Sư Duyên từ trong lỗ hổng không gian ở trái đất bước ra.
Khí thế hắn phát ra, toàn bộ sinh vật trên mặt đất cũng như dưới đáy biển sâu toàn bộ đều khó hiểu run rẩy một cái.
Dường như có thứ không hiểu khủng khiếp gì đó từ sâu thẳm trong tiềm thức của toàn bộ sinh linh sẽ thức tỉnh dậy, chui ra nuốt sống tất cả không chừa sợi lông.
Cái hành tinh yếu nhớt thế này lại có kẻ đủ sức triệu hoán hắn đến sao? Nơi này thậm chí một cục phân chim tước ở thế giới của hắn ị ra thôi cũng đủ xuyên thủng cái hành tinh này rồi.
Trọng lực thật không ra cái gì khiến hắn đứng yên mà cảm giác như muốn bay lên vậy. Quá yếu, không bằng một phần ngàn ở nơi hắn sống.
Hồn lực của hắn quét ra một phát như có một luồng gió thổi lướt qua toàn bộ hệ mặt trời. Không còn hành tinh nào khác có nền văn minh tiên tiến nɠɵạı trừ cái hành tinh cùi bắp này?
Kẻ triệu hoán hắn đâu?
Chân Tâm từ khi Sư Duyên xuất hiện, đã run lẩy bẩy không nhúc nhích nổi. Quyển Sổ Khống cũng đã biến mất nhập vào người hắn từ lâu.
Không lẽ cái tên sâu mọt đằng trước mặt này triệu hắn đến? ý… sinh linh giới này sao giống Tâm tộc ta thế này?
“Ngươi gọi ta đến?” Một cái liếc mắt mà uy áp vô tình xuất hiện đã khiến Chân Tâm gần như hôn mê.
Thấy vậy tên ác tăng vội thu lại hết uy áp trên người, cả người hắn bỗng chốc trở nên an tĩnh. Nếu chỉ nhìn thoáng qua tưởng chừng như hắn không trong suốt không tồn tại.
“Phải, là ta gọi… đến” Chân Tâm sợ sệt trả lời.
“Ồ ngươi biết giao tiếp bằng ý nghĩ, hừm, không có linh hồn?”
“Thì ra ŧıểυ giới này không có tu luyện, gần như không có ai có linh hồn” Sư Duyên sử dụng hồn lực của mình quét ngang địa cầu, “scan” mọi sinh linh một lần nữa.
“Làm sao tên này triệu ta đến được nhỉ?” Ác tăng khó hiểu nghĩ.
Hắn mặc kệ Chân Tâm, xoay người chuẩn bị dựa theo mối liên kết linh hồn giữa hắn và bồ đoàn tu luyện của mình, tự mở không gian trở về thế giới của mình.
“Nhà sư...ngươi là người sao?” Chân Tâm bất chợt hỏi. Một con người đến từ thế giới khác? còn là thầy tu.
“Hửm?”
“Ngươi biết ta là người nhà phật?” Sư Duyên hỏi. Thật không ngờ một ŧıểυ giới không biết ở cái góc khuất nào trong vũ trụ lại có Tâm tộc, lại còn biết phật môn. Hắn vừa sử dụng hồn lực “scan” lại trái đất một lần nữa lặp tức phát hiện ra rất nhiều chùa chiền.
Thú vị thật.
Đầu tiên là một tên cả linh hồn cũng không có lại có thể triệu hồi hắn.
Tiếp theo nền văn minh ở đây lại theo hướng Khoa giới. Bá chủ ŧıểυ thế giới này lại là Tâm tộc ở Pháp giới.
Bây giờ còn có phật môn.
Ha ha…
Chân Tâm định trả lời Sư Duyên thì tên ác tăng đã lập tức ra tay.
Hai tay Sư Duyên vươn ra cách không nắm cổ Chân Tâm bay lên khiến hắn mặt mũi đỏ bừng không thở được.
“Ta sẽ lục soát tâm trí nhà ngươi để xem rốt cuộc đây là đâu, triệu hồi ta như thế nào?”
Một luồng hồn lực mỏng manh như làn khói từ trán Sư Duyên bay ra, bao trùm toàn bộ đầu Chân Tâm. Nó nhanh chóng thẩm thấu vào ý thức của hắn, chui sâu vào tiềm thức.
