Sau đó môi lưỡi ướt át như lửa nóng dán lên, dùng sức mυ"ŧ vào toàn bộ miệng huyệt, đầu lưỡi thô ráp thường thường liếʍ láp hoa đế của nàng, phát ra tiếng nước tấm tắc……
“A…… Đừng……” Khang Ngọc Nghi nửa tỉnh nửa mê, môi hồng không ngừng tràn ra rêи ɾỉ yêu kiều.
“Ưm…… Thật kỳ quái……” Trong lúc ngủ mơ Khang Ngọc Nghi cố ý kẹp chặt hai chân áp chế xúc cảm xa lạ này.
Không nghĩ tới hai chân mảnh khảnh trắng nõn lại kẹp lấy một cái…… Đầu?!
Khang Ngọc Nghi lập tức sợ tới mức tinh thần chấn động.
Chậm rãi mở đôi mắt, lại chợt đối diện với một đôi mắt đen như mực không thấy đáy của nam nhân đang giữa đùi mình.
Đầu giường gắn vô số viên dạ minh châu, nàng rõ ràng nhìn thấy được khuôn mặt nam nhân cao lớn đang nghiêm túc ăn mật huyệt của nàng.
Đây…… Cư nhiên là chủ tử nàng, thế tử điện hạ Tần Vương!?
Hoàng Đế ngừng động tác trên miệng, ngồi dậy, đổi thành ngón tay thon dài mang theo vết chau, nhẹ hợp lại chậm vân vê âm đế sưng đỏ, cũng không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm hai mắt nàng, ánh mắt mang theo lửa nóng.
Cả tẩm điện trống trãi yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng nước “Tí tách” dâm mĩ ái muội.