Căn hộ nơi Đới Minh Mị sinh sống nằm ở tầng 20, tòa số 3, khu A Hạ Mộc Viện, tại vườn hoa Danh Đô, đi lên ba tầng nữa là tới tầng thượng, từ đó có thể nhìn thấy hồ Vọng Âm cây cối um tùm. Mùa này, nước hồ trong vắt, đứng trước cửa sổ ngắm nhìn một lúc, tâm trạng con người ta cũng tự nhiên trở nên thoải mái.
Phong cảnh ở tầng 20 mặc dù không được rộng lớn bằng tầng 23 nhưng cũng không thua kém quá nhiều. Ví dụ như góc độ mà Cung Khắc đang đứng đây, trong lùm cây bên hồ Vọng Âm lộ ra gương mặt của nửa con công, vài con chim khách đuôi trắng đang làm tổ trên cây bên hồ, thi thoảng còn nhìn thấy những cái đuôi trắng bay lên rồi lại hạ xuống.
Sau lưng vọng tới tiếng mở cửa, Cung Khắc quay đầu lại nhìn thấy Lư San đẩy cửa đi vào. Cô lắc đầu với Cung Khắc, “Hàn Tĩnh là một người kì cựu trong giới, sống rất kín đáo, không có qua lại gì với Đới Minh Mị. Căn hộ này anh ta cũng chỉ thi thoảng tới ở một lần, thế nên chúng ta không có gì chắc chắn để liệt anh ta vào danh sách nghi phạm chính. Chính sơ suất này đã khiến chúng ta không tìm được anh ta nữa.”
“Hôm xảy ra vụ án, anh ta đang ở đâu?”
Điểm này Lư San đã điều tra rõ ràng nên đáp án rất chắc chắn: “Ngày phát hiện ra bộ da người, Hàn Tĩnh đang ở nước ngoài, người quản lí của anh ta và một vài đồng nghiệp khác đều có thể chứng thực việc này.”
Ồ… Cung Khắc cúi đầu như đang trầm tư suy nghĩ gì đó. Lư San đợi một lúc, không thấy có hồi âm đành phải lên tiếng: “Tiền bối, khi chưa có chứng cứ xác thực, chúng ta không thể mời người nhà của Hàn Tĩnh tới điều tra. Anh ta không có ở đây, bây giờ phải làm sao?”
“Anh ta không có ở đây thì hỏi người có mặt ở đây trước vậy.” Cung Khắc bỏ tờ tạp chí trong tay xuống, quay đầu nói với Lư San.
Thế là ngay trong ngôi nhà của Đới Minh Mị ở vườn hoa Danh Đô, Lư San hạ lệnh cho cấp dưới, mời Hách Luyến uống trà.
Địa điểm uống trà là một căn phòng đơn trên tầng hai Công an quận Mân Sơn, căn phòng có cửa sổ, ánh sáng chan hòa. Hách Luyến tới muộn hai mươi phút so với dự kiến. Nghe các đồng nghiệp tới đón kể, trên đường đi từ phim trường tới Công an quận gặp một vụ tai nạn giao thông, phải đi đường vòng nên mới tới trễ.
Vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt của Hách Luyến nặng nề hơn lần gặp trước. Vì vừa ra khỏi phim trường, trên mặt cô ta vẫn còn lớp trang điểm, không vẽ gì quá đậm, chỉ là bờ môi được tô một lớp son nhạt màu, mí mắt không được kẻ, quầng mắt cực kì thâm. Nhưng một Hách Luyến như vậy lại khiến Lư San thấy thuận mắt hơn lần trước một chút.
Không phải là chính thức thẩm vấn, bầu không khí cũng tương đối nhẹ nhàng. Lư San pha một ấm trà, khi hương trà phả ra, cô ấy rót hai chén, một chén đưa cho Hách Luyến, một chén đặt trước mặt Cung Khắc đang ngồi đối diện cô ta. Lần này là Cung Khắc chủ động muốn được đích thân nói chuyện với Hách Luyến. Điều này khiến Lư San bất ngờ, nhưng cô ấy tin rằng Cung Khắc yêu cầu như vậy là có dụng ý của anh. Huống hồ Cung Khắc cũng không ngại việc cô ấy có mặt, Lư San không nghĩ ra lí do gì để từ chối.
Cuộc nói chuyện bắt đầu khi nước trà trong chén còn một nửa.
Cung Khắc đặt tách trà xuống, câu nói đầu tiên là: “Cô và Hàn Tĩnh yêu nhau đã nửa năm, nhưng anh ta vẫn luôn không đồng ý công khai mối quan hệ của hai người, cô có oán hận không?”
Sự im ắng ban đầu khiến Hách Luyến cởi bỏ sự thận trọng. Nhưng câu hỏi đột ngột của Cung Khắc lại dấy lên tâm lí phòng bị của cô ta. Cô ta ngây ra giây lát, đưa tay vuốt những lọn tóc vụn trên trán rồi nở một nụ cười: “Cảnh sát các anh sẽ không tn vào mấy lời đồn thực hư không rõ ràng trong giới giải trí chứ?”
