Nhìn thứ dụng cụ bảy phần cũ ba phần mới đặt trên bàn, Cung Khắc và Diệp Nam Sênh đồng loạt hướng ánh mắt về phía người đang tập trung tinh thần nhìn chiếc ống thủy tinh ngoằn ngoèo ở đầu kia chiếc bàn.
Thời gian hiện tại là ba giờ ba mươi tư phút năm giây buổi chiều. Cung Khắc bước vào cửa phòng thí nghiệm của Cận Hoài Lý tại đại học Tam Hòa lúc ba giờ đúng. Trừ đi lúc mới bước vào, Cận Hoài Lý đưa mắt nhìn họ, tỏ ý bảo họ im lặng ra thì anh ấy đã giữ nguyên tư thế hiện tại hơn ba mươi tư phút rồi.
Anh ấy xếp hai cánh tay thành hình chữ bát chống lên mặt bàn, mười ngón tay xòe rộng. Tư thế kiểu này có thể khiến cơ thể người hoàn thành động tác đổ trước cúi sâu ở một biên độ lớn. Trên thực tế, Cận Hoài Lý cũng đang dùng tư thế ấy để chăm chú quan sát bể phản ứng trước mặt không rời mắt.
Không rời mắt không phải là một cách nói khoa trương. Bởi vì mười mấy phút trôi qua, anh ấy gần như không chớp mắt cái nào.
Lại thêm năm phút trôi qua, Diệp Nam Sênh ngáp ngủ, giơ tay kéo kéo vạt áo của Cung Khắc. Cô ra hiệu bằng ánh mắt cho anh: Thế này thì còn phải đợi bao lâu nữa?
“Mới có một lúc như vậy đã không đợi nổi rồi sao. Lúc tôi tìm được thứ này tôi cũng nghĩ, cái đồ đầu gỗ kia sẽ kiên nhẫn bao lâu mới chịu gọi điện cho tôi đây?” Cận Hoài Lý tháo găng tay ra, bất chợt lườm Cung Khắc một cái rồi lấy ra một thứ giống như bút ghi âm, ấn nút và nói với tốc độ cực nhanh những nội dung sau: “Hai linh kiện 35 và 29 ở điều kiện nhiệt độ âm 100 và âm 101 độ C đều không sinh ra phản ứng điện cực, cần suy nghĩ theo hướng khác. Nghĩ theo hướng khác…”. Anh ấy lầm bầm một tiếng, rồi lại lục lọi một hồi trên giá sách như đã nghĩ ra gì đó vậy.
Anh ấy đang tìm bút. Rồi tìm thấy. Ghi chép lại những thứ trong đầu, ấy bổ sung một câu vào máy ghi âm: “Phòng thí nghiệm, ngày 14 tháng 11”.
“Anh muốn nói, trong căn phòng này có điều kiện nhiệt độ thấp như anh nói?” Diệp Nam Sênh nhìn chằm chằm chiếc ống quái dị mà Cận Hoài Lý cứ theo dõi suốt, muốn đưa tay ra sờ thử nhưng bị Cung Khắc giữ lại.
Cận Hoài Lý đi tới tắt nguồn điện, đồng thời gật đầu, “Cung Khắc, giờ thì tôi đã tin cậu thật sự thích cô gái ồn ào này rồi”.
Giống như muốn khẳng định thêm cho quan điểm của mình, Cận Hoài Lý tiếp tục nói với Diệp Nam Sênh: “Cô biết không? Trước đây Cung Khắc nhìn thấy một cô gái rất thích chưng diện chạm vào tĩnh điện mà tôi chuẩn bị, cậu ấy không hề nhắc nhở”.
“Chỉ là tĩnh điện thôi mà?” Cô từng nhìn thấy trong trung tâm khoa học kỹ thuật, tay chạm vào, tóc sẽ xù lên tròn như một quả bóng nhưng buông ra là lại không sao nữa. Diệp Nam Sênh cảm thấy Cận Hoài Lý nói quá rồi. Nhưng cô không ngờ Cận Hoài Lý nhìn thấu được suy nghĩ của mình bèn lắc đầu, “No, no, no. Tĩnh điện mạnh khiến cô gái đó trốn trong nhà nửa tháng không ra ngoài, nghe nói ngay cả soi gương cũng không dám”. Cô gái đó trông như thế nào, Cận Hoài Lý đã quên từ lâu, chỉ nhớ rằng mái tóc của cô ta dài tới tận eo.
“Thế nên ban nãy Cung Khắc đã cứu cô.” Nhiệt độ thấp có thể nhanh chóng giết chết tế bào, cho dù chỉ một điện tích tiếp xúc nhỏ, đầu ngón tay cũng phế luôn.
Cung Khắc kéo tay Diệp Nam Sênh lại, tiếp tục chủ đề: “Thứ nhất, tôi không nhìn thấy cô gái đó chạm vào đồ của cậu. Thứ hai, cậu đã lãng phí của tôi hơn bốn mươi phút chỉ để nhìn cậu ngây ngốc theo dõi mấy cái chai lọ của cậu. Nếu cậu còn định tiếp tục lãng phí hơn bốn mươi phút nữa, thì hôm nay tôi cũng không ngại thử tay nghề nấu nướng của bà chị đâu”.
Chiếc đồng hồ trên tường kêu tích tắc, lại gần số năm từng chút, từng chút, quả thực đã sắp tới giờ đưa cơm của Nguyễn Lập Đông. Cận Hoài Lý biểu diễn màn giật lông mày đúng ba giây trước mặt Cung Khắc sau đó khẩn trương xoay người, cầm một cuốn sổ trên mặt bàn lên, lật giở một trang rồi lại nói nội dung tiếp theo như vừa được ấn nút tua nhanh.
“Trước khi bố cậu và hắn đối đầu, hắn từng thử qua đủ loại phương thức phạm tội. Có điều lúc đó cách thức không hẳn là tinh vi, nhưng vẫn có một vụ án đáng nhắc tới.” Anh ấy lại lật hai trang, “Là một vụ giết người tới nay vẫn chưa được phá. Dường như hắn đã sử dụng một loại thuốc đặc biệt nào đó. Tôi nghĩ có lẽ là không mùi không vị, còn về việc đó là loại thuốc nào, tôi cần thời gian nghiên cứu”.
Cung Khắc nói Cận Hoài Lý là người quái đản nhất mà anh quen biết, không có người thứ hai. Có một gia cảnh vững chắc như vậy nhưng trên người không nhuốm chút máu tanh nào, ngôn ngữ cử chỉ khác thường rất dễ khiến người sinh ra cảm giác chán ghét từ lần đầu gặp mặt. anh ấy chỉ có hứng thú với những hiện tượng khoa học kỳ lạ. Anh ấy cũng từng nói với Cung Khắc rằng hôn nhân chẳng qua là cách khiến con người có thể kiềm chế bản năng để có được sự giải phóng một cách hợp pháp. Anh ấy nói trừ phi gặp được đúng người đó, nếu không anh ấy không ngần ngại sống cô độc cả đời.
Thật ra so với việc nói Cận Hoài Lý xứng đáng được Diệp Nam Sênh nghiên cứu tìm tòi thì cô lại tò mò về cô nàng Nguyễn Lập Đông tình nguyện “làm tù binh” kia hơn.
Cung Khắc không chú ý tới suy nghĩ của Diệp Nam Sênh. Anh lấy cuốn sổ trong tay Cận Hoài Lý trong lúc anh ấy còn đang tự lẩm bẩm một mình.
Đó là một cuốn sổ ghi chép đã cũ, kích cỡ vào khoảng 14x20cm, dày chưa tới 1cm. Bên ngoài là lớp da bọc màu đen cùng một khuy bấm. Lật bên trong ra, chất giấy đã ngã vàng, nhưng mép sổ vẫn rất ngay ngắn, không có dấu hiệu bị gấp hoặc đè lên. Thế mà nội dung thì lại khiến Cung Khắc ngỡ ngàng, vì bên trong kín đặc những ghi chép về đủ loại cảnh tượng.
Tiện thể đọc một đoạn trong trang giấy trước mắt, trên đó viết thế này: Chiếc túi ni lông màu đen bị bịt kín đầu cô ta hơn nửa tiếng, người phụ nữ đó mới dừng mọi động tác, sớm hơn tôi suy nghĩ mười phút. Tôi tháo túi ra, nhìn đôi mắt tròn xoe của cô ấy, biểu cảm hoảng sợ trước cái chết đẹp là vậy, là cảnh tượng khiến tôi hưng phấn. Tôi lấy túi xuống, bên trên có nước bọt và nước mũi của cô ta, cái này sẽ khiến đám cảnh sát ngu ngốc nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân cái chết, thế thì nhạt nhẽo lắm.
Thứ trong tay bỗng dưng bị ai cướp mất, Cận Hoài Lý không vui một lúc, nhưng vẻ chau mày mỗi lúc một nặng nề của Cung Khắc khiến anh ấy thoải mái. Anh ấy gõ ngón tay xuống bàn, vang lên những tiếng cộc cộc, “Nếu không phải vì bị ám ảnh tuổi thơ hoặc lớn lên trong một môi trường đặc biệt, rất khó sản sinh loại tâm lý dị thường kiểu này. Tôi nghiêng về trường hợp hai, vì thủ đoạn trước đây có lẽ đất rất đồng nhất, vốn không phải kiểu gây án không ngừng tự đột phá chính bản thân mình”.
Cung Khắc gật đầu, “Thứ này và thứ đó cùng được tìm thấy ư?”. Anh chỉ vào hai dụng cụ hút máu trên bàn và dụng cụ được niêm phong trong Công an thành phố, hỏi Cận Hoài Lý
Anh ấy gật đầu.
“Cậu nên thông qua con đường mua bán độc quyền ban đầu để tìm được nơi ở cũ của hắn.”
Biết rồi còn hỏi! Cận Hoài Lý ghét nhất một Cung Khắc như vậy.
Cung Khắc gấp sổ lại, đặt lên mũi ngửi: “Nhựa thông, máu, mùi giống động vật. Hắn sống ở dãy núi Đại Hưng An không lâu, về sau vì sao lại bỏ đi…”.
Cuộc trao đổi giữa Cung Khắc và Cận Hoài Lý khiến Diệp Nam Sênh càng nghe càng mơ hồ. Cô muốn đặt câu hỏi nhưng bị Cận Hoài Lý chặn lại: “Người đàn ông này tuổi Tuất, cho cậu ấy một tờ giấy trắng cũng có thể ngửi ra được có bao nhiêu người từng sờ lên mảnh giấy, rồi trong số đó có mấy nam, mấy nữ”.
“Đúng là một thôn làng trong núi Đại Hưng An, người dân nói trước đó có một người đàn ông trung niên sinh sống, dáng người không cao, khuôn mặt tròn, tay phải thiếu ngón.” Cận Hoài Lý nhún vai nhìn Cung Khắc, “Nhưng mà, loại người này gần như một trăm phần trăm đã từng chỉnh hình”.
Điểm này chính xác, Cung Khắc cũng tán đồng. Sự chú ý của anh rời khỏi cuốn sổ đó, Cung Khắc đề cập tới một vấn đề khác: “Aaron, có một vụ án, tôi muốn nghe ý kiến của cậu”.
Cung Khắc muốn nói tới vụ án của Âu Tử Hành. Anh cũng không hiểu vì sao, có lẽ vì tình tiết vụ án dính líu tới sư huynh của Diệp Nam Sênh nên Cung Khắc lại càng coi trọng vụ án này hơn.
Nhưng bất ngờ bị Cận Hoài Lý từ chối: “Không được, giờ này không được”.
Mấy ngày nay Nguyễn Lập Đông hay tới đây sớm hơn thường lệ, anh ấy không muốn chia sẻ thức ăn với hai con người này nữa.
Thế là, cuối cùng khi Cung Khắc xác nhận được một cuộc hẹn ngà hôm sau với Cận Hoài Lý tại Công an quận Chiêu Dương, hai người ngồi trong xe Jeep nhìn thấy cái bóng nhỏ bé của Nguyễn Lập Đông xuất hiện ngay gần đó. Cận Hoài Lý vẫn giống như lần trước, rảo bước qua như một gã thần kinh, sau đó nắm tay cô ấy, chậm rãi bước cùng bà bầu.
“902, Cận Hoài Lý đối xử với người khác kỳ dị như vậy, sao lại tốt với Nguyễn Lập Đông đến thế?”
“Anh không rõ.” Thật ra chuyện giữa Nguyễn Lập Đông và Cận Hoài Lý, anh biết một chút, có điều câu chuyện ngoắt ngoéo, không muốn giải thích nhiều mà thôi. Tóm gọn lại vẫn là câu ấy: Mỗi một chuyện tình đều là một lần chuộc tội, không phải anh trả nợ cho cô ấy thì cũng là cô ấy trả nợ cho anh. Có lẽ trong câu chuyện tình yêu giữa Cận Hoài Lý và Nguyễn Lập Đông, họ đang trả nợ lẫn nhau.
“Vậy anh có đối xử với em tốt như Cận Hoài Lý đối với Nguyễn Lập Đông không?”
Ban ngày của mùa đông luôn ngắn ngủi, ánh đèn thành phố lên dần trong màn đêm rõ ràng càng trở nên thần bí mà rực rỡ. Trời mù sương, chiếc Jeep vừ a đi ra khỏi trường Tam Hòa liền dừng lại bên cạnh cổng trường.
Chênh lệch nhiệt độ bên trong xe vì sự dịu dàng bất ngờ đó càng tăng thêm. Năm ngón tay Cung Khắc trượt qua mái tóc suôn mềm của Diệp Nam Sênh, anh cúi xuống hôn cô. Khi bắt đầu xao động thì Cung Khắc đột ngột rời ra.
“Anh xin lỗi.” Anh nói.
Hiếm khi thấy anh đỏ mặt, rồi anh tiếp lời, “Đây là lần đầu tiên anh hôn một cô gái. Nam Sênh, anh sẽ đối tốt với em. Không dám nói là cả đời, chí ít thì lúc anh còn sống, anh sẽ đối xử tốt với em, rất tốt”.
Lời Cung Khắc nói khiến Diệp Nam Sênh tèm lem mặt mũi từ lâu. Hết thảy những lời khẩn cầu xin anh trả lại sự trong sạch cho Âu Tử Hành cũng chìm đắm trong sự ngượng ngùng giữa hai người họ.
Ánh đèn của căn phòng 5108 sáng lên mấy ngọn nhỏ, ánh sáng màu đỏ chìm phác họa vẻ khêu gợi của hai người đang quấn lấy nhau trên chiếc giường khách sạn. Sau một tiếng gầm gào, người đàn ông lật người sang một bên, cầm một điếu thuốc ở đầu giường, châm lên. Anh ta chậm rãi hút sau đó vỗ vỗ mặt người phụ nữ nằm bên cạnh mình, “Khi nào thì nhận được tiền?”.
“Gấp gì chứ…” Người phụ nữ lúc lắc cái đầu vẻ không quan tâm, “Khi nào em vui, sẽ tự động đưa tiền cho anh”.
“Anh không gấp được sao!” Anh ta bô lô ba la một tràng, cô gái dường như sốt ruột, cầm áo tắm đứng dậy đi ra ngoài.
Bên ngoài có tiếng bật lửa. Cô ta vẫn còn tâm trạng hút thuốc ư! Người đàn ông giận dữ, không màng tới việc mặc quần áo mà đi thẳng vào phòng khách.
Trên bàn có một đĩa hoa quả, bên cạnh đặt một con dao…
Người đàn ông ngồi bật dậy, xung quanh tối thui, bên ngoài rèm cửa sổ chưa kéo hết, có tia sáng rọi vào trong, hắt lên vị trí bên cạnh anh ta. Thì ra là một giấc mơ. Người bên cạnh hình như bị đánh thức, xoay người nhìn anh ta: “Sao còn chưa ngủ?”.
“Anh đi hút điếu thuốc, bà xã, em cứ ngủ trước đi.” Anh ta đứng dậy.
Tay cầm thuốc, nhưng chần chừ mãi không châm lên, sau đó anh ta thẳng thừng bỏ cuộc. Anh ta mở hé một góc rèm, ga tàu hỏa Lâm Thủy phía xa xa vẫn còn sáng đèn.