Đến khi chạm trán với hai chị em Khổng gia, mặt Đồng Đồng vẫn hồng. Khổng Đình Đình tò mò hỏi: "Đồng Đồng, sao vậy, sao mặt em hồng thế, nóng à?" Thời tiết đâu có nóng đến nỗi như vậy!
Lục ŧıểυ Lâm cười hắc hắc, thần bí nói: "Các chị sẽ không biết đâu ~" nói xong cô nhéo tay Đồng Đồng, nhỏ giọng thì thầm: "Này, cậu thu liễm lại chút đi, đừng có khiến người khác thấy cậu quê mùa được không?" Có nên chụp biểu cảm này lại rồi gửi cho anh Ương và anh Đống không nhỉ?! Đương nhiên... Được rồi cô thừa nhận là mình muốn tìm lý do để gửi tin nhắn cho anh Đống.
Đồng Đồng ho khan vài tiếng, cô mới đọc chưa được vài chương... Nữ chính và nam chính đã chuẩn bị bắt đầu một hồi kinh thiên động địa, đại chiến trên giường... Hơn nữa, có vẻ nam chính kia rất cuồng dã... Hỏng bét, hỏng bét, không thể nghĩ nữa! Cô vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy vẫn không thể hạ nhiệt nên nhanh chóng đi mua hai cái kem, một cái mình ăn, một cái cho Lục ŧıểυ Lâm, lấy để hạ nhiệt, còn không quên cảnh cáo Lục Nhi, cái người chỉ sợ thiên hạ không loạn kia: "Cậu không được nói với anh Úy Ương, nếu cậu dám nói, mình liền nói với anh Đống cậu cũng xem cái này!"
Lục ŧıểυ Lâm vội vàng giơ tay bán thân: "Mình hứa sẽ không nói, hứa sẽ không nói!" Cô còn muốn duy trì một chút hình tượng của mình trong mắt nam thần ── tuy rằng, từ nhiều năm trước, lần đầu tiên hai người gặp nhau đã không có. Bây giờ cô vừa cao vừa gầy, cũng đẹp hơn, học vấn tốt, nhưng trong mắt nam thần, cô vẫn là cô gái béo mập, học tập luôn ở dưới đáy, mặt toàn tàn nhan, luôn luôn ngu ngốc năm đó QAQ
Hai người nói thầm xong, Đồng Đồng lần nữa cho kem vào miệng, giờ cô đang bị cấm ăn đồ lạnh, nhưng lúc này không có người quản, cô nhân cơ hội ăn một bữa cho no.
"Cái kia, chị Phương Phương, chị Đình Đình, hai chị muốn mua gì?"
"Hả? Bọn chị, bọn chị, bọn chị cứ xem trước đã, ha ha." Khổng Phương Phương định thốt ra một câu không mua thì đã bị Khổng Đình Đình ngăn lại, dù không dư tiền để mua đồ xa xỉ, Khổng Đình Đình cũng không cho phép người khác biết bản thân mình túng quẫn.
"Chị và chị Phương muốn mua vài bộ quần áo, mùa xuân đến rồi, kiểu dáng năm trước đã cũ, cũng nên thay đổi."
"Dạ." Đồng Đồng gật đầu, cô không mua quần áo vì người trong nhà đã chuẩn bị tốt cho cô. Đồ của cô quá nhiều, rất nhiều bộ chỉ mặc một lần rồi đem lên gác xép, vậy mà Lục Nhi tuy cao bằng cô nhưng khung xương lớn hơn, cho nên quần áo hai người, trừ đồ mùa đông thì không thể đổi cho nhau. Hàng năm đều có đồ bị lỗi mốt, cuối cùng Đồng phu nhân phải quyên góp hết.
"Vậy còn em, muốn mua gì?" Cơ bản thì hai chị em Khổng gia vẫn xem Lục ŧıểυ Lâm là tình địch, dù sao người duy nhất thường lui tới với Úy Ương chỉ có mình Lục ŧıểυ Lâm. Cho nên... Đáng thương cho Lục Nhi bị hai người này xem nhẹ.
Lúc ở Đồng thị, bộ dạng chọc tức của Lục Nhi, Khổng Đình Đình chưa từng quên, cô ta là người mang thù.
Nhưng mà không sao! Dù sao Lục ŧıểυ Lâm cũng không cần, một phần là vì mấy người này không quan trọng, phần còn lại là vì các chị ta dù không thích cô cũng không cần quan tâm, sống thoải mái là được rồi.
