Hai người đang chìm trong bể tình, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Đồng Đồng cả kinh, bên dưới theo bản năng kẹp chặt, vốn mất hết sức lực ghé vào trên giường, lúc này cô vừa bị dọa đã lập tức chống tay ngửa người lên, đưa tay đẩy Úy Ương, sốt ruột nói: "Anh, anh Úy Ương... Bên ngoài có người..." Cô sợ không nhẹ, cả người run run.
Không đợi Úy Ương trả lời, người bên ngoài đã lên tiếng: "Bé? Ngủ chưa?"
Là Đồng Đống.
Đồng Đồng vội vàng đưa tay che miệng, một tay chống đỡ bản thân, nỗ lực không phát ra tiếng gì, để Đồng Đống nghĩ cô đang ngủ.
Nhưng Úy Ương lại không hề căng thẳng, anh nắm eo cô, tiếp tục ra vào, mỗi lần đều phát ra tiếng nước ái muội, may là phòng có cách âm, nếu không nhất định sẽ lộ.
Biết vào lúc này, cho dù anh làm gì cô cũng sẽ không cự tuyệt, Úy Ương lộ ra một nụ cười mờ ám, sự tà mị toát ra từ gương mặt tuấn mỹ của anh, quả thực vô cùng khêu gợi, khi Đồng Đồng quay đầu thấy được, cả người như bị điện giật, căn bản không chống cự nổi.
Vốn còn muốn nói anh chậm lại, giờ bị câu dẫn đến mức linh hồn nhỏ bé cũng phiêu dạt, làm sao cô có thể nói ra miệng?
May là Đồng Đống không lưu lại lâu, anh đợi vài phút, kêu thêm một tiếng "Đồng Đồng", không nghe thấy tiếng trả lời, lúc này mới tin cô ngủ thật, xoay người rời đi.
Đồng Đồng không biết anh ấy đi khi nào nên vô cùng căng thẳng, không dám kêu thành tiếng, cong mông cả buổi không biết mệt, cho đến khi Úy Ương nhìn không nổi, cúi đầu đau lòng nói: "Đã đi rồi."
Lúc này cô mới triệt để thả lỏng, rốt cuộc cũng đi, ngã xuống cô mới cảm thấy cả người mệt mỏi, duy trì tư thế này đúng là vất vả...
Bởi vì lúc trước tinh thần luôn kéo căng cho nên khi thả lỏng, cả người liền mất hết sức lực, Đồng Đồng ghé vào trên giường, chỉ có thể rêи ɾỉ một tiếng khi Úy Ương gia tăng lực đa͙σ, eo nhỏ rất mỏi, co dãn hết mười phần khi anh tiến công, cả người cô đều lắc lư theo va chạm của anh, một khi Úy Ương dùng sức quá mạnh, cô liền chịu không nổi kêu lên, răng cắn chặt góc chăn, cả người nghiêng ngả.
Đồng Đồng bị dày vò trên thân thể nhưng trên tinh thần lại rất thỏa mãn, cô nhả góc chăn, quay đầu hôn Úy Ương, môi lưỡi nhiệt tình triền miên với anh, hôn đến mức thở hổn hển, nỉ non một câu mơ hồ "em cũng yêu anh", Úy Ương nghe thấy, lòng cũng mềm đi, hận không thể khảm cô vào tâm can, động tác dưới thân càng kịch liệt nhưng không thô bạo, khiến Đồng Đồng cảm thấy có thể được yêu thương là điều đáng giá, kiêu ngạo, đáng cảm tạ nhất.
Nếu có một ngày cô mất anh, chắc chắn là cô sống không nổi. "Anh Úy Ương..." Không hiểu sao lại nhớ đến phút giây hai người sinh ly tử biệt ở kiếp trước, gương mặt Đồng Đồng lập tức trắng bệch, nức nở nói với anh, "Anh đừng xa em, được không? Em chỉ muốn ở bên anh... Đừng rời xa em..."
"Sao lại khóc rồi?" Úy Ương đau lòng hôn cô, thấp giọng dỗ dành: "Anh sẽ không xa em, sao anh có thể bỏ em mà đi được? Quỷ khóc nhè, ngoan, đừng khóc nữa, nín đi."