“Phải, mấy bài báo của giới giải trí thì đung là không đáng tin. Nhưng khi tôi nhìn thấy cách ăn mặc của cô ngày hôm nay, tôi cảm thấy lời đồn chưa chắc đã sai sự thật.” Cung Khắc không để tâm tới vẻ mặt kinh ngạc của Hách Luyến, tiếp tục nói: “Cô là một người mới rất khiêm tốn, đã từng muốn nổi tiếng nhưng xem trọng tình yêu hơn cả. Cô thích Hàn Tĩnh, anh ta cũng chấp nhận cô, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Anh ta tặng cô quần áo, trang sức. Nếu tôi không nhìn nhầm thì chiếc vòng cô đeo trên tay có lẽ là kiểu dáng được đặt làm của một thương hiệu nào đó ở Ý. Một ngôi sao mới vào nghề chưa lâu không thể mua nổi, khả năng duy nhất là có người tặng cô…”
Lư San chú ý thấy Hách Luyến bắt đầu lần sờ chiếc vòng tay màu bạc đó một cách bất an.
Cung Khắc tiếp tục nói: “Dĩ nhiên, có thể có rất nhiều người tặng cô, từ nhà tài trợ tới nhà quảng cáo, rồi người hâm mộ… Tóm lại là rất nhiều. Nhưng khắc tên bên trong vòng tay thì chỉ có tình nhân. Đừng giấu diếm nữa, thị lực của tôi là 10/10. Chữ đó là J, nếu tôi nhớ không nhầm , tên tiếng anh của Hàn Tĩnh là Jordan.”
“Theo như anh nói thì Hàn Tĩnh cũng nên có một chiếc vòng tay giống tôi mới phải chứ, nhưng hình như khi tham gia các sự kiện, tôi chưa từng thấy anh ấy đeo vòng tay gì cả.” Hách Luyến ngượng ngập buông tay ra, nhấn mạnh.
Cung Khắc nhún vai: “Đúng là vậy. Anh ta không đeo vòng tay, nhưng tôi đọc mấy tạp chí mấy kì gần đây từng đăng về Hàn Tĩnh, phát hiện hình như anh ta có thói quen đeo dây chuyền, phía dưới có mặt dây.”
Cung Khắc đung đưa cuốn tạp chí trong tay, trên bìa là gương mặt một người đàn ông điển trai trong bộ trang phục thoải mái. Anh ta đang mỉm cười, răng rất trắng, nụ cười như tỏa nắng. Trước ngực anh ta có một sợi dây chuyền bằng vàng, mặt dây là hình gốm hai tầng, một lớp rỗng không, một lớp hình tim đặc. Nhưng kì lạ là lớp rỗng lại không đặt bên dưới, góc độ có vấn đề, lớp rỗng lộ ra một góc, một đường cong giống như một chữ cái.
“Là S, chữ cái đầu tiên trong tên tiếng anh của cô.” Cung Khắc đặt tờ tạp chí xuống, bắt đầu nói với Hách Luyến sắc mặt đã trắng bệch, “Khi mới nhìn thấy thứ này, có lẽ cô đá rất vui. Người yêu đã đặt món quà hẹn ước có một không hai trên đời cho cô…”
“Đừng nói nữa…” Hách Luyến lắc đầu, tâm trạng bắt đầu thiếu kiểm soát. Nhưng Cung Khắc không có ý định ngừng lại, anh cúi đầu như tự lẩm bẩm: “Nhưng cô nhanh chóng nhận ta điểm bất ổn, có người bạn trai nào lại không muốn gần gũi với bạn gái của mình, trừ phi người anh ta yêu vốn không phải cô ấy….”
“Anh đừng nói nữa, tôi xin anh!” Hách Luyến bắt đầu điên cuồng. Cô ta lập tức muốn bỏ đi nhưng lập tức bị Lư San khống chế ngay tại chỗ.
“Cho tới một ngày cô nhìn được chủ nhà bên kia từ ban công nhà Hàn Tĩnh, cô mới biết, người trong lòng cô vốn không yêu cô.”
Chủ nhà đối diện? Sống lưng Lư San lạnh toát, “Tiền bối, ý anh là…”
“Người Hàn Tĩnh thích thực ra là Đới Minh Mị, tên tiếng anh vốn là Sea, cái tên này vừa hay giống y hệt cái tên mà công ty quản lí đặt cho cô. Khi cô phát hiện thứ mà Hàn Tĩnh đứng trên ban công dùng kính viễn vọng quan sát vốn không phải là sao trời mà là Đới Minh Mị sống ở đối diện thì cô biết mình đã bị lừa. Thế nên cô bắt đầu đố kỵ với Đới Minh Mị, cô yêu cầu với quản lý công ty, tranh giành cơ hội tham gia bộ phim có Đới Minh Mị. Cô phải giành, cô phải trả thù, có đúng không?”
Hách Luyến bỗng bật cười: “Anh nói gì là như thế sao? Tôi chẳng làm gì cả.”
