Sổ Ước Luân Hồi

Chương 175 - Supper Demon Monkey.

Trước Sau

break
“E hèm, e hèm”

Lão già tằng hắng mấy cái ngừng lại câu chuyện. Gió mát từ bên ngoài tửu quán dạng cổ trang trên trái đất thổi lồng lộng xuyên từ bên này qua bên kia, lướt qua từng hàng cột gỗ đen tuyền bóng lưỡng. Mái tóc lão bay bay, môi run run nói.

“Trận chiến của Thần Chủ Nhiễm Nam lúc đó trên đảo Lưu Đày rất căng thẳng. Một mình phải đối mặt với nhiều kẻ thù, mà mấy cậu cũng biết rồi đó, đánh nhau không thể chỉ nói ai đấm đau hơn, ai da dày thịt béo hơn là thắng. Thuộc tính năng lực của mỗi người cũng quyết định rất nhiều đến kết quả cuối cùng.”

“Sau ngày đó, Thần Chủ không biết đi đâu về đâu, mấy ngày sau chả ai còn nghe tin tức gì của ngài trong nước Việt Nam đó nữa. Cuộc chiến cứ như vậy mà kết thúc. Lại quay trở lại với Thần Nữ Huỳnh Ni lúc này thì...”

“Ê ê, khoan, khoan. Ông làm việc không có tâm gì hết vậy? Lúc thì kể dài dòng lê thê, chen đủ thứ chiều hướng vào chuyện kể ngay lúc gây cấn khiến bọn tôi nghe mà nóng ruột. Bây giờ thì lại lượt bỏ trận chiến mấu chốt của Thần Chủ? Ông chơi vậy vào rừng chơi với dế đi nhé”

“Phải đó, phải đó. Kể chuyện cho đàng hoàng đi” Một đám thanh niên nghe kể chuyện trong quán ồ lên phụ họa, tên nào cũng mặc đồ cổ trang, nhân dạng không giống hoàn toàn con người cho thấy bọn họ đến từ đủ các loài sinh linh khác nhau.

“Mấy cậu này, ta đã già rồi, cũng đừng đòi hỏi quá đáng thế chứ? Rút ngắn câu chuyện thì ta đỡ tốn sức kể hơn mà. Dạo này lão đây không có cơm ngon để ăn, rượu xịn để uống. Đến cả cháu gái trẻ đi bên cạnh lão đây cũng đã nhịn đói mấy ngày nay rồi, cũng thông cảm cho lão đi, haizz, thật là không còn đủ sức để kể chuyện dài dòng a”

“Ông làm tiền chứ gì? Nói thẳng mẹ đi, còn bày đặt” Một tên không nhịn được nói.

“Ấy, ai lại nói thế chứ? Chẳng qua đó là sự thật mà. Nếu giờ mà có năm cái giò Lư hấp sương sớm, năm tô súp não cá Còng vượt ngân hà, năm chén sụn vi con ŧıểυ Bảo hầm cách không, vài vò rượu Tuyết Linh Đàm 5000 năm thì tốt biết mấy, như vậy lão đây mới có sức để mở miệng tiếp a”

“Hi hi hi” cô gái trẻ loài người đi cùng lão già kể chuyện bật cười như chuông bạc trong gió sớm. “Anh… À nhầm, ông à, mấy món đó mắc lắm đó, chỉ e ở đây không ai khao nổi ông đâu”

“Ôi, Thần Nữ cười kìa, đẹp quá” cả tửu quán rộng mấy cây số vuông bổng ồ lên rần trời. Cô gái này có quan hệ thế nào với lão già kể chuyện ó đâm này nhỉ. Cô ta quá đẹp, không loài sinh linh nào cưỡng lại được a. Trừ phi kẻ đó có mỹ cảm quan khác với phần đông sinh vật trong vũ trụ này.

“Cái gì, cô em, khinh thường bọn tôi hả” Một tên người cao to, trang sức đeo khắp người, vàng đỏ lấp lóe khiến người ta tưởng là cái tủ kho báu di động hét lên.

“Chỉ cần cho tôi biết tên cô, tôi sẵn sàng khao lão ta ăn tới no chết thì thôi. Lão ta chết, tôi rất vinh hạnh được làm người giám hộ cho cô thay lão ta. Thế nào? Ha ha ha”

“Ấy, thiếu hiệp này, cháu gái lão tên Hana, năm nay vừa tròn 18 tuổi, rất trẻ so với tuổi thọ trung bình của thế giới này. Nếu cậu yêu thích nó, hãy cho lão mười bàn tiệc như vừa nói đi, hê hê”

“Ông này...” Hana bỏ đàn xuống bàn, hai tay trắng xinh lay lay ông lão “sao ông lại gạ bán cháu như thế hả?”

