Sự tình không đơn giản như tưởng tượng. Phòng giám định tiến hành kiểm tra kỹ càng khung rèm cửa nửa kim loại đó, bao gồm việc lấy dấu vân tay, phân tích sợi hóa học… Nhưng bất luận là thực nghiệm phản ứng huỳnh quang hay dùng máy dò laze để tiến hành khuếch đại thì cũng không tìm được bất kỳ dấu vân tay nào thuộc về Quý Lý Lý hay người nào khác trên chiếc khung rèm cửa bảy phần mới ba phần cũ, xấu tệ hại này, ngay cả dấu vết cũng không có. Nếu bắt nuộc phải nói có liên quan gì tới vụ án này có lẽ là trên đó đích thực lấy được sợi vải ở trên trang phục của Vu Đại Khánh.
Báo cáo khám nghiệm bị Hình Bân vò nát, những đồng nghiệp làm việc lâu năm bên cạnh anh ấy đều cho rằng đại ca sắp phát điên, ai nấy đều cúi đầu chuẩn bị ăn mắng. Nhưng đợi mãi mà màn quở trách vẫn chưa tới.
Một cảnh sát bạo dạn lén ngước lên nhìn Hình Bân, anh ấy lại đang gõ tay lên cằm, dáng vẻ rõ ràng như đang suy nghĩ. Đại ca đang nghĩ gì nhỉ?
Cùng lúc này, ở một phòng thẩm vấn không có cửa số trên một tầng nào đó ở Công an Thanh Xuyên, Quý Lý Lý ngồi dưới một ánh đèn nhức mắt, hơi cúi đầu, lặng yên không nói.
Đây là ngày thứ ba cậu ta bị bắt giữ tại Cục. Ba ngày nay, dù cảnh sát có hỏi vấn đề gì, cậu ta cũng chỉ mỉm cười nói: “Tôi không biết, tôi chỉ muốn giúp anh ta một tay, tôi không giết người”.
Hỏi gì đi chăng nữa, cậu ta vĩnh viễn chỉ đáp lại bằng ba câu này.
Cảnh sát thẩm vấn chẳng biết đã được thay mấy lượt, Quý Lý Lý cũng mệt mỏi nhưng đáp án không có gì thay đổi.
Rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến cậu ta mở lời đây? Cung Khắc ngồi trong gian phòng bên cạnh, nhìn Quý Lý Lý qua tấm gương ẩn hình, trầm tư suy nghĩ. Đúng lúc này, Hình Bân cầm tập báo cáo mới nhận được bước vào. Sự hưng phấn thể hiện rõ trên nét mặt, Diệp Nam Sênh huýt sáo một tiếng. Aiyo, xem ra có chuyện vui rồi!
Quý Lý Lý ăn hết một phần cơm trưa khá đầy đủ, ngây người ngồi trong phòng thẩm vấn. Hình như đã là ngày thứ tư cậu ta vào đây rồi, đám cảnh sát đó xem ra đúng như người kia nói, vẫn chẳng có manh mối gì. Có lẽ kiên trì thêm mấy ngày là cậu ta có thể ra ngoài.
Khi cậu ta còn đang suy nghĩ như vậy thì ngoài cửa vọng vào tiếng bước chân, sau đó là tiếng cánh cửa sắt nặng nề bị kéo ra. Quý Lý Lý điều chỉnh một nụ cười mỉm, nhìn ra ngoài cửa.
Người bước vào là bị cảnh sát họ Hình, Quý Lý Lsy biết người này là seép, mấy ngày nay khi bị thẩm vấn, Quý Lý Lý có gặp người này mấy lần, không nói nhiều nhưng rất có đầu óc, phải cẩn thận.
Quý Lý Lý nhìn Hình Bân mỉm cười, “Cảnh sát, những gì cần nói tôi đã nói cả rồi. Tôi không giết người, tôi chỉ muốn giúp hắn mà thôi. Xin hỏi khi nào các anh thả tôi ra?”.
Vẫn là những câu nói như thường lệ, bây giờ có vẻ càng ngày càng trôi chảy. Nhưng câu trả lời của phía cảnh sát ngày hôm nay khiến cậu ta ngỡ ngàng.
Hình Bân mở khóa còng tay cho cậu ta, xua tay ra cửa: “Bây giờ anh có thể đi”.
Quý Lý Lý bỗng ngây người.
“Bây giờ?” Cậu ta cảm thấy nụ cười của mình bắt đầu gượng gạo, thế là lại phải điều chỉnh, cố gắng nói chuyện với Hình Bân bằng giọng điệu bình thường nhất: “ Vậy thì, các anh chắc chắn là tôi trong sạch chứ?”.