Toàn bộ cuộc đời từ khi lọt lòng cho đến lớn lên, đến bây giờ của Chân Tâm điều bị ác tăng nhìn lướt qua một lượt rõ ràng.
“Không thấy?” Sư Duyên không tìm được phần ký ức về Sổ Khống, nên cũng không tìm được nguyên nhân vì sao tên yếu ớt này có thể triệu hồi hắn đến.
Hắn tra tới tra lui tâm trí Chân Tâm vẫn không tìm thấy điều hắn muốn thấy. Nổi cáu lên, linh lực uy áp khủng bố màu đỏ trong người hắn tràn ra ngón trỏ, nhanh chóng tụ lại thành quả cầu ánh sáng, chuẩn bị bắn ra giết cậu nhóc.
Nhìn lại Chân Tâm mặc dù đang sợ sệt đến không dám khóc, nhưng hắn không đến nỗi ỉa đái mất kiểm soát, mắt vẫn linh động liếc nhìn Sư Duyên. Không chút biểu hiện nào cho thấy bị sưu hồn đến tan vỡ mất thần trí.
“Sao có thể, không có linh hồn lại chịu nổi ta sưu hồn thô bạo?” Sư Duyên tự nhiên cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng hắn.
Trực giác cho hắn biết, nếu một chỉ này linh lực phát ra giết chết Chân Tâm. Hắn cũng sẽ thần hình câu diệt theo. Đây là? Thằng nhóc này có cái gì có thể gây nguy hiểm cho mình sao?
“Không thể nào” ngày hôm nay, quá nhiều cái không thể nào xuất hiện trong chốc lát làm tên ác tăng choáng ngợp.
Thu hồi linh lực, chắp tay sau lưng, Sư Duyên giả vờ cao thâm hỏi “Ngươi triệu hồi ta đến làm gì?”
Nhìn tên thầy tu đang khinh miệt nhìn mình, Chân Tâm không hiểu sao thấy nổi nóng.
Ta là người triệu ngươi đến đấy, không nghe lời ta thì thôi, còn hằm hằm hổ hổ hành hung ta làm gì?
Cậu ta hùng dũng đứng thẳng dậy đối mặt với ác tăng.
“Thử một phép thuật mới mà thôi”.
“Phép thuật gì?” Nhà Sư Duyên hỏi. Chân Tâm không thèm trả lời mà hỏi ngược lại “Sư thầy… ông đến từ thế giới khác sao lại cũng giống con người như vậy, ở thế giới đó cũng có phật giáo sao?”
Đệ nhất ác tăng Sư Duyên trầm ngâm, đôi tròng mắt đảo mấy vòng, chốc lát sau đã nói “Ngươi quỳ xuống bái ta làm sư, ta sẽ trả lời vấn đề của ngươi”.
“Bái… bái sư” tình tiết cũng quay 720 độ nhanh quá rồi đấy. Chân Tâm không thể hiểu được hỏi kỹ lại.
“Đúng vậy” Nếu đã không tra ra được gì từ sưu hồn, giết tên nhóc này thì cái trực giác chết chung kia cũng quá kinh khủng. Tràn ngập tò mò hắn quyết định thu tên này thành học trò rồi từ từ điều tra sau.
“Nhưng ta không muốn đi tu”.
“Không muốn tu thì khỏi tu, ngươi có đồng ý không?” Thầy tu tà ác cũng chẳng quan tâm tới tu thiền gì cả, chính hắn con ăn thịt đồng loại để tu luyện nữa là. Hắn nhưng mà nổi danh là Ác Phật đấy.
“Sư phụ, đệ tử xin ra mắt ngài” Chân Tâm nhanh chóng chấp tay xá một xá xem như đã bái sư, không có tí tôn trọng nào cả.
“Ha ha, được, rất có ngạo khí của ta.” Sư Duyên cười ha hả lấy ra một hạt châu như làm bằng gỗ, có làn khói lờ mờ màu trắng bao quanh.
“Đây là quà gặp mặt của sư phụ, nó có thể giúp ngươi mau chóng mạnh mẽ lên”.
“Sư phụ ngài định dạy đệ tử cái gì?” Chân Tâm hỏi. Hừm, ít ra cũng có chút hữu ích với mình.
“Dạy ngươi tu linh lực, luyện hồn lực. Thế giới này quá yếu ớt, không có hình thức tu luyện gì ra hồn cả” Một tia hồn lực màu trắng bay ra nhập vào trán Chân Tâm. Một lượng tri thức to lớn thoáng cái chiếm đầy trí óc cậu bé, đầu óc như mê muội hẳn đi.
Giọng tên nhà sư vang lên đều đều trong đầu Chân Tâm.
“Ngươi dựa theo pháp môn Chư Phật Tụ Linh Nguyên ta truyền cho ngươi mà tu luyện. Sau khi nhập môn, tu thành tầng thứ nhất sẽ cảm nhận được một luồng khí tồn tại chảy trong cơ thể, đó chính là linh lực, Linh lực ngươi tu ra có thể diễn hóa nguyên tố trong tự nhiên của vũ trụ thành pháp thuật hệ Lôi và Nhiệt khí, Lôi là điện, Nhiệt khí chính là nhiệt độ bao gồm nóng và lạnh. Chỉ cần ngươi chăm chỉ tu luyện, luồng linh lực này sẽ diễn hóa rồi tiến hóa, sinh sôi ra cả chất và lượng, càng ngày càng mạnh”.
“Pháp môn thứ hai là tu linh hồn, thăng hoa ý thức thành linh hồn, lớn mạnh hồn lực, tiến hóa tự bản thân, Phật Đà Nộ Tâm, linh hồn phật pháp chính tông tu luyện. Linh hồn lực ngươi tu ra có được khả năng trấn hồn, vững chắc chống chọi với các loại hồn thuật, kháng ác hồn lực”.
“Hạt Châu Tụ Linh ta tặng ngươi có thể giúp tăng tốc diễn hóa sinh sôi ra linh lực của chính mình, chỉ cần dùng hồn lực nhận chủ là được, sau đó giữ bên người hay nhập vào không gian linh tâm ở ngực điều được”.
“Tu luyện linh lực cho đến bây giờ toàn vũ trụ người đạt cao nhất là cấp độ 1500, cứ 10 cấp xem như một nấc khác biệt, gọi chung là giới cấp. tùy vào thuộc tính mà ngươi tu ra, nếu nó bá đa͙σ thì kẻ có giới cấp cao hơn cũng chưa chắc thắng nổi ngươi”.
“...”
Nhà Sư Duyên nói tràng giang đại hải, hướng dẫn Chân Tâm đi vào con đường tu hành theo hệ thống của Pháp giới. Hắn cũng đưa vào linh lực và hồn lực trợ giúp cậu bé nhanh chóng thành công đạp vào tầng thứ nhất của các công pháp.
Hồi lâu sau Chân Tâm định thần trở lại thì đã không thấy Sư Duyên đâu nữa. Người đâu?
Tiếng nhà sư vang vọng quanh tai cậu “Ngươi sau khi tỉnh lại không cần tìm ta, ta đã tự về thế giới của mình rồi, ngươi quá yếu, không chịu nổi lực lượng xé rách của không gian nên không đưa ngươi theo, tu hành cho tốt, mong rằng thầy trò ta có ngày gặp lại”.
Một ngày bình yên trôi qua.
Chỉ cần thằng nhóc còn giữ hạt châu bên người, hắn lúc nào cũng có thể thông qua hạt châu, nhận biết tình trạng tu luyện của nó. Đợi nó đủ mạnh, Hắn sẽ đến dẫn đi.
Ở phía bên kia, Thiền giới, trên một hành tinh cực kỳ to lớn, gấp mấy lần sao thổ của hệ mặt trời, Sư Duyên dựa theo liên hệ linh hồn với bồ đoàn bằng thịt người của hắn, nhanh chóng xác định tọa độ không gian, dùng lực lượng khủng bố của mình xé ra một lỗ hổng nhỏ trở về.
Tên ác tăng sau khi trở về thì đứng nhàn nhã mỉm cười nhìn thiên la địa võng được đám tăng nhân phật giáo trước mắt bày ra bao nhốt hắn lẫn cái Huyết Bồ Đoàn của hắn.
“Lũ yếu đuối, hôm nay ta huyết tẩy các ngươi”.
Không đến mấy ngày sau danh tiếng độc ác của Nhà Sư Duyên lại được nâng lên một bậc. một mình hắn tiêu diệt toàn bộ 100 ngàn tăng nhân từ tu vị thấp đến cao của một Thiên Tâm Tự, cả chú ŧıểυ hắn cũng không tha. Trong số nạn nhân mới này cũng không thiếu vài tên ngang cấp giới cấp 100 giống hắn, là cấp độ cao nhất ở Thiền giới này, một trong những đại giới thuộc vô giới Pháp giới.
Trở lại trái đất. Bỏ học vài ngày, Chân tâm say mê tu luyện hai bộ công pháp. Vận dụng linh lực trong cơ thể biến thành pháp thuật như quả cầu điện, quả cầu hàn khí, quả cầu hỏa khí. Lực phá hoại tuy không lớn nhưng hắn say mê như khám phá một chân trời mới.
Cậu ta trốn học lén lút lên núi Bà Đen, tìm đến nơi không người tập luyện, phóng thử vào cây cối đất đá khắp nơi trên núi. Sử dụng pháp thuật ngày càng thành thục.
Nhờ hạt Tụ Linh Châu, Chân Tâm nhanh chóng tiến vào tầng hai linh lực, lực phá hoại của Lôi cầu, Hỏa cầu, Hàn cầu cũng tăng lên theo.
Ngày hôm nay, sau khi tập luyện suốt một chiều, đến tối, cậu bé gọi Sổ Khống ra chuẩn bị triệu hoán ngẫu nhiên.
Lần này sau khi tu luyện, Chân Tâm tràn trề tự tin mình có thể khống chế mấy con quái vật cấp thấp mà mình triệu hồi ngẫu nhiên đến. Hắn sẽ dùng bọn chúng để giúp mình tập luyện chiến đấu cũng như sai vặt.
Hừ, lần này để xem sẽ gọi được đến thứ gì đây?
Với lòng tự tin, Chân Tâm quyết định gọi hết mức cho phép hiện tại là hai sinh linh một lượt luôn.
Đợi hết hạn ở lại trái đất của bọn nó, Sổ Khống có thể triệu hồi tiếp, hắn sẽ lại sử dụng.
Đặt tay lên bìa sách, chữ “Khống” tiếng ngoài hành tinh sáng lên đỏ máu. Linh lực trong cơ thể cậu bất chợt tiết ra hòa quyện vào luồng năng lượng tỏa ra từ quyển sách.
Hai lỗ hổng xuất hiện lần lượt. Từ bên trong hai cái bóng bước ra.
"..."
“Ni, hôm nay chủ nhật, chiều nay dẫn Nhã Hân đi chơi hồ bơi nhé” Tiếng Nhiễm Nam vang lên trong đầu Huỳnh Ni thông qua thần khí liên lạc Xuyên Giới Liên.
“Ừ hử” Ni đang học bài, ậm ừ đồng ý.
Phía bên kia Nhiễm Nam thấy cô nàng đồng ý rồi cũng không quấy rầy nữa. Ngắt kết nối, cậu quay qua bó tay nhìn Nhã Hân đang quấn lấy tên Huấn dòi ăn quà vặt.
“Này, chú định vỗ béo con bé à, cho nó ăn vặt hoài thế, không có chuyện gì để làm hay sao? chú là lính đó, bỏ đơn vị ra ngoài thế này cũng được à?”.
Huấn Quân Đội lột cây kẹo ngọt đút vào miệng bé Hân xong mới thông thả nói “đây tính là đang làm nhiệm vụ chứ không phải trốn khỏi đơn vị, mà tôi cũng chỉ 25 tuổi thôi, gọi là anh được rồi.”
“Hừ, anh về quân doanh đi, khi nào cần tôi gọi điện, tôi mua điện thoại rồi, ngày nào cũng đến đây, anh không thấy phiền chứ tôi thì có đấy”.
“Được thôi. Nếu đại tá có gọi đến thì nói cậu đuổi tôi về đấy nhé” Xem ra mình cũng nên về báo cáo cho đại tá. Lởn Vởn mấy ngày nay quanh cậu ta cũng không có phát hiện gì, ban ngày vẫn đi học, ban đêm cậu ta cũng chỉ ở trong phòng mà thôi, không thấy tiếp cận ai lạ mặt. Thi thoảng còn thấy cậu ta cải biên truyện cổ tích đem đi đầu độc tâm hồn của nhóc Nhã Hân. Đúng là không bắt được tí sơ hở nào chứng minh cậu ta là người trong đoạn phim đó.
Cảnh sát cũng đến điều tra vài lần nhưng cũng không được gì? Nói đùa, mình ở gần bên, theo dõi mỗi ngày còn không được, mấy tay cảnh sát gà mờ đó thì tra ra được cái khỉ gì?
Đến chiều, hồ bơi của tỉnh lại đón ba vị khách đến tắm.
Một tiên nữ xinh đẹp lung linh, tuổi 18 trăng tròn thật đẹp, da trắng hồng, da thơm thoang thoảng khiến người nhìn, người ngửi phải ngất ngây. Đã nhìn là không rời mắt được cả nam lẫn nữ.
Một là thiên thần nhỏ nhắn, mũm mĩm, tuy thi thoảng có nét buồn vì nhớ mẹ, nhưng cũng nhanh quên, nở nụ cười thường xuyên, tung tăng nắm tay tiên nữ bước đến thuê đồ bơi.
Một còn lại là một con quái vật xấu xí, bụng phệ, mặt ngấn mỡ, bụng rung rinh mỡ theo từng bước đi. Hắn đi bên cạnh tiên nữ và thiên thần khiến hình ảnh đối chọi gay gắt. Nhiều kẻ thèm bước đến trói hắn vứt đi, tránh cho làm ô uế mắt người khác.
“Ni, Ni, Ni biết bơi chưa để Nam đỡ bụng cho Ni tập bơi”
Nhã Hân đang được Huỳnh Ni đỡ bụng giúp bé tập bơi, thấy Nhiễm Nam sấn tới vội lấy tay đẩy hắn ra.
“Anh Nam định chiếm tiện nghi của mẹ Ni, không cho anh đụng vào mẹ”
“Ha ha ha, đỡ cái đầu ông, tui không biết bơi vậy ai đang dạy Nhã Hân bơi hả? Nhã Hân giỏi, biết phân biệt người xấu.” Huỳnh Ni cười giòn tan, lông mày cong vút run run.
Nhiễm Nam cười gượng hai tiếng.“Hồi nãy đi vào cổng, Ni thấy tờ quảng cáo cuộc thi vật tay không”.
“Thấy, mà sao?”.
“Hôm sau đi xem không, dù sao cũng có mấy con rối người máy giả dạng chúng ta đi học rồi”.
“Ừ” Huỳnh Ni trả lời “nhưng mà tối nay ông thắng được tui đi rồi nói ”.
Thật không hiểu sao, bản thân Nhiễm Nam lẫn Huỳnh Ni điều được Sổ Ước “buff” như nhau mà mỗi lần tập luyện chiến đấu chung, thi xem ai tinh mắt hơn, ai bắt được nhiều lá rụng hơn thì cậu ta đều thua nữ thần. Làm cậu toàn bị cô chọc quê.
Hừ, không thắng bằng bản lĩnh thì tối nay ta ăn gian, thắng là được, binh bất yếm trá, he he.
Giữa đồng lúa hiu quạnh. Gió đêm thổi rì rào, Ánh trăng chiếu tỏ hai bóng người khoác áo khoác. Nhiễm Nam và Huỳnh Ni đứng dưới hàng cây trên con đường đất vắng lặng chạy dọc biên giới một mẫu ruộng.
Đêm nào hai người cũng đến đây ngồi tu luyện linh lực. Nếu có ai đi ngang trông thấy, Nhiễm Nam sẽ sử dụng bút xóa trí nhớ xóa đi trí nhớ người đó. Đã được một khoảng thời gian, chưa có sai sót gì.
Hiện tại hai người đã tiến vào linh lực tầng thứ 3, thể lực cũng không kém cạnh. Nếu hôm nay gặp lại con quỷ đầu loa lúc trước thì cũng không đến nỗi chật vật như trước. Ít nhất không diệt được thì cũng có thể đánh một trận rồi an toàn rút lui.
Lúc này cả hai nhắm mắt. Nhiễm Nam đấm một đấm thật mạnh vào thân cây to bên cạnh làm cho lá rơi ào ào xuống.
Hai người mở bừng mắt, di chuyển vù vù, chụp trái bắt phải.
Hừ. Nhiễm Nam xòe bàn tay ra thả những chiếc lá rơi bay bay.
“Nam thắng, chụp được nhiều hơn Ni rồi nhé”.
Bất chợt một vài chiếc lá từ túi bên trong của áo khoác rơi ra làm cậu ta đang khoe mẽ phải á khẩu.
“A, ăn gian nha, chơi giấu sẵn trong áo khoác” Huỳnh Ni trêu “Ha ha, không ăn gian ông thắng sao được tui?”.
“Không tính, thi lại” Nhiễm Nam không chịu thua. Kỳ kèo không thôi. Bất đắc dĩ Huỳnh Ni đành thi lại một lần.
“Thi một lần này nữa thôi đó”.
“Ok”.
“1”. “2”. “3”.
Lại một đấm, đáng thương cái cây ăn đòn vô cớ hai lần trong một đêm.
Lá cây lại rơi xuống ào ào. Hai người lại di chuyển. Huỳnh Ni đang nhảy nhót chụp lá cây thì bất ngờ bị Nhiễm Nam ôm vào lòng. Mùi nam tính xộc lên bay vào mũi cô.
À không. Xin lỗi chứ hắn ta làm gì có mùi nam tính, chỉ có mùi mỡ heo xộc vào mũi Huỳnh Ni thôi.
Ha ha. Nhiễm Nam thả Ni ra trong tích tắc, lắc lắc nắm lá trong tay.
“Hứ, Cho ông thắng đó” Huỳnh Ni giận dỗi.
Nhiễm Nam im lặng nhìn vào mắt cô, hồi lâu cô cũng im lặng nhìn lại đáp trả.
Khuôn mặt hai người ngày càng hút lẫn nhau, môi sắp chạm môi.
Nhiễm Nam vươn tay ra ôm eo nàng, kéo nàng vào lòng. Hương thơm thiếu nữ thoang thoảng khiến cậu vui sướиɠ.
Cả hai chuẩn bị tinh thần, cả hai sẽ yêu nhau, hòa quyện vào nhau, “trái tim” người này sẽ cắm chặt vào “tâm hồn” người kia.
Thế rồi bất chợt gần đó người dân làm đêm về khuya sắp đi đến. Môi chưa kịp chạm, tay chưa kịp sờ, quần áo chưa kịp cởi. Nhiễm Nam và Huỳnh Ni đành tách ra.
Haizz, Nhiễm Nam thở dài, đợi người lạ đi khuất lại đánh bạo ngôn tình với Huỳnh Ni. Hai người lại nhìn nhau im lặng. Từ từ, mắt chạm mắt, linh hồn cùng đập. Môi đến gần môi.
Chuyện gì đến sẽ đến, lại một người dân đi làm ca đêm, từ nhà đi ra, đi ngang qua cắt đứt hai người tình củm với nhau.
Nhiễm Nam kêu trời, hôm nay dân chúng ra đường chơi đêm à? mọi hôm vắng hoe chứ có ai đâu? Sao hôm nay lắm thế.
Quyết không chấp nhận.
Nhiễm Nam dụ Huỳnh Ni hết đến trên đường làng, giữa đồng ruộng, trong bụi chuối, thậm chí vào chuồng heo người dân gần đó hòng muốn một đêm tình tứ với cô. Thế mà lần nào cũng có người phá đám, không người đi chích ếch đêm thì cũng gặp đi ŧıểυ đêm, gặp ăn trộm đi ngang. Cả núp trong bụi chuối cũng bị con chó chạy vào sủa.
Cái đ* má, ông trời, chơi nhau à? Nhiễm Nam gào lên tuyệt vọng.
“Hi hi hi... há há...” Huỳnh Ni cười như nắc nẻ, sắp tắt thở. Cũng may bị phá đám, chứ thật đến bước kia, lột quần áo thì cô cũng thật không biết phải làm sao a. Cô còn chưa thật sự yêu đâu a.