“Đ.. Được” tên thanh niên lòe loẹt xanh hết mặt mày. Hắn giàu có thật nhưng mà những mười bàn như vậy, chắc tới cái khố nạm vàng đang mặc cũng phải cởi ra mất. Đi ra đây uống rượu chơi thôi mà, ai lại đem theo nhiều tiền như thế chứ. Mà ông ta ăn hết nổi sao?

“Nhưng ông phải ăn cho hết mới được đó” hắn nói. Ăn đi, ông ăn đi, coi cái bụng ông to cỡ nào. Tất cả mấy món đó điều chứa hàm lượng chất bổ cực cao, ăn cho nổ chết người ông đi, để cháu gái lại cho tôi “nuôi” cho.

“Không cần khách khí, không cần khách khí” lão kể chuyện cười lên ha hả.

Ăn uống no say trong ánh mắt trợn tròn của tên khoe của, lão kể chuyện bưng bầu rượu cuối cùng lên nóc hết. Ông bắt đầu kể tiếp.

“Nói cho mấy thanh niên mấy cậu hay, trận chiến này của Thần Chủ Nhiễm Nam có thể nói là tỏa sáng hào quang, chứng tỏ mệnh lực là bá đa͙σ cỡ nào. Cho nên á, nếu có điều kiện, các cậu nên dẫn con em tới Thần Giới, tìm học viện tốt mà cho chúng tu mệnh lực đi”

“Để các cậu hiểu được khó khăn cũng như sức mạnh của ngài hơn, trước khi đi vào trận chiến, tôi cho các cậu biết tương quan địch ta giữa Thần Chủ và kẻ thù nhé”

“Hiện tại nói tới, Thần Chủ có hai thế lực kẻ thù chính chính là Đông Nam Hội và Impossible Club. Bọn chúng là 2 trong bốn tổ chức thuộc liên minh Atula. Bốn tổ chức này do bốn tên Hội Chủ tự xưng là tứ hoàng trong giới tội phạm dị nhân ở Châu Á cầm đầu.”

“Về thực lực của bọn chúng thì thế này. Mỗi Hội có nhiều nhất 3 Phó Hội Chủ. Bốn hội vậy chính là 12 tên phó, thêm vào 4 tên tứ hoàng vậy chính là 16 tên. Vlizzard đã chết, Kickstarer lại bị Quách Gia bắt, Huỳnh Ni lên thay thế nên chỉ tính là 14 tên mà thôi”

“Các Phó Hội Chủ và Hội Chủ có cấp bậc dị năng là gần ngang nhau, cũng tương đương với lão Khỉ Demon Monkey trên quần đảo Hoàng Sơn, đều là cấp từ 130 đến cấp 150. Chiến lực trung bình đều ở tầm 25 Tinh điểm đến 35 Tinh điểm”

“Có điều khác cái là Hội Chủ lại sở hữu dị năng bá đa͙σ hơn các Phó Hội Chủ rất nhiều, vì vậy mà mới giữ vững được địa vị mấy chục năm nay. Còn Demon Monkey như lão đã có nói lúc trước, ông ta là kẻ đặc biệt, một khi cuồng nộ biến thân, sức mạnh tăng gấp mấy lần, có thể mạnh ngang với các lão tổ của Ngũ Đại Quốc Vệ, sức mạnh vượt đến 90 Tinh”

“Đó là bên địch, còn về phía Thần Chủ Nhiễm Nam thì, à ừm, Ngài lúc đó, nếu lấy sát thương cộng với phòng thủ rồi chia hai lấy trung bình thì là tầm 18.000 điểm. Nhưng do phòng thủ mạnh hơn sát thương tới mấy lần nên là con số 18 Tinh điểm này cũng không nói lên được cái gì cả. Cũng không thể nào đứng yên chịu đòn mà có thể thắng được đúng không nào? Huỳnh Ni và Meow Meow khỏi nói cũng được, dù sao thì ngài cũng chịu phần nặng nhất, các nàng chỉ là giúp linh tinh chuyện khác, chiến đấu không phải là nhiệm vụ chính của hai nàng.”