Lư San đã rất tức giận rồi. Cô ấy đang nghĩ, tại sao giới giải trí có thể bẩn thỉu xấu xa như vậy?
“Đợi tới lúc tìm được Hàn Tĩnh, không đến lượt cô phủ nhận.” Lư San có sự tụ tin ấy. Nhưng cô không ngờ Hách Luyến bỗng bật cười: “Cô cứ tìm anh ấy đi.”
Tìm được Hàn Tĩnh nhanh hơn tưởng tượng, chỉ là không ai ngờ lại tìm được bằng hình thức này.
Bên ngoài phòng ICU của bệnh viện trung tâm Lâm Thủy có không ít người chen chúc, đa số là những phóng viên tay lăm lăm máy ảnh, có một số ít là nhân viên công ty quản lý của Hàn Tĩnh, còn những người khác là quần chúng vây xung quanh.
Trưởng khoa Vu Vân Tú bận rộn cả một buổi chiều, dạ dày trống rỗng. Bà tháo khẩu trang ra, cúi đầu bước khỏi phòng ICU. Vừa bước ra khỏi cửa, bà lập tức giật mình bởi tình thế trước mắt. Mười mấy tia flash đồng thời sáng lóe lên khiến đôi mắt bà đau nhức. Bà chau mày, cúi đầu xông ra khỏi đám đông, mặc cho đám phóng viên kia có hỏi thế nào, bà vẫn không nói một câu. Làm nghề y nhiều năm, bà quả thật đã chữa trị cho không ít các bệnh nhân là ngôi sao. Bà biết những phóng viên này, dù mình có nói gì hay không nói gì, họ luôn có thể viết ra những bài báo cách mười vạn tám ngàn dặm so với thực tế. Ví dụ như hôm nay, bà tuyệt đối tin rằng tin trang nhất của tạp chí Showbiz ngày mai sẽ có dòng này: “Ngôi sao điện ảnh Hàn Tĩnh gặp tai nạn nằm viện, bác sỹ dùng sự im lặng để đối mặt với sự thật họ đã không còn cách nào khác.” Sau đó các báo mạng sẽ vẽ ra hai hướng xanh đỏ với đường phân cách rõ ràng. Một hướng thì cầu trời khấn Phật cho thần tượng vượt qua khó khăn, còn hướng kia chịu trách nhiệm quở trách họ bất tài.
Mặc kệ bọn họ! Bà cố gắng ổn định lại nhịp thở, đẩy cửa bước vào phòng. Phòng làm việc rất im ắng nhưng đã có mấy người đang ngồi. Diệp Nam Sênh chào bà trước tiên: “Cô Vu!”
Vu Vân Tú mỉm cười. Bà và mẹ của Diệp Nam Sênh – Mục Trung Hoa – là bạn tốt hồi còn đi học. Có người nói dù là Mục Trung Hoa hay Diệp Nam Sênh thì tính tình đều rất cổ quái, nhưng bà lại rất yêu quý hai mẹ con họ.
“Hàn Tĩnh bị thương khá nặng, xương sọ bị vỡ theo diện rộng. Ca phẫu thuật trước đó là đợt một, sau này còn phải phẫu thuật khoảng hai lần. Bây giờ cậu ta đang hôn mê, thế nên mấy đứa chẳng thể hỏi được gì đâu.”
Lời nói của Vu Vân Tú đã sớm nằm trong dự liệu của Diệp Nam Sênh. Vụ tai nạn giao thông của Hàn Tĩnh xảy ra vì có người giở trò với chiếc xe con sản xuất tại Đức của anh ta, đối tượng được cảnh sát sàng lọc rất rõ ràng – Hách Luyến.
Bọn họ vẫn chưa rời khỏi bệnh viện trung tâm, cảnh sát thông tin của Công an quận Mân Sơn gửi đến một tin tức: Hách Luyến đã thừa nhận chính cô ta là người gây ra vụ tai nạn xe cho Hàn Tĩnh, động cơ quá rõ ràng, vì yêu không được hóa thành hận. Nhưng điều khiến người ta sửng sốt là Hách Luyến quyết không thừa nhận mình là người gây ra vụ án của Tiêu Khả Nhân.
Lư San rất phẫn nộ. Khi lên xe, cô ấy đập tay vào vô lăng và nói: “Hách Luyến này tuổi nhỏ mà nhiều tâm kế, biết hai vụ án này lượng hình nặng nhẹ khác nhau nên né nặng chọn nhẹ. Đợi tới khi chúng ta thu thập được chứng cứ, xem cô ta còn chối cãi được không.”
Cung Khắc trầm mặc không nói, chẳng hiểu sao, trong tiềm thức anh thật sự cảm thấy Hách Luyến không phải hung thủ thực sự trong vụ án Tiêu Khả Nhân.
Đúng vào lúc này, di động của Cung Khắc và Diệp Nam Sênh đồng thời vang lên.
Họ đồng loạt nhìn vào số gọi đến rồi đưa mắt nhìn đối phương cùng một lúc: Thái hậu gọi đến, còn là hai vị Thái hậu…