Đối với tính cách nói khóc liền khóc của cô, Úy Ương thực sự bất đắc dĩ, tuy đáng yêu nhưng từng giọt nước mắt của cô rơi xuống, người đau lòng vẫn là anh!
Được anh dỗ dành, Đồng Đồng từ từ ngừng nức nở, một lần nữa phát ra tiếng rêи ɾỉ mất hồn. Úy Ương không ngừng hôn môi cô, cổ cô, bả vai, còn có lưng cô, khiến cô cảm thấy bản thân được yêu thương và quý trọng, sẽ không bị vứt bỏ, cũng sẽ không cô độc, thâm tình như vậy khiến Đồng Đồng thực sự muốn khóc.
"Ưm... A... Anh, anh Úy Ương... Anh Úy Ương..." Đồng Đồng không ngừng gọi tên anh, nhưng dù gọi thế nào cô cũng thấy chưa đủ.
Úy Ương vẫn cứ hôn môi cô và bả vai trắng mịn, dịu dàng hỏi: "Sau này em làm vợ anh, chẳng lẽ còn gọi anh Úy Ương cả đời?" Anh và cô là tình anh em, nhưng không phải anh ruột, cứ kêu như thế anh không thích. Anh muốn nghe cô gọi tên anh: "Ngoan, gọi tên anh."
... Gọi tên anh? Đồng Đồng kiều mị rêи ɾỉ vì ngại ngùng, không sao nói ra khỏi miệng.
Cô cắn môi, mở miệng, sau vài lần va chạm thúc giục của anh, cuối cùng cũng lắp bắp gọi: "Úy, Úy Ương..." Rất kỳ lạ!
Vì sao gọi tên anh lại khiến cô hoảng loạn như vậy?
Úy Ương nở nụ cười: "Chẳng khác gì kêu kẻ thù." Còn kêu cả tên cả họ, một chút tình thú cũng không có.
Anh cắn vành tai trắng nõn của cô, ngậm lấy hai má đỏ ửng khiến cả người cô run lên, sau đó mới cúi đầu nói: "Cùng nhau."
Trong nháy mắt dường như có pháo hoa nở rộ trước mắt, Đồng Đồng mềm yếu ngồi bệt trong lòng Úy Ương, mặt tựa vào ngực anh kịch liệt thở dốc, sau đó đỏ mặt bị anh ôm vào phòng tắm, hai người cùng nhau tắm uyên ương, đợi đến khi Úy Ương bế cô lên giường, chuẩn bị ngủ cùng cô, Đồng Đồng lại cự tuyệt, muốn anh về phòng mình.
...Úy Ương quả thực không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy, sau khi thân mật, bé con nhà anh lại muốn anh về phòng mình?!
"Em không muốn ngủ cùng anh?"
Đồng Đồng chớp mắt: "Muốn, nhưng... sáng mai anh em chắc chắn sẽ qua gọi em rời giường, chẳng lẽ anh muốn bị bắt được?"
"Anh có thể về trước." Tuyệt đối sẽ không bị phát hiện.
Đồng Đồng bĩu môi: "Nhưng em không muốn anh dậy quá sớm." Cô sẽ đau lòng được không?
Úy Ương mỉm cười, trong lòng vì cô thuơng mình mà vô cùng thoải mái hưởng thụ. Bàn tay anh sờ mặt cô, ôn nhu nói: "Không sao, anh dậy sớm quen rồi, hơn nữa, anh muốn ngủ cùng em, không muốn ngủ một mình." Anh sớm đã quen với nhiệt độ cơ thể cơ thể cô, quen với việc cô kề sát ngực mình, cũng quen với cơ thể mềm mềm mịn mịn trong lòng, giương miệng ngọt ngào ngủ, người không thể rời khỏi đối phương không phải cô, mà là anh!
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng anh không nói ra, anh vốn không phải là người hay thuận miệng nói ra tâm sự của bản thân.
Thấy hai mí mắt Đồng Đồng đã đánh nhau, anh liền hôn lên mặt cô một cái rồi dùng giọng nói trầm thấp dỗ cô đi ngủ.
Trong giọng nói thâm tình ôn nhu, Đồng Đồng chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Trong mộng vẫn có anh như cũ, ôm cô, nói vĩnh viễn sẽ không xa cô.