“Thế thì Thần Chủ lúc đó định làm sao để có thể thắng được thế lực mạnh mẽ như vậy của kẻ thù được. Nếu tôi không lầm thì lúc đó cái đám vệ sĩ Đầu Gấu còn yếu nhớt, Tổ Chức Sát Thủ “Thích Thì Làm :)” cũng còn chưa hoạt động, vẫn còn huấn luyện. Thần Chủ lấy cái gì mà chơi với đám kẻ thù chứ? Không lẽ lấy bom mini hạch nhân ra quẳng chết chúng nó?” Một tên khó hiểu hỏi.

“Ha ha, chuyện này không cần tới ngài đi đau đầu làm gì, đã có quân sư Lục Hồng Huấn nghĩ cách rồi, Thần Chủ chỉ việc nghe lời làm theo là được. Dĩ nhiên là dùng bom hạch nhân mini cũng được nhưng như vậy sẽ liên lụy người vô tội. Các cậu cũng phải biết, bên trong căn cứ địa của chúng không chỉ có bọn chúng mà còn có người thường được thuê như lao công, chăm sóc vườn các kiểu, chưa kể một số nơi còn nuôi nhốt các nạn nhân nữa. Trừ phi Thần Chủ điên lên, mất hết nhân tính mới chơi trò ném bom khủng bố như vậy” Một tên sáng dạ chen vào nói.

“Vậy hả, cho là chuyện đối phó với hai thế lực tội phạm dị nhân đó có Lục Hồng Huấn sắp xếp đi, vậy còn chuyện đột ngột phát sinh trên đảo Lưu Đày thì sao đây? Demon Monkey mạnh như vậy, thêm tên Lão Chủ vừa xuất hiện nữa, thiết nghĩ kẻ này cũng không yếu hơn lão Khỉ, còn có 12 tên trưởng lão, chưa kể tới lực lượng phòng vệ từ các đảo khác có thể đến bất cứ lúc nào nữa a. Thần Chủ làm sao một mình đánh lại hết bọn họ nổi?”

Lão già kể chuyện cười lên một tràng khoái trá như thể lão là người giải quyết khó khăn của Nhiễm Nam lúc đó vậy, rồi lão nói “Như vậy mới là Thần Chủ bá đa͙σ của Thần Giới hiện giờ chứ. Tiện đây cũng nói, 12 trưởng lão của Bất Nhân Hình, không nói đến thuộc tính năng lực, chỉ nói về sát thương và phòng ngự thì bọn họ kẻ nào cũng tương đương chiến lực trung bình 9 đến 9,5 Tinh điểm cả. 12 tên hợp lại mà hội đồng, bố của Thần Chủ lúc đó cũng bó tay mà thôi”

“Thôi, bọn tôi nôn lắm rồi, ông đừng có câu kéo nữa, mau kể về trận chiến trên đảo Lưu Đày tiếp đi”

“Được rồi, được rồi, haizzz, lũ trẻ bây giờ sống vội thế không biết.” Ông lão gật đầu với cháu gái, lão vuốt vuốt cái bụng vừa ăn no của mình lên, nó đang ra sức dùng mệnh lực tiêu hóa hết các chất bổ mà lão vừa nóc như hạm vào mồm.

Cô cháu gái dạ một tiếng ngọt ơi là ngọt, cất cây đàn đi, từ cái bao tay kỳ lạ của cô như làm ảo thuật lấy ra một cây đàn hạc tuyệt đẹp, óng ánh màu trắng ngà. Những sợi dây mảnh như là làn nước thu xuân. Một điệu đàn tuyệt mỹ nghe réo rắt vang lên cuống giác quan của tất cả thực khách đi vào câu chuyện mà lão già đầu kể.



---[1]---

Demon Monkey bay giữa chừng không, đối diện đối mặt với Hấp Huyết Bức. Cả hai dò xét lẫn nhau, chờ đợi quyết định của đối phương.

Khóe mắt lão Khỉ liếc nhìn Nhiễm Nam bên dưới, trong lòng không ngừng rung động. Nghĩ lại tất cả những gì vừa diễn ra thì lão mới bất ngờ phát hiện ra rằng, thằng nhóc khốn kiếp này làm chuyện gì cũng có trải qua tính toán cả.