"Em hả? Em cũng đi dạo vậy thôi, chủ yếu là Lục Nhi muốn đổi máy tính nên bọn em mới đi dạo phố." Mấy năm nay, vì Lục ŧıểυ Lâm có quan hệ tốt với Đồng Đồng nên Đồng Đống đã ngầm trợ giúp cho công xưởng Lục gia đi lên, hơn nữa là có quan hệ phức tạp với Đồng thị. Tuy không tính là hoàn toàn hợp tác, nhưng cũng có quan hệ, có thể dựa vào Đồng thị, hơn nữa, sang năm sẽ lên sàn. ── Đương nhiên, tất cả chuyện này Đồng Đồng và Lục ŧıểυ Lâm đều không biết. May là bố mẹ Lục gia thành thật tuân thủ bổn phận, có mắt nhìn nên nhà bọn họ không làm lớn phô trương, đôi khi Lục Nhi còn phải vay tiền Đồng Đồng vì hết tiền tiêu vặt!
"Nói cách khác, em không xác định là muốn mua gì sao?" Khổng Đình Đình hỏi.
Đồng Đồng gật đầu.
Khổng Phương Phương mở miệng: "Đã vậy thì không thể để bạn học này của em tự đi mua sao? Bọn chị tốt xấu gì cũng là chị họ em, là người thân từ nơi xa tới tìm em, em không thể đưa bọn chị đến nhà trước rồi mới đi chơi với bạn học sao?"
... Khóe miệng Đồng Đồng co rút, trong lòng oán thầm: Đâu phải cô kêu các chị ta đến, các chị cũng tự xung phong đi theo, cô đâu có điên mà đem tình địch đến cho người đàn ông của mình, còn là hai người! Mang về nhà? Cô đâu có ngu!
"Nhưng bọn em đã hẹn nhau từ trước rồi, hơn nữa Lục Nhi không chỉ là bạn học của em, còn là bạn tốt." Đồng Đồng lẩm bẩm một câu, "Còn quan trọng hơn các chị nhiều."
Những lời này chỉ có một mình Lục ŧıểυ Lâm nghe được, cô ấy phụt cười, vỗ vai Đồng Đồng ── bởi vì khung xương lớn, nên tuy hai người cao bằng nhau nhưng cô ấy làm người ta cảm giác cô ấy lớn hơn, mà tính cách cô ấy tương đối nam tính, vô cùng thích đùa giỡn và bảo vệ Đồng Đồng, hai người đôi khi thân mật đến mức người nhìn không nổi ── đã có không ít người đồn đãi hai cô là less ==
"Một khi đã như vậy, cô nương lấy thân báo đáp được không?"
"Tướng quân ~" Đồng Đồng véo thịt bên hông người nào đó, "Nhanh giúp mình!"
"Như vậy là không được đâu ạ, em và Đồng Nhi đã hẹn nhau trước rồi, hai người chỉ hẳn là đến đột xuất? Bọn em đồng ý để hai chị đi cùng, phá bỏ thế giới hai người, hai người các chị lại muốn bạn ấy vứt bỏ em mà đưa hai chị về nhà bạn ấy làm khách? Như vậy ── Sao có thể làm như vậy được?!" Lục ŧıểυ Lâm xoa thắt lưng, tức giận nói.
Khổng Phương Phương không biết nói sao, Khổng Đình Đình lại nở nụ cười: "Cũng đúng, là bọn chị sơ sót, chúng ta vẫn nên đi dạo trước đi, đây là lần đầu tiên chị đến vùng bên này, không biết có gì thú vị, hơn nữa đồ cũng đã gửi rồi, giờ không lẽ lấy lại luôn, còn không bằng đi dạo một vòng. Chị họ, chị nói xem có đúng không?"
Khổng Phương Phương hừ một tiếng, xem như là đồng ý.
Thế là một hàng bốn người, chia làm hai cặp dạo phố.
Đang chuẩn bị qua đường, điện thoại Đồng Đồng rung lên. Vừa thấy là Úy Ương, cô nào dám không nhận: "Anh Úy Ương ~ chào buổi trưa ~" ngữ khí nịnh nọt đúng chuẩn chân chó, biết rõ đối phương không thấy mình đang ăn kem nhưng cô vẫn có tật giật mình giấu ra sau lưng
Chuyện này không thể trách Đồng Đồng, Úy Ương rất xuất quỷ nhập thần, lỡ như anh đột nhiên xuất hiện, cô cũng có thể đưa kem cho Lục Nhi để che dấu! Có chị em tốt là thế này! Rất tiện lợi ~!