“Vậy thì không.” Hình Bân liếc nhìn Quý Lý Lý đang đờ đẫn, đung đưa bả vai, “Có điều nếu đã có người chủ động tới đầu thú, cảnh sát chúng tôi cũng không muốn cù nhầy với anh để tự chuốc phiền phức nữa, tôi thật sự cảm thấy anh rất đáng nghi, nhưng anh không chịu nhận”.
Dáng vẻ ba lăng lăng của Hình Bân không những không khiến Quý Lý Lý cảm thấy nhẹ nhàng, ngược lại, lúc này đây, cậu ta nghe rõ tiếng trái tim mình đập dữ dội. Cậu ta giật giật khóe môi, “Thế… Thế ư? Có người tự thú, rốt cuộc là ai? Muốn tự thú mà cũng không làm sớm một chút, hại tôi bị giam ở đây mấy hôm liền”.
“Người đó hả, chắc là anh không quen, vốn là một ông già đi nhặt rác ở đường Tây Hoàn 2. Nói thật là tôi cũng không ngờ.” Hình Bân đi ra cửa trước, “ Được rồi, giam anh mấy hôm, chúng tôi cũng cảm thấy có lỗi. Nhưng ai bảo anh đích thực khiến chúng tôi nghi ngờ cơ chứ”.
Anh ấy chỉ tay về phía cầu thang phía trước, “Từ đây đi xuống bốn tầng là cửa lớn. Còn nữa, đi rồi thì đừng có quay lại, đây không phải nơi người tốt nên tới đâu”.
Quý Lý Lý lặng lẽ gật đầu sau đó rời đi.
Nhìn theo bóng lưng cậu ta, Diệp Nam Sênh hỏi Cung Khắc vừa từ phòng bên đi ra, “Này, chiêu của anh rốt cuộc có được không vậy?”.
“Không được cũng phải được.” Hình Bân liếc nhìn Cung Khắc, ánh mắt kiên định. Có lẽ về phương diện suy luận, anh ấy đích thực không bằng Cung Khắc, nhưng về cách thức thẩm vấn, anh ấy cũng có kỹ xảo trong nghề nhiều năm nay.
Họ không biết rằng, vào lúc mấy người họ đang nói chuyện, Quý Lý Lý đi ngang qua cửa một phòng làm việc rất lớn, trong đó có hai cảnh sát nam đang đứng hai bên trái phải, áp giải một nhân vật giống như phạm nhân.
Người kia quay lưng về phía anh ta, Quý Lý Lý nhìn không rõ gương mặt, chỉ biết người ấy không cao, dáng người còn hơi khom khom, đặc biệt nhất là cánh tay trái của người ấy quặt lại ở một tư thế rất kỳ quái.
Giữa tháng tư, thành phố Thanh Xuyên đã có hơi thở của mùa hạ từ lâu. Bận rộn mấy ngày, Hình Bân hiếm khi thả cho Cung Khắc và Diệp Nam Sênh về nơi ở, vẫn là khách sạn lúc họ mới đến. Đông Đông không ở đó, nghe nói khoảng thời gian này, Quan Sở và Vệ Lan đã hòa hợp như ban đầu, trước mắt Quan Sở đang đưa vợ và Đông Đông đi chơi mấy nơi ở Thanh Xuyên.
Cung Khắc tắm rửa xong bước ra ngoài, điện thoại trong phòng đang kêu inh ỏi. Anh đi mấy bước qua đó bắt máy, đầu kia là một gióng nói ma quỷ: “Anh à, lúc này đêm khuya nhiều sương, có phải anh cảm thấy rất cô đơn, trống rỗng, lạnh lẽo, quạnh hiu không…”.
Cung Khắc chau mày, định cúp máy. Giọng nữa ở đầu kia dường như đoán được hành động của anh, vội vàng giải thích: “Anh à, nếu anh nghĩ là em đang giới thiệu dịch vụ phục vụ sắc tình thì anh nhầm rồi. Cúp máy là anh sẽ hối hận cả đời đó”.
Cung Khắc bó tay thở dài. Anh định xem xem đối phương sẽ khiến mình hối hận cả đời kiểu gì đây.
Cô gái không thấy anh cúp máy, dường như được cổ vũ, giọng càng trở nên hăng hái: “Bọn em không phải là trung tâm cung cấp dịch vụ sắc tình tầm thường. Ngược lại, bọn em cung cấp những dịch vụ rất vệ sinh, đảm bảo sức khỏe và bảo vệ môi trường. Hạng mục dịch vụ này đã được tổ chức Y tế thế giới…”.
Cung Khắc ngắt ngang lời của cô gái: “Nói cụ thể xem là phục vụ thứ gì?”.
Diệp Nam Sênh cầm máy biến giọng, ngồi vắt vẻo trong phòng ngây người ra, nhưng chớp mắt cô đã lại hồi phục công lực, nói bằng chất giọng còn ỏn ẻn hơn; “Búp bê nhựa cực kỳ giống người thật. Bọn em có thể căn cứ theo yêu cầu của khách hàng để trở thành gương mặt cô gái trong mơ của anh. Anh à, thật sự rất an toàn với môi trường, còn rất vệ sinh, không bị lây truyền bệnh tật. Anh có muốn xem không, ngoại hình do anh quyết định. Mấy hôm nữa sẽ được lấy hàng. Alô… Anh à, anh còn nghe không. Alô…”.
Cung Khắc đứng trước của phòng Diệp Nam Sênh, trong tay cầm thẻ dự phòng Vệ Lan đưa cho anh, ngao ngán nhìn cô gái nhỏ không sợ thiên hạ đại loạn này rồi nói: “Thật ra anh hứng thú với việc trung tâm tầm thường sẽ phục vụ thế nào hơn”.
…
Mười giờ đêm, Cung Tiêu Đằng mới cùng mẹ hai trở về khách sạn. Lúc vào phòng, nó phát hiện chị Nam Sênh mấy hôm không thấy mặt đã quay về. Diệp Nam Sênh vừa tắm rửa xong, đang nhe răng đứng trước gương, miệng lẩm bẩm: “Thế này cũng độc ác quá…”.
“Chị à, chị sao vậy? Sao có vẻ không vui vậy?”
“Không sao, chính là cái con Husky lần trước, nó theo đến đây, còn cắn chị mấy cái. Chỉ đùa thôi mà? Ôi, cái hông của tôi…”
“Chị ơi…”
“Sao vậy?”
“Em quyết định rồi, sau này sẽ không nuôi Husky nữa. Chúng nó cắn người quá.” Đông Đông nói với vẻ mặt nghiêm túc. Diệp Nam Sênh chớp chớp mắt, cảm thấy không nên để trẻ con hiểu nhầm chuyện này thì hơn. Cô ngồi sụp xuống, xoa đầu Đông Đông, “Nhưng Đông Đông à, nếu mà em nuôi một con chó không biết cắn người, thì con Husky của chị sẽ khóc mất”.
Kỳ nghỉ chỉ có một buổi tối ngắn ngủi. Trời vừa tờ mờ sáng, khi thành phố vẫn còn chìm trong màn sương sớm mơ màng, Cung Khắc đã khẽ khàng đi vào phòng Diệp Nam Sênh. Anh dán sát vào tai cô, thì thầm: “Hình Bân có tin, nói Quý Lý Lý đã tự thú rồi”.
Việc Quý Lý Lý tự thú nằm trong dự liệu của Hình Bân, nhưng đây không phải toàn bộ những điều anh ấy cần. Ngày Quý Lý Lý tự thú, Công an Thanh Xuyên thông qua đài truyền hình đã công bố thông tin phá được vụ án giết người liên hoàn, đi kèm theo đó cũng đăng tải hình ảnh của “hung thủ” Quý Lý Lý.
Truyền thông địa phương chỉ ra rằng vụ án này phá được trong thời gian ngắn là nhờ công lao của lực lượng cảnh sát Thanh Xuyên, đồng thời các phóng viên cũng lần lượt khơi gợi thông tin, vụ án này sẽ nhanh chóng được khởi tố, kẻ phạm tội ắt bị trừng trị.
Điều khiến người ta bất ngờ là ngày thứ hai sau khi bài báo được công bố, cũng vào một buổi bình minh, Công an thành phố Thanh Xuyên đã chào đón người tự thú thứ hai. Người đó trên dưới năm mươi, cao 1 mét 68, tóc bạc trắng, dáng người lom khom, mặc bộ quần áo bạc màu với rất nhiều vết vá. Ông ta nói mình tên là Lý Bảo Trụ, là hung thủ sát hại bốn mạng người.