Không nói tới việc nó quây mình như chong chóng ba lần đối đầu trước thì chỉ nói đến việc hiện tại thôi. Tên này một mình không thể đánh lại năm tên đột nhập kia, thế là hắn lợi dụng cổng không gian để tách nhóm kẻ thông minh nhất trong kẻ địch ra. Vì muốn mình làm tay đấm thay cho nó nên nó dùng cái cổ họng rống lên um trời để mình nghe tiếng mà đến, lại dùng Niệm và tương lai của Bất Nhân Hình ép mình về phe nó.

Bây giờ lại còn thân mật với cô bé, nào là khoác da cho cô, lộ ra trang sức tùy thân của Niệm mà hắn cũng giữ, chứng tỏ độ thân mật của hai người. Tên nhóc này không phải là đang cố nói “ông nhìn đi, Niệm thân thiết với tôi như vậy, ông có thể yên tâm được chưa, tôi sẽ không hại cô ấy cũng như vì nàng tôi cũng sẽ không có ý xấu gì với Bất Nhân Hình các người đâu”

Lão Khỉ nhớ tới vài phút trước, lão đang bực bội vì không tìm được Nhiễm Nam, để hắn thoát được, nốc trà xanh liên tục trong dinh thự của mình trên đảo chính của quần đảo Hoàng Sơn. Đang nóng nực như thế thì bỗng nghe từ xa xa có tiếng hét của tên nhóc khiến lão cảm thấy tức mình hết sức. Với thính lực của lão, cho dù Nhiễm Nam không thể dùng sư tử hống để vang vọng đến đảo chính thì lão Khỉ vẫn có thể nghe loáng thoáng. Thế là lão liền chạy tới, chui vào tròng của Nhiễm Nam, giúp cậu ta không ít chuyện.

Demon Monkey bất giác nở nụ cười. Nhiễm Nam đã từng chạm trán với bốn trưởng lão trong số 12 trưởng lão, bọn họ không hề yếu hơn hắn, thậm chí còn mạnh hơn năm tên đột nhập kia. Không biết nó lấy tự tin ở đâu mà không hề sợ hãi gì như vậy chứ? Chỉ cần mi có thể giải quyết được các trưởng lão thì ta mới giúp mi đối đầu với Lão Chủ. Một mình ta không thể nào cân hết được. Muốn ta giúp ngươi và Niệm, vậy hãy thể hiện bản lĩnh của mình ra đi. Nếu ta thấy mi không có cửa thắng thì ta cũng không dại gì mà làm phản, chỉ bảo toàn tính mạng cho Niệm mà thôi.

Hấp Huyết Bức và Demon Monkey đứng thẳng nhìn vào nhau. Bên dưới Nhiễm Nam đã bắt đầu chiến đấu. Cho đến khi nhìn ra tại sao Nhiễm Nam lại tự tin như vậy, lão Khỉ mới cười lên vui vẻ. Chiến ý dâng trào. Giữa lựa chọn tương lai làm tay sai cho kẻ thần bí, mơ tưởng hão huyền về bá chủ trái đất cho Bất Nhân Hình và đến một thế giới vắng vẻ rồi tự xây dựng lên cuộc sống ổn định. Lão thích cái sau hơn nhiều.

Lão Khỉ là kẻ nóng tính nhưng không phải là người có tham niệm về danh vọng. Cuộc sống khổ sở của Bất Nhân Hình từ thời trung cổ đến nay, lão cảm thấy như vậy là đủ rồi.

“Monkey… Cậu không biết mình đang làm gì đâu. Người đó rất đáng sợ, cho dù trốn đến chân trời nào cũng sẽ có cách tìm được. Thay vì chọn một tương lai mờ mịt như vậy, nghe tôi, theo ông ta, Bất Nhân Hình sẽ có tương lai tươi sáng hơn rất nhiều. Tôi, cậu và các trưởng lão, dưới trướng ông ta, chúng ta sẽ đứng trên loài người độc ác ngoài kia, đạp bọn chúng dưới chân, trả lại những tuổi nhục mà chúng ta đã chịu bấy lâu nay.” Cảm nhận được chiến ý từ trước mặt phả tới. Hấp Huyết Bức buông lời khuyên lần cuối cho có lệ. Tuy nói lão Khỉ thường không có chính kiến nhưng một khi lão đã quyết định chuyện gì thì khó mà khuyên lão ngừng lại.

Thực lòng mà nói Hấp Huyết Bức không muốn đánh nhau tay đôi với Demon Monkey chút nào. Không chỉ nói về thực lực, lão Khỉ là một chiến tướng mạnh mẽ, là con cờ quan trọng mà người thần bí muốn thu phục. Nếu phải tự tay hủy đi thì thật đáng tiếc vô cùng.

