tu hành khổng lồ như vậy không, với tâm trí yếu ớt của Nhã Hân, cô bé làm sao hiểu nổi mà thực hành chứ. Tên chết tiệt này. Nhắc tới Nhiễm Nam, cô cũng buồn hẳn.
“Để chị dạy lại em, anh ấy không biết cách dạy thôi, bây giờ em nghe theo chị, chị bảo gì thì em làm như thế đó trước, từ từ chị giải thích sau, em hiểu không?”
“Dạ hiểu, mẹ bảo sao thì con làm vậy ạ, không cần hỏi, không cần thắc mắc”
“Tốt, trước tiên chị dạy em tu luyện linh hồn, em phải ráng tập cho được, có linh hồn rồi, em muốn nói chuyện với chị hay chị Ni lúc nào cũng được mà không cần đợi hai chị ghé thăm mới nói được”
Nhã Hân chớp chớp mắt, ngây thơ hỏi “vậy tập xong con có thể nói chuyện với anh Nam không?”
Meow Meow nhìn sang nơi khác, nói dối “không được, anh ấy ở quá xa không thể nói tới được”.
“Dạ” Nhã Hân xụ mặt xuống, phụng phịu.
“Được rồi, tập được hồn lực rồi chị sẽ chỉ em học phép thuật giống như chị lúc nãy, tạo ra đồ để em chơi nha” Meow Meow giúp cô bé ngồi dậy xếp bằng rồi mình cũng ngồi bên cạnh ngay ngắn lại.
Không được cô duy trì linh lực nữa nên sợi dây leo lúc nãy cũng tiêu táng thành nhiều điểm ánh sáng biến mất. Nhã Hân thấy vậy cũng không để ý nữa, bắt chước Meow Meow nhắm mắt lại.
Đặt một tay lên ót cô bé, Meow Meow bảo “em không được suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, tưởng tượng trong đầu em có một em bé da thịt trắng tinh, đó chính là em, gương mặt em bé rất giống em, em bé mở mắt ra...” Linh hồn lực của Meow Meow tản ra, một phần nhỏ từ đầu cô thông qua xương cổ, đi đến xương bàn tay rồi chui thẳng vào đầu Nhã Hân.
Trong tâm trí cô bé, Một con nòng nọc to như người lớn có cái đầu của Meow Meow bỗng dưng hiện ra làm cô bé giật mình. “Tập trung, không được mở mắt, làm theo chị nói, không cần trả lời” Tiếng Meow Meow như từ trên trời vọng xuống không gian tâm trí của cô bé. Nhã Hân nghe lời giữ nghiêm tư thế thiền, có hơi mất tập trung nên hình ảnh đứa bé linh hồn cũng mờ đi nhưng rồi cũng mau chóng rõ trở lại.
“Tập trung tưởng tượng hình ảnh em bé lớn lên thành hình dáng của em, sau đó cảm nhận thứ đang di chuyển trong đầu em, nó rất nhỏ, rất khó cảm nhận, em phải cố tìm thấy nó” Con nòng nọc Meow Meow lập tức tan rã thành muôn vàn điểm sáng màu trắng, bay đi khắp nơi rồi biến mất.
Lực cảm giác của Nhã Hân bất ngờ tăng lên gấp mấy lần trợ giúp cô bé nắm bắt một tia dao động rất nhỏ trong đầu mình, đó chính là ý thức lực của cô bé, cũng là tế bào đặc biệt trên thành xương sọ, nơi sẽ thay đổi trở thành không gian Hồn Tâm hoặc còn gọi là Thức Hải.
Theo lời của Meow Meow, cô bé tưởng tượng ra em bé linh hồn của mình lớn lên thành bộ dáng sáu tuổi rồi bay về hướng một tia dao động này, tìm được rồi chui vào nó.
Linh hồn cô bé trong nháy mắt đi vào liền thành công hoàn thành thực thể hóa, cả không gian Hồn Tâm cũng chớp sáng liên tục và mở rộng ra, từ năm mét đường kính trở thành 10 mét rồi 20 mét bán kính.
Cả người Nhã Hân bỗng cảm thấy sảng khoái khó tả bằng lời, giống như đang từ sa mạc mà thoắt một cái cả người bay lên đến đỉnh một ngọn núi thấp có gió thổi vi vu vậy. Cô bé có cảm tưởng như đầu óc mình đột nhiên thông minh ra, trí nhớ tốt lên. Một từ thôi, thoải mái.
Ý thức của Nhã Hân thăng cấp lên thành linh hồn xong xuôi, Meow Meow lại tỉ mỉ giảng giải việc tu linh lực. Dĩ nhiên cô cũng chỉ có thể dạy cho Nhã Hân tu cùng một công pháp mộc hệ với cô là Hoa Pháp mà thôi.
Cứ như vậy, Nhã Hân bước đầu trở thành tu luyện giả.
“...”
Huỳnh Ni từ Thời Không Giới đi ra, cô định đi bộ đến ȶᏂασ trường của Công Ty Vệ Sĩ Đầu Gấu nhưng vừa ra khỏi nhà không đến năm phút liền tao ngộ tập kích.
Hai cái bóng đen từ bên kia đường lao đến tấn công cô. Một tên sử dụng linh lực hóa ra một sợi xích, đầu tấn công cô nhọn đót mà lấp lánh, dưới ánh mặt trời chiếu lên rồi tán xạ ra ánh kim loại lành lạnh. Sợi xích đâm thẳng vào chân của Ni.
Tên còn lại điểm ra một chỉ, linh lực từ ngón tay tụ lại thành một hình cầu tròn màu đỏ, không khí trước mặt liền phập phồng rung động như có làn khí nóng thổi qua vậy. Hình cầu xạ ra mấy đường tia sáng sau đó biến thành một đường thẳng như tia lazer nhằm vào chân còn lại của Huỳnh Ni bắn đến.
Lông mày Ni nhướng lên. Cái quái gì? Cô vội vàng lùi lại tránh né. Đáng tiếc sợi dây xích và tia sáng đỏ là bất ngờ mà đánh đến nên cô không tránh kịp. Phập, Xèo hai tiếng, cả hai mặc dù có lệch đôi chút nhưng nhìn chung đều trúng đích, đâm vào hai bắp chân của Huỳnh Ni.
Hai tên đánh lén cả người khoác áo choàng đen, một chiêu đắt thủ không chịu dừng tay, tên bên trái từ cái túi sau lưng rút ra một đoàn xích xắc dày cộm, vứt một đầu cho tên còn lại chụp lấy. Hai tên nhanh chóng tiếp cận, trói Ni lại như một đòn bánh tét.
“Các người là ai? Bắt ta làm gì” Ni lạnh lùng hỏi.
“Không cần hỏi nhiều, khôn hồn đừng phản kháng” Một tên thu hồi linh lực, sợi xích đầu nhọn đang cắm vào chân cô lập tức biến mất. Không còn vật cản, máu từ vết thương lập tức bắn ra thành tia, chảy ướt cả bàn chân Ni. Ống quần Tuyệt Biến Tố Y lập tức biến dài ra ôm lấy, chặn lại vết thương để nó không chảy máu nữa.
“Hừ, tụi mày tưởng như vậy là bắt được tao sao?”
Một tên định đáp trả, tên còn lại đưa tay ra ngăn cản, nói “đập cho ả bất tỉnh đi, chúng ta đưa lên xe thôi” Hắn đưa tay chỉ, ra hiệu xe đến rồi.
Từ đàng xa một chiếc ô tô bốn chỗ ngồi chạy trờ tới. Xe dừng lại, robot mang trong người trí não của Tuấn Tử trừ hàng ghế sau bước xuống.
“Mau đưa ả lên xe đem về cứ điểm, linh lực trên người cô ta rất kỳ lạ, ta cảm thấy nếu có thể học được rất có ít trong việc bảo mạng của các người đó, giới sát thủ không phải luôn có nguy hiểm tính mạng khi làm nhiệm vụ sao?” Tuân Tử nói.
Hai tên sát thủ nghe lời hắn, thô bạo đập lên gáy Ni làm cô ngất đi. Một tên xoa xoa hai bàn tay nói “tổ cha nó, đầu con này làm bằng nước đá à? Sao lạnh vậy?”
“Thôi đi, lên xe, đằng kia có người nhiều chuyện gọi cảnh sát rồi kìa”
“Đi” Tuân Tử ra lệnh cho tên sát thủ đảm nhiệm làm tài xế lái xe đi.
“...”
Tại một trại nuôi bò ngoài nɠɵạı ô Thị Xã, nằm trơ trọi giữa một nhóm cây cối um tùm. Có con đường đất nho nhỏ từ đường quốc lộ dẫn đi vào sân nhà. Đây là đại bản doanh chi nhánh số hai của tổng bộ miền nam thuộc tổ chức sát thủ Bàn Tay Đen. Chiếc xe của Tuân Tử lúc này đang đậu bên hông nhà. Ni thì bị bốn người bọn hắn đưa vào nhà. Một tên vát cô trên vai theo sau đi vào.
Tuân Tử nhấn một cái nút bí mật, một cánh cửa ngầm từ sau bếp nhà mở ra, có bậc thang dẫn sâu xuống lòng đất.
Đem Ni vào một căn phòng trắng toát khá to, đủ chỗ chứa hàng trăm con bò cũng được. Trong phòng bày đủ thứ đồ dùng để thử nghiệm tính công kích, đo lực tác động từ nɠɵạı lực các kiểu. Đây là căn phòng vừa soạn ra không lâu dành riêng cho Tuân Tử, để hắn thoải mái mà thử nghiệm về ma pháp.
Ngoài căn phòng này thì căn cứ còn nhiều phòng khác như phòng ngủ, phòng vật tư, phòng ăn vâng vâng… Hiện tại trong phòng ngủ có vài người đang nghỉ ngơi, ngoài ra thì các thành viên khác điều đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ cả, thỉnh thoảng họ mới ghé qua để báo cáo nhiệm vụ hoặc nhận nhiệm vụ mới.
Để Ni lên một cái giường lót nệm trắng. Một tên trong bọn nói “ngài pháp sư, ngài định làm thế nào với cô ta?”
“Bản thân con robot này có khả năng chiếm lấy ý thức của sinh vật trí tuệ khác. Ta có thể lợi dụng chức năng này để trích xuất lấy thông tin công pháp tu luyện từ não cô ta”
“Vậy có phải là cô ta sẽ chết không?” Một tên ở bên phải hỏi.
“Không hẳn, nhưng chỉ cần cô ta không phản kháng được thì ta sẽ dễ dàng trích xuất thôi.”
“Nói vậy, ngài cứ để bọn tôi * con nhỏ này mấy phát cho sướиɠ con * rồi hãy làm được không? Chỉ cần đánh thuốc mê nó là được” Tên bên trái da^ʍ đãиɠ nói. Tên tài xế lúc nãy mắt cũng sáng rực lên. Đúng a, nhìn con nhỏ rất xinh xắn a, chắc là * múp lắm đây.
“Ngài lấy được công pháp rồi bọn tôi có học được không? con nhỏ này cả người lạnh ngắt, tôi cũng không muốn bị như nó, tu luyện xong trở thành một khối nước đá lạnh ngắt đâu” Tên bên phải lại hỏi.
Tuân Tử bảo đảm “yên tâm, ta có thể tìm hiểu nghiên cứu để thay đổi thuộc tính công pháp. Nhìn con nhỏ này chắc là tu ra đường rẻ rồi, nhìn màu da nó này, có ẩn màu xanh, nếu không bị ai giết thì sớm muộn cũng bị hàn khí nhập thân, hoại tử cơ thể mà chết thôi”
“Cảm ơn pháp sư robot lắm lắm, vậy bây giờ giao ả cho bọn tôi nhé”
“Ừ, làm gì làm đi” Tuân Tử nói xong thì bỏ đi ra ngoài để ba tên sát thủ ở lại hành sự.
Ba tên ở tròng lếm mép da^ʍ đãиɠ. Chúng nó chơi oẳn tù tì để quyết định người “chơi” lượt đầu. Cuối cùng tên tài xế là người may mắn, lượt đầu thuộc về hắn.
Bàn tay hắn đặt lên bầu ngực Ni, vận lực bóp một cái, thật là mềm mại quá đi, tý nữa hắn phải mυ"ŧ cho nát hai cái “bánh bao” này mới được, chẹp chẹp.