Hình Bân ngồi trong phòng thẩm vấn, không nói gì, chỉ yên lặng nhìn người đàn ông trung niên với khớp cánh tay trái rõ ràng đã biến dạng trước mặt. Thật ra cho dù không miêu tả quá trình phạm tội, anh ấy cũng có thể nói được tám, chín phần. Vì Lý Bảo Trụ chính là bố của Quý Lý Lý, tên thật của Quý Lý Lý có lẽ là Lý Quý. Lý Bảo Trụ nhặt rác ở Thanh Xuyên được năm năm rồi, Quý Lý Lý đầu năm vừa rồi mới tới Thanh Xuyên, tiếp nhận quán Ảo giác. Lý Bảo Trụ vì một nguyên nhân nào đó đã giết hại bốn tên trong băng đảng trộm cướp, không ngờ để lọt lướt một con cá với quả tim phát triển lệch. Vì không muốn bố bị vạch trần, Quý Lý Lý đã dàn dựng vụ giết Vu Đại Khánh. Tất cả những điều này chính là suy nghĩ được anh ấy liên kết lại khi biết được quan hệ huyết thống giữa hai người họ, có điều một vài thứ vẫn cần họ tự khai nhận.
“Nói đi.” Hình Bân gõ gõ lên bàn. Lý Bảo Trụ ngồi đối diện nói câu đầu tiên lại là: “Tôi giết mấy kẻ đó đều vì các người, vì những cảnh sát nhân dân không thể lấy lại công bằng cho chúng tôi như các người…”.
Hình Bân hoàn toàn không ngờ, phía sau vụ án này còn dây dưa với một câu chuyện cũ vài năm trước.
Năm 2008, lúc đó Quý Lý Lý học cấp ba, học ngay tại một trường trung học phổ thông cấp huyện ở thành phố Thanh Xuyên. Cậu ta đạt thành tích không tồi, có mấy kỳ thi, số điểm đều trong khoảng 550, dựa vào thành tích này, muốn thi đỗ một học viện là hoàn toàn có hy vọng. Trong cuộc họp phụ huynh hai tháng trước kỳ thi đại học, giáo viên chủ nhiệm của Quý Lý Lý nói với Lý Bảo Trụ, người đã cất công đi mười dặm đường núi tới họp phụ huynh rằng, “Con bác khá lắm, chỉ đợi bỏ tiền ra để nó học đại học thôi”.
Lúc ấy Lý Bảo Trụ đã cười thật thà, nhưng sau đó lạ gạt nước mắt. Vợ ông sức khỏe yếu, bệnh tật dầm dề mấy năm liền, tiêu tốn hết tiền của trong nhà mà vẫn không thể giữ được mạng, ba năm trước đã bỏ bố con ông mà đi. Nhà họ Lý bây giờ chỉ dựa vào hai mẫu ruộng của Lý Bảo Trụ để sống qua ngày, nhưng có chút tiền ấy, làm sao đủ!
Đứa con trước mắt lại là một cái lỗ lớn, Lý Bảo Trụ trở về nhà, ru rú cả ngày không nói năng gì. Thầy giáo của con trai nói tiền học có thể trả góp. Trả góp ông biết, chẳng qua phải giống nưh Dương Bạch Trân và Hoàng Thế Nhân mượn tiền năm xưa hay sao?
Mượn thì dễ, rồi lấy gì để trả?
Đang trong lúc sầu não, con gái lớn Lý Vân của Lý Bảo Trụ nói: “Bố, bố đừng lo, con và hai con bé thôn Đông Đầu đã bàn bạc xong xuôi rồi. Bọn con lên thành phố kiếm sống, kiếm tiền chu cấp cho em trai đi học”.
Một câu nói của con gái đã khiến Lý Bảo Trụ lúc đó rơi hai hàng nước mắt. Ông ôm lấy con gái, không nói được tiếng nào.
Lý Bảo Trụ còn nhớ rõ ngày tiễn Lý Vân đi là một ngày nắng đẹp. Khi ấy Lý Vân mặc một chiếc áo hoa, cười ha ha vẫy tay chào tạm biệt ông. Lúc đó, ông Lý làm sao ngờ đó là lần cuối cùng ông nhìn thấy con gái còn sống.
“Con gái tôi chết rất thảm, quá thê thảm.” Nói tới đây, Lý Bảo Trụ đã rấm rức không nói lên lời. Ông vĩnh viễn không thể quên được dáng vẻ của con gái lúc cảnh sát thông báo ông tới nhận xác, mỗi lần nhớ lại, Lý Bảo Trị thậm chí còn không dám nhắm mắt.
Ông cũng không thể nào quên, trong đám người đưa con gái mình vào thành phố lúc trước, có một kẻ tên là Vu Đại Khánh.