“Lão Chủ… Ông nói đúng, chúng ta bị loài người hắt hủi, chúng ta trốn đông trốn tây, chúng ta không thể nào hòa nhập được với họ. Chỉ có hai cách, một là mạnh hơn họ, chà đạp họ xuống lòng bàn chân, cách khác chính là tìm đến một thế giới khác, một nơi mà chỉ có chúng ta ở đó. Giữa chiến tranh hy sinh máu huyết với con người và ôn hòa bỏ đi, tôi sẽ chọn vế sau.” Demon Monkey cười lớn.

“Bất Nhân Hình chúng ta đã chịu đủ hy sinh rồi, không nên tiếp tục đổ máu nữa. Cộng đồng chúng ta bây giờ còn có không đến một triệu người, tính luôn những người còn lang thang không gia nhập chúng ta, thì tất cả Bất Nhân Hình có không đến một triệu năm trăm cá thể. Ông còn muốn hy sinh thêm bao nhiêu nữa để phục vụ cho cái tham vọng đó, phục vụ cho kẻ dấu mặt không dám lộ diện kia hả?”

“Ông có thể làm gì để chống lại quân đội loài người sấp đánh đến đây khi họ đã biết điểm yếu của chúng ta. Tên giấu mặt kia có thể một mình đấu lại một quốc gia sao?” Lão Khỉ hỏi câu cuối cùng, khí thế toàn thân kéo đến đỉnh điểm, lông khỉ đung đưa loạn xạ. Toàn bộ tầng không như có cơn gió mạnh thổi quét qua, lấy lão làm trung tâm, cây cối dưới mặt đất nghiêng ngả đủ mọi chiều hướng.

“Cậu không biết mà thôi, trừ khi cái đám tu tiên kia của Việt Nam dốc toàn lực đến đánh chúng ta, còn không, ta hoàn toàn tin tưởng ông ấy có thể làm gỏi bọn quân đội của Việt Nam chỉ với năng lực của một mình ông. Ông ta rất mạnh, mạnh vô cùng, trên trái đất này, ta chưa từng cảm nhận được kẻ nào mạnh như ông ta. Lựa chọn của cậu làm phật ý ngài, sẽ là con đường tuyệt vọng, chấm hết cho Bất Nhân Hình, cậu có hiểu hay không hả?” Hấp Huyết Bức hét lớn, kéo cái lý về phía mình, không thể để mấy trưởng lão bên dưới dao động tâm ý được vì nghe mấy lời của lão Khỉ.

Hôm nay ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ các chướng ngại nội bộ. Đưa Bất Nhân Hình lên con đường vinh quang nhất, ta sẽ là Lão Chủ vĩ đại nhất, là vua của muôn loài, không ai có thể ngăn cản ta được. Ta sẽ là bá chủ.

“Trước đây cậu cũng gặp ông ta rồi, không phải là không biết ông ta rất mạnh, tại sao cậu vẫn chấp mê bất ngộ như vậy, cản mũi tương lai của cộng đồng chúng ta bấy lâu nay.”

Ta đã muốn xử ngươi từ lâu rồi mà chưa có cớ, hôm nay ngươi giúp người ngoài, giúp mầm mống của Cố Lão Chủ đối đầu với mọi người, đừng trách ta ra tay độc ác, chủ nhân cũng sẽ không thể trách ta vì sao lại diệt đi chiến tướng yêu thích dự định thu phục của ông ta được. Á ha ha ha…

Uỳnh…

Demon Monkey và Hấp Huyết Bức đã sống cùng nhau mấy ngàn năm rồi, một quãng thời gian rất dài, rất dài. Cả hai điều không lạ gì năng lực của nhau nữa. Lão Khỉ muốn nhanh chóng chấm dứt trận đấu, vừa bắt đầu đã tung hết sức mạnh, toàn thân bắt đầu biến đổi, cuồng nộ bộc phát.

Cơ bắp khỉ toàn thân nở to lên gấp đôi. Lông khỉ mọc dài ra, mượt hơn, màu sắc đậm hơn. Bên ngoài làn da xuất hiện những điểm lân quang màu vàng, lấp lánh tỏa hào quang. Tóc khỉ dựng đứng lên. Khí thế phóng to áp đảo hẳn Hấp Huyết Bức khiến lão ta phải bay lùi lại một khoảng cách xa. Chiến lực hơn 30 Tinh điểm phóng đại lên tới 90 Tinh điểm. Cả vòm trời như muốn bị uy áp của lão đẩy cho rời khỏi khí quyển trái đất.

“Lên trên đánh” lão Khỉ sau khi biến thân thành siêu Khỉ thì hét lớn rồi phóng thẳng lên tầng mây trắng, ma sát với không khí để lại một đường khói dài cùng âm thanh xé gió điếc tai.

Hấp Huyết Bức ghé mắt nhìn các trưởng lão đang đánh nhau với Nhiễm Nam một cái thì hơi yên tâm, 12 đánh 2, lão ta không tin bên mình sẽ thua. Thế là lão cũng cấp tốc bay lên trời, đi giải quyết tên khó nuốt Demon Monkey.

---[2]---

Bên dưới mặt đất, dưới chân của hai lão biến thái đang gờm nhau trên trời, trong khoảnh sân rộng của làng Lưu Đày lúc này chỉ còn hai người Nhiễm Nam và Niệm. Tên Chuột Tử thì không biết đã chui vào sau một tảng đá trốn tự bao giờ, cặp mắt láo liên nhìn ra ngoài. Thần tiên đánh nhau, gã chỉ là ruồi muỗi nào dám xen vào chứ.

Nhiễm Nam vuốt ve má Niệm xong thì ánh mắt nghiêm túc trở lại, chuẩn bị chiến đấu thôi. Tên Lão Chủ này cũng không thể xem thường. Hắn ta chắc chỉ xuất hiện ngay sau khi lão Khỉ đến đảo Lưu Đày không bao lâu. Nghe hết mọi chuyện, chính hắn lại ngăn cản bọn lính canh báo động đến các đảo khác để không đánh động mọi người tránh cho nội bộ bất ổn. Song song lại âm thầm triệu tập 12 tên đội mũ trùm đầu kia đến, chắc là chiến lực cao cấp của Bất Nhân Hình. Xem ra lần này lão quyết tâm tiêu diệt lão Khỉ và toàn bộ những người trên đảo Lưu Đày này rồi.

Hừ, chỉ cần ta giải quyết xong mấy tên trùm đầu này. Lão Khỉ và tên Lão Chủ lại lưỡng bại câu thương, cùng nhau kiệt sức, lợi dụng khả năng hồi phục của mình, ta sẽ giúp ông tiễn Lão Chủ về trời, ông khỉ già à.

Niệm kích hoạt Thời Không Giới Lệnh của mình theo yêu cầu của Nhiễm Nam. Nguyệt Dạ từng cảnh cáo hắn không được nạp cô vào Thời Không Giới nhưng mà cô nàng làm sao cản được chứ? Chủ nhân Thời Không Giới là cậu ta chứ không phải cô vợ cả đó đâu à.

Nhiễm Nam cũng muốn ôm Niệm bay lên cổng Thời Không Giới đã mở sẵn ở giữa trời kia để cô trốn vào trong cho nhanh nhưng mà như vậy hơi mạo hiểm. Trong đám đội trùm đầu kia có mấy tên Nhiễm Nam nhận ra, là mấy tên ở ngày đầu tiên đột nhập đã đuổi dí theo hắn. Mấy tên này chắc hẳn điều biết công dụng của cổng không gian, sẽ không để mình và Niệm dễ dàng tiếp cận nó như vậy.

Tốc độ bay mặc dù rất nhanh, không sợ bọn chúng đuổi theo nhưng nếu có mấy tên tấn công tầm xa thì chưa chắc bản thân mình có thể tránh được. Hơn nữa Niệm quá yếu, bay nhanh như vậy chỉ sợ cô ấy không chịu nổi. Chỉ có thể chơi chiêu khác thôi.

Niệm bắt đầu tàng hình, biết mất vô tung vô tích. Bộ da người cũng được Nhiễm Nam cầm trên tay. Trang sức của cô lại gửi lại cho hắn cất vào Bao Tay Trữ Vật.

“12 tên ôn dịch, đỡ này” Nhiễm Nam hét. Thời Không Giới Lệnh của Niệm bị hắn truyền mệnh lực vào gia cường cho nó cứng cáp hơn. Thứ này từ Sổ Ước ước ra nguyên liệu rồi chế tạo, độ bền khỏi bàn cải, trừ khi là mấy lão tổ của Ngũ Đại Quốc Vệ ra tay, còn không, muốn hủy nó khó mà làm được.

Rút….



Thời Không Giới Lệnh như sấm sét, mang theo đuôi lửa vì ma sát, bắn thẳng vào mặt một vị trưởng lão, sát khí ngùn ngụt, muốn đoạt mạng lão.

“Ranh con không biết lượng sức” lão này hét, mũ trùm đầu bật ra ngoài để lộ ra một cái đầu người có đặc điểm của chim vẹt.

Bàn tay lão phẩy lên trước một cái, một cơn gió mạnh vô lý xuất hiện đánh lên Thời Không Giới Lệnh khiến nó lệch quỹ đa͙σ bay thẳng vào rừng.

Nhiễm Nam biết chắc Thời Không Giới Lệnh chẳng làm gì được mấy tay lão luyện này cho nên hành động này chỉ là đánh lạc hướng bọn họ mà thôi, cũng là tạo điều kiện thuận lợi cho Niệm trốn vào Thời Không Giới sẽ mở ra vào 10 phút sau. Ngoài ra tranh thủ tích tắc này bay lên trời, Nhiễm Nam muốn chui vào Thời Không Giới xem sao, cũng là thăm dò dị năng tấn công từ xa của 12 tên này.

Trưởng lão người sói hét ầm lên. “Cò, chặn nó lại, nó có thể chui vào cánh cổng kia trốn mất”

Trưởng lão người có đặc điểm loài chim cò, tên của lão trong tiếng anh dịch ra tiếng việt cũng có nghĩa là con cò. Năng lực của lão thiên về đánh xa, lập tức ra tay. Một chân lão co lên rồi đá cái rẹt ra ngoài. Trong tích tắc cái chân khẳng khiu không có chút thịt đó đá ra, một tia sáng trắng mỏng như sợi chỉ thêu lóe lên rồi biến mất. Sức sát thương hơn 9 Tinh điểm tấn công về phía Nhiễm Nam.

Trên bầu trời xa xa, Nhiễm Nam bị một chiêu gần như vô hình, chỉ kịp nhìn thấy một chớp sáng nhỏ bên hông liền bị đánh bay ra ngoài biển. Chỗ cánh tay lộ ra ngoài Ảo Y, da thịt nổi đỏ cả lên. Lúc này Nhiễm Nam đang vận dụng Sinh Sinh Công Phòng Tốc Nhị Biến - Biến 1 cùng với nɠɵạı Xác - Biến 2, phòng ngự bên ngoài 9000 điểm, bên trong gần 7800 điểm tính cả Ảo Y. Thế mà chỉ bị một chiêu, nɠɵạı giáp xác liền bị đánh hỏng, một lằn máu để lại dọc cánh tay Nhiễm Nam

“Xuýt...”

Nhiễm Nam xuýt xoa, con mẫu thân nó chứ, đau thật, lại còn nhanh nữa, không chơi chiêu là không thể tiếp cận cổng Thời Không Giới được rồi.

“Đừng để nó trốn vào cánh cổng đó” Trưởng lão người báo lên tiếng. 12 tên đồng loạt vứt áo choàng và mũ trùm xuống đất, ào ạt lao lên, cùng hướng về phía Nhiễm Nam mà đánh. Năng lực khủng bố của 12 người đồng loạt thi triển ra ngoài.

Trốn? Ai nói ta muốn trốn, 12 tên các ngươi cứ chờ đấy mà xem. Hừ. Ta sẽ cho các người biết thế nào là lễ độ.

---[3]---

Tại một không gian khá là mờ tối không biết ở đâu. Không khí nơi đây vô cùng nóng bỏng, tuy không có lửa nhưng lại khô nóng vô cùng. Ánh sáng ở đây là thứ hiếm lạ. Một đường hầm chạy dài dằng dặc từ dưới lên trên. Vách thành hầm làm bằng đất nhưng lại có tính chất rất lạ lùng, cỡ mà ai đó đem máy khoan loại khổng lồ để khoan núi đá đến cũng không khoan lủng nổi một vết tích nào.

Ở cuối đường hầm phía dưới có một cánh cổng ánh sáng kỳ lạ cao 15 mét, rộng 5 mét. Nó không có khung nhưng lại có hình dạng chữ nhật. Viền của nó chứa chít những đường ngoằn ngoèo. Thi thoảng lại có những ký tự 卍 cắt ngang những đường này. Những ký tự này phát lên ánh vàng kim rất đẹp.

Từ viền cổng đi vào trung tâm là vô số những chữ phạn văn vô cùng cổ xưa, có những chữ thậm chí bây giờ cũng không còn tồn tại. Những chữ này di chuyển loạn xạ và chớp tắt liên tục, tổng lại thì có đến 13 màu chữ khác nhau khiến cho cánh cổng này có màu sắc huyền ảo kỳ lạ.

Từ cánh cổng phát ra âm thanh nhẹ nhàng thanh lọc cảm xúc mặt trái khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng cảm nhận được một sự thoải mái tâm hồn, trái ngược hẳn không khí nóng nực mà đường hầm mang lại.

Một cái đầu người từ trong cánh cổng thò ra ngoài, khuôn mặt già mà quắc thước, huyệt thái dương nhô cao nhọn đót. Râu quai mép lưa thưa được tỉa tót gọn gàng.

Người này nhanh chân bước ra ngoài, trên cầu vai của cái áo da đang mặc có dấu hiệu của một ngôi sao năm cánh màu vàng nằm trong một biểu tượng cục đá. Miệng hắn lẩm bẩm.

“Hừ, bọn người Quách Gia thật khó ưa, ở lại nhìn mặt chúng thà ra ngoài này còn dễ chịu hơn. Haizzz, hết phiên trực rồi, mình lên trên mặt đất tìm mấy em chân dài xả stress một trận mới được”

Phủi phủi bụi đất trên người, kẻ này bộc phát ra ánh sáng màu nâu mệnh danh là tiên lực, hay cũng gọi là linh lực. Thân thể hắn cấp tốc bay thẳng trong đường hầm dài sọc này, tốc độ không hề chậm, nói là nhanh như điện cũng không quá đáng.

Đường hầm hướng lên trên. Tít mãi trên đầu trên lại bị đất đá bịt kín, không hề có đường ra. Thân thể kẻ này bay thẳng một mạch, xuyên thẳng qua đầu cuối, giống như không hề bị đất cát cản lại vậy. Như là độn thổ, chui thẳng lên trên.

Bay nhanh là vậy nhưng mà muốn lên tới mặt đất bên trên, hắn ta cũng phải tốn tới cả chục phút chứ không ít.

Đang xuyên thẳng lên trên, rời khỏi đường hầm kỳ lạ kia được vài trăm mét, kẻ này bất ngờ ngừng lại. Mắt hắn đỏ lên long sòng sọc, mặt mày gầy gò của hắn đanh ác lại vô cùng. Tiếng gào thét đau đớn tâm can vang vọng xuyên mấy tầng đất, rung động ù ù.

“Kẻ nào? Kẻ nào dám giết con ta. Thổ Sĩ, cha sẽ báo thù cho con, bất kể hắn có trốn đến cùng trời cuối đất, A aaaa aaa a”

Bàn tay lão già trưởng lão Thổ gia, tên Thiên Tàm Thổ rung lên vì đau lòng, một vật hình trái tim lấp lánh màu xanh trong tay lão đã vỡ nát đại diện cho tính mệnh đứa con yêu quý Thổ Sĩ của lão đã không còn nữa.

Nước mắt người đầu bạc tuôn trào đưa tiễn kẻ đầu muối tiêu. Thù hận như núi lửa phun trào khiến lão nấc nghẹn.

Cố lấy lại bình tình, Thiên Tàm Thổ cấp tốc bay trở về cánh cổng, nhanh chóng xuyên vào trong.

Không lâu sau, Thiên Tàm Thổ cùng 4 lão già khác cùng nhau đi ra, sát khí tỏa ra ngập trời lấn át cả sự thần kỳ của cánh cổng. Trong tay cả năm người điều có vật hình trái tim màu xanh vỡ nát đại diện cho một con cháu nào đó của họ đã chết.

“Đi, chúng ta phải tra ra hung thủ, ta muốn lóc từng miếng thịt trên người hắn nướng lên rồi bắt hắn ăn thịt chính mình” Toàn Tiên Hỏa độc ác nói.

“Được. Chúng ta đi thôi”

Lúc này, từ sau lưng bọn họ, cánh cổng kỳ lạ phát lên sáng rực cắt ngang sự căm phẫn của năm lão già trưởng lão năm gia tộc, Thủy gia, Thổ gia, Kim gia, Mộc gia, Hỏa gia.

Năm người ngạc nhiên quay người nhìn lại.

Hoàng Cóc Thủy bật thốt “sao lại là lúc này chứ, khốn nạn”
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc