"Sao thế" Bị Úy Ương cự tuyệt, Đồng Đồng đáng thương nhìn Úy Ương. Cô mở to mắt nhìn anh, thấy anh cự tuyệt thì rất mất hứng. "Quần áo anh đã ướt hết rồi, còn muốn mặc nữa à?"
Úy Ương vội vàng giải thích: "Để anh tự cởi là được." Vừa nhìn thấy cơ thể cô, anh đã không khống chế được máu mũi, nếu còn để Đồng Đồng tự mình cởi áo cho anh... Vậy hôm nay có thể anh sẽ vì chảy máu mũi nhiều quá mà bị đưa vào bệnh viện...
Đồng Đồng chớp chớp mắt nhìn Úy Ương tự cởi quần áo, nửa người trên thon gầy rắn chắc đã lộ ra.
Tục ngữ nói mặc quần áo nhìn gầy nhưng cởi áo lại có thịt, chính là hình dung Úy Ương!
Anh có cơ bắp, nhưng mỗi một múi đều vừa đủ, cả người nhìn vừa mạnh mẽ vừa đẹp, tuy da anh trắng nhưng không phải trắng kiểu bợt bạt, mà là trắng kiểu ── sao cũng được, Đồng Đồng không hình dung được, dù sao cũng là trắng rất đẹp, hoàn toàn không giống màu trắng của da cô.
Đẹp trai, nhã nhặn, lại có khí khái mạnh mẽ, người đàn ông như vậy ai lại không thích, thảo nào cô có tình địch ở khắp mọi nơi...
Nghĩ đến đây, Đồng Đồng cảm thấy bản thân nên chủ động xấn đến, tuyệt đối không cho ŧıểυ tam ŧıểυ tứ cơ hội nào, cô phải nỗ lực để lòng anh mãi ở trên người mình.
Đồng Đồng ngẫm nghĩ, sau đó chui vào giữa Úy Ương và bồn rửa mặt, cô ngẩng mặt lên, hai tay đặt trên ngực anh, cảm giác rắn chắc rõ ràng khiến cô không muốn buông tay, tự cho là Úy Ương không để ý, sờ trộm hai cái, rồi mới liếʍ môi, che giấu bản chất sắc nữ, ngọt ngào cười với Úy Ương, hỏi: "Anh Úy Ương, anh ổn chưa? Em thấy anh không chảy máu nữa rồi!"
Cô không ngu ngốc, đương nhiên biết vì sao Úy Ương lại chảy máu mũi, đối với việc cơ thể mình có thể khiến anh chảy máu mũi, Đồng Đồng rất kiêu ngạo ~
Úy Ương cúi đầu hôn lên mặt cô: "Tốt hơn rồi." Anh phải khắc chế chút mới được, không thể làm trò cười cho cô.
Bàn tay anh đặt trên vai cô, kéo cô vào lòng mình, âm thầm cảm thấy may mắn vì cô đã mang áo ngủ, nếu không cúi đầu lại thấy cảnh tượng kia, anh chắc chắn sẽ chảy máu mũi...
"Chúng ta về giường?" Nói xong, Đồng Đồng kéo Úy Ương đi.
"Không." Anh khàn giọng cự tuyệt. "Hôm nay chúng ta không làm trên giường."
"Sao?" Đồng Đồng sửng sốt, đến khi hiểu được ý của Úy Ương thì mặt liền đỏ lên.
"Vậy, vậy anh muốn ở đâu..." Cô và Úy Ương thân mật với nhau không ít lần nhưng không hay thay đổi, bởi vì đang ở nhà, còn là phòng của nhau, luôn sợ bị người nhà phát hiện, số lần đổi tư thế cũng ít, cơ bản đều ở trên giường.
"Ở đây đi." Nói xong, bàn tay anh đã chui vào áo ngủ cô, vuốt ve hai gò đào căng mịn, ngón tay xấu xa bóp lấy nụ hoa hồng nhạt, Đồng Đồng vì vậy mà mềm chân, suýt chút nữa ngã xuống, may là Úy Ương kịp thời ôm lấy cô: "Sao vậy, đứng không vững à."
Đồng Đồng tựa vào ngực anh, cảm nhận tiếng cười vui vẻ của anh thì không khỏi tức giận.
Cô mím môi oán giận nói: "Gì chứ, là do anh đánh lén... Người ta chưa chuẩn bị trước..." Ngoài miệng nói như thế, nhưng Đồng Đồng cảm thấy mặt mình đã nóng lắm rồi.
Cơ thể mẫn cảm đâu phải là chuyện ngày một ngày hai, mà là do anh dạy dỗ!
"À..." Úy Ương cười, nhìn hai má hồng hồng của cô, tình yêu trong lòng càng sâu đậm, một tay anh nhào nặn ngực cô, một tay trượt xuống giữa hai chân cô, chơi đùa cách một lớp vải dệt.
Toàn thân Đồng Đồng chỗ nào cũng mẫn cảm, lúc này chân cô đã mềm nhũn, may là Úy Ương đã để cô nửa nằm trên bồn rửa mặt, tránh cho người nào đó vì nhũn chân ngã xuống mà xấu hổ. "Ngoan, để anh yêu em."
"Nhưng, nhưng... anh, anh còn chưa xem nội y của em đâu..." Hiếm khi cô mới có dũng khí cho anh xem, chẳng lẽ anh không muốn xem sao?
"Anh thấy rồi, còn chảy máu mũi, giờ không thể nhìn tiếp, nếu không chuyện chúng ta muốn làm không thể hoàn thành, còn phải phiền em gọi bác sĩ Hoàng hoặc bác sỹ Chu đưa anh đi bệnh viện truyền máu."
Đồng Đồng bật cười, "Được rồi... Vậy anh không xem cũng được."
"Sau này nếu em mặc thì phải chờ anh có thêm tự chủ đã, phải khống chế được máu mũi." Úy Ương cắn cổ cô, lực tay trên ngực cô càng ngày càng mạnh, một chân anh chen vào giữa hai chân Đồng Đồng, dùng đầu gối vuốt ve nơi riêng tư của cô.
"Em mặc gì cũng đẹp, nhưng anh còn thích em không mặc gì hơn." Mỗi khi cô mặc đồ gì đẹp, thấy người khác dùng ánh mắt thưởng thức hoặc mơ tưởng nhìn cô, trong lòng anh chỉ muốn cởi hết quần áo cô ra, đè bé con dưới thân rồi ép buộc đến khi cô cầu xin tha thứ, cơ thể quyến rũ này, cô gái xinh đẹp này, tất cả đều là của anh, của mình anh, ngoài anh ra, không ai có tư cách làm vậy với cô, anh và cô thuộc về nhau, sẽ không tha cho bất kì ai muốn chen chân vào.
Đồng Đồng muốn cự tuyệt nhưng bàn tay anh vừa dịu dàng vừa nhiệt tình, khiến cô không tự chủ được mà mặc anh làm càn.
"Ưm... anh Úy Ương... Mạnh, mạnh hơn chút..." Anh rất dịu dàng, cho dù đã rất phấn khích thì vẫn cứ dịu dàng, sợ làm cô bị thương hay làm đau cô, nhưng đôi khi... Cô thật sự muốn anh mạnh hơn chút, thô lỗ hơn chút... Làm cô đau cũng không sao...
Trước đây khi thân mật trên giường, dù có kịch liệt thế nào thì cô cũng không thấy đau, đủ để biết Úy Ương thương cô thế nào.
"Muốn mạnh chút à?" Bàn tay anh bóp ngực cô mạnh hơn một chút, nhưng vẫn không quá mạnh.
Đồng Đồng ưm ưm, tựa người vào bồn rửa mặt, lắc lắc đầu: "Mạnh hơn chút nữa... Em muốn anh cuồng dã chút, dùng sức bắt nạt em..."
A a a nói ra đúng là xấu hổ! Bình thường xem AV, sao nữ chính có thể nói vậy được? Cô vừa nói xong là đã muốn trốn rồi!
"Thì ra là em chê anh quá dịu dàng!" Lúc này Úy Ương mới hiểu bé con muốn gì.
Bình thường anh vô cùng dè dặt cẩn trọng, cho dù thoạt nhìn thì có vẻ thô lỗ nhưng chưa từng thực sự làm đau cô, kết quả ŧıểυ tổ tông kia còn cảm thấy không đủ?
"Muốn anh mạnh hơn? Vậy nếu anh chơi hỏng em thì sao?"
"Sẽ không... Anh dịu dàng với em nhất..." Cô ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Úy Ương, trong lòng mềm mại.
"Em cũng yêu anh nhất..."
"Đúng vậy... Em cũng biết mà, anh yêu em..." Úy Ương cười, cuối cùng công sức của anh cũng không uổng phí, tuy bình thường cô không chịu để tâm, nhưng ai đối xử tốt với cô, cô đều cảm nhận được, hơn nữa còn